Truyện đã được 10 chương rồi, đăng lên cũng nửa tháng, mà vẫn không có một lượt bình luận nào.

Tất nhiên, Duy Khải là người lo lắng nhất, cậu đang ngồi vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm vào cái máy tính, ôm hi vọng mong manh rằng có thể không phải là không ai bình luận truyện của cậu, mà là do cậu đã bỏ lỡ khoảnh khắc người ta bình luận, mà người bình luận thì lại xóa nó đi trước khi cậu đọc được!

Ai đó bình luận cho Duy Khải đi, tội nghiệp cậu chàng quá.

Duy Khải sắp tuyệt vọng...

"Đinh! Bạn có một bình luận mới từ Manh Manh"

- A? Cuối cùng cũng có người bình luận rồi sao?

Ôm tâm trạng vừa mừng vừa lo, Duy Khải đọc thật chậm bình luận của người đó:

"Manh Manh: Truyện hay quớ tác giả ưi, hóng quá a~ Mau mau ra chương đi a~ Sắp mòn dép rùi tác giả ưi, đang gay cấn mà sau dừng lại vậy nè???"

- Haha, cuối cùng thì cũng có người nhận ra rồi! Cuối cùng cũng có người cảm thấy truyện mình viết hay rồi! Hahaha ##%$%@$^% (Táo: Lúc anh này quá khích thì sẽ nói lung tung nhé)

Tiếng mẹ lại vọng lên:

- Khải!!!

-Vâng, con biết rồi ạ, con xin lỗi.

Quay lại, Duy Khải tay run run cầm con chuột máy tính, não chưa biết trả lời người ta thế nào thì tay đã nhanh ẩu đoảng gửi đi một câu trả lời ngu ngu:

"Gió trời thu mát mẻ: Thật sao? Bạn thấy truyện của mình hay thật à?"

"Manh Manh: Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất cuốn hút, tình tiết rất tuyệt, giọng văn lại tinh tế!"

"Gió trời thu mát mẻ: Bạn cường điệu quá rồi. Mình làm sao giỏi được như vậy."

"Manh Manh: Mình nói thật mà, mắt nhìn người của mình chuẩn lắm đó. Bây giờ bạn mới viết truyện nên vậy thôi. Sau này nhất định thành đại thần trong giới!"

"Gió trời thu mát mẻ: Cảm ơn bạn, có mỗi bạn ủng hộ mình thôi à."

"Manh Manh: Ồ, không đâu, bạn viết thật sự rất tốt, sau này chắc chắn nhiều người ủng hộ bạn, mình chỉ đang tranh thủ ôm đùi bạn thôi à, chứ sau này bạn nổi rồi thì khó lắm."