Trời trong nắng ấm.

Băng thành không chỉ được bao phủ bởi băng tuyết mà ánh mặt trời cũng phá lệ chói mắt.

Mở cửa sổ ra, làn gió thanh lương lạnh thấu xương chậm rãi tràn vào, mang theo không khí đặc hữu tươi mát, làm cho tinh thần con người không nhịn được rung lên.

Lăng Tử Giai ngưng thần nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi trầm mặc, hạ bút.

Khung cảnh tuyết sắc chưa họa hoàn, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm Điệp Vũ: “Ngươi đi nhanh lên! Còn chậm chạp ở đó làm cái gì! Ta nói Vương Thiếu Khiêm, ngươi nhanh lên được không hả!”

Lăng Tử Giai ngừng bút, nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy Điệp Vũ đang lôi kéo Vương Thiếu Khiêm vẻ mặt khổ tướng đi đến, Tử Giai liền buông bút, chuẩn bị xem Điệp Vũ lại có chủ ý quỷ quái gì.

Tiết Đàn ngồi trên ghế, hai tay chống má mơ màng đi vào giấc ngủ, nghe được động tĩnh, rốt cuộc dùng sức nâng mắt, liền nhìn thấy Điệp Vũ đã lôi Vương Thiếu Khiêm vào trong.

Vừa thấy Tử Giai, Điệp Vũ buông Vương Thiếu Khiêm, liền nhào tới. Tiết Đàn cả kinh, nhanh chóng dời thân kéo Tử Giai đến sau lưng, trầm giọng nói: “Điệp Vũ, ngươi muốn làm gì?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điệp Vũ vốn chuẩn bị tốt bộ dáng muốn khóc, nay nhìn đến Tiết Đàn, liền ngây ngẩn cả người.

Lăng Tử Giai nhẹ giọng ho khan một tiếng, từ sau lưng Tiết Đàn đi ra, ôn thanh nói: “Có chuyện gì sao? Không phải Thiếu Khiêm lại chọc giận ngươi đi? Mỗi lần ngươi đến đều vì cáo trạng với ta!”

Điệp Vũ thừa dịp Tiết Đàn chưa chuẩn bị, môt phen phàn trụ cánh tay Lăng Tử Giai, làm nũng nói: “Khả Hãn, ngươi cần phải làm chủ cho ta a!”

Lăng Tử Giai khó hiểu liếc mắt nhìn Vương Thiếu Khiêm một cái, trên mặt Vương Thiếu Khiêm gân xanh nhảy dựng, biểu tình so với ăn hoàng liên còn khó coi hơn, y liền hỏi: “Làm chủ cho ngươi cái gì? Cho tới bây giờ đều là ngươi khi dễ Thiếu Khiêm, không cần ta làm chủ ngươi cũng có thể khi dễ hắn đi?”

Điệp Vũ không phục nói: “Nhưng lần này không giống trước!”

“Úc?” Lăng Tử Giai bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

“Điệp Vũ, ngươi…” Vương Thiếu Khiêm hữu khí vô lực kêu lên, biểu tình cơ hồ sắp bật khóc.

Điệp Vũ cũng không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Vương Thiếu Khiêm đã cùng ta ngủ trên một giường, chẳng lẽ còn giống bình thường sao?”

Tiết Đàn nhãn tình sáng lên, nhẫn cười nhìn về phía Vương Thiếu Khiêm.

Vương Thiếu Khiêm hận không thể tìm cái hang chui vào, khóc không ra nước mắt nói: “Việc này thật sự không phải như ngươi nghĩ. Đêm qua là ngươi kêu lạnh, chạy đến giường ta a. Tối trọng yếu là, chúng ta cái gì cũng chưa làm a!”

“Vậy ngươi còn muốn phải làm gì mới bằng lòng thừa nhận?” Điệp Vũ trừng mắt nhìn Vương Thiếu Khiêm, “Ngủ trên một cái giường, không phải là vợ chồng sao? Ngươi không cưới ta, vạn nhất ta hoài thai, vậy phải làm sao?”

Tiết Đàn nhẫn cười, rốt cuộc vẫn là nhịn không được bật cười: “Ha ha, ha ha ha, ha ha ha…”

Lăng Tử Giai vốn cũng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới Điệp Vũ lại không thông việc nam nữ như thế, nhưng nghe thấy tiếng cười của Tiết Đàn, nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở hắn.

Tiết Đàn không chút nào để ý vẫn tiếp tục ôm bụng cười to: “Đúng vậy đúng vậy! Thiếu Khiêm nhất định phải chịu trách nhiệm với Điệp Vũ mới được! Vạn nhất nàng sinh hạ đứa nhỏ, đứa bé kia chính là cốt nhục của Vương gia các ngươi a! Ha ha ha, ha ha ha…”

Vương Thiếu Khiêm vốn buồn bực, lại không cách nào giải thích rõ ràng với Điệp Vũ, dù sao việc ngủ cùng một giường là sự thật, nhưng là, nhưng là… Ngủ cùng nhau không đại biểu họ chính là vợ chồng a a a…

Nghe lời Điệp Vũ nói, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, dường như cầu cứu nhìn về phía Tử Giai.

Lăng Tử Giai chưa mở miệng, Điệp Vũ liền phe phẩy cánh tay y, cầu xin: “Khả Hãn, ta đã gọi ngươi là Khả Hãn, ngươi còn không chịu làm chủ cho ta a. Ta ở đây không có thân nhân, cũng chỉ có Khả Hãn có thể làm chủ cho ta, ngươi không thể không làm chủ cho ta a! Vương Thiếu Khiêm chết sống không chịu thừa nhận, nhưng ngươi đâu có oan uổng hắn a!”

“Ách… Hảo hảo, ta sẽ làm chủ cho ngươi.” Trong giọng nói Lăng Tử Giai có một chút ý trêu tức.

“Khả Hãn… Không phải đâu…” Vương Thiếu Khiêm vẻ mặt đòi mạng nhìn Lăng Tử Giai.

“Khả Hãn tốt nhất!” Điệp Vũ không chút để ý tới Vương Thiếu Khiêm, lôi kéo Lăng Tử Giai cười thật vui vẻ.

“Điệp Vũ…” Vương Thiếu Khiêm đáng thương hề hề nhìn Điệp Vũ, chỉ còn thiếu nước kêu lên ngươi tha ta đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điệp Vũ trở nên nghiêm nghị: “Bảo ta nương tử!”

Cũng không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Vương Thiếu Khiêm, nàng cơ hồ nhảy đến bên cạnh hắn, ôm chặt cánh tay hắn, nói: “Chúng ta phải thành thân, ngươi chính là trượng phu của ta, sao còn có thể chỉ gọi tên ta?”

“Ngươi…”

“Kêu nương tử!” Điệp Vũ sắc mặt trầm xuống, cơ hồ là quát.

“…” Vương Thiếu Khiêm khóc không ra nước mắt, chỉ có thể trông mong nhìn Lăng Tử Giai và Tiết Đàn như cầu cứu.

Lăng Tử Giai lại sớm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, coi như mọi thứ ở đây cùng y không quan hệ.

Tiết Đàn lại vẻ mặt chờ xem náo nhiệt nhìn hai người họ, một lần nữa ôm bụng cười to.

Vương Thiếu Khiêm bỗng nhiên cảm thấy một trận gió tây từ sau lưng thổi qua, đây là chính mình vô ý vô ý a.

“Kêu – nương – tử.” Điệp Vũ ở bên tai gầm nhẹ, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ.

“Nương… Nương tử…” Vương Thiếu Khiêm nhắm chặt mắt, quên đi quên đi, kêu một tiếng cũng không mất miếng thịt nào.

Điệp Vũ cười ngọt ngào, nhẹ giọng ân, con ngươi thấp thoáng sau hàng mi cong lần đầu tiên hiện ra gợn sóng.

Lúc này, thị vệ ngoài cửa báo lại: “Khởi bẩm Khả Hãn, Tây Thu quốc phái đặc viên tới, thỉnh Khả Hãn nghênh đón.”

Nghe vậy, trong lòng Tử Giai “lộp bộp” một chút. Người Tây Vực đến Bắc Đông quốc làm chi?

“Đã biết, ngươi lui xuống đi!” Tử Giai ra lệnh.

Thị vệ lên tiếng liền lui xuống.

Tử Giai trở vào gặp ba người còn vui đùa ầm ĩ, cũng không để ý tới, tự mình mặc một kiện áo cừu đi ra cửa…

Tiến đại điện, liền nhìn thấy một người tóc vàng đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài, phía sau hai tùy tùng đứng khom lưng, phía sau nữa là đám người hầu của Lăng Tử Giai.

Người nọ cừu y màu thủy lam, cổ áo và tay áo là một vòng mao tuyết điêu, đem bạch diện dung nhan càng phát ra tuấn tú lãnh liệt, làm cho người khác dù chỉ nhìn hắn từ xa cũng nhịn không được cảm thấy hàn ý chảy qua thân thể.

“Không biết đặc phái viên xưng hô như thế nào?” Tử Giai hỏi.

Người nọ ngẩn ra, đột nhiên quay lại.

Rõ ràng là ban ngày, lại như bừng tỉnh màn đêm, theo cái xoay người của hắn, giống như có ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng âm nhu từ cửa sổ chậm rãi tràn vào.

Khuôn mặt tinh xảo đến tột đỉnh, một đôi mắt lục quang phiếm u, thâm thúy u ám, giống như mặt hồ sâu không thấy đáy, âm lãnh mát lạnh. Tuy rắng sắc mặt không chút thay đổi, nhưng khóe miệng lại có ý cười ẩn hiện, làm cho cả người hắn càng có vẻ thâm sâu khó lường.

Nhìn đến Tử Giai, hắn gợi lên khóe miệng cười cười, nói: “Vị này là Lăng Tử Giai Khả Hãn đi? Tại hạ là Mộc Già La.”

Lăng Tử Giai nhẹ nhàng a một tiếng, không dự đoán được người tới lại là Vương tử Tây Thu quốc. Y đã từng nghe nói nhi tử độc nhất của Thiền Vu Tây Thu quốc – Mộc Già La nhỏ hơn y hai tuổi, thế nhưng lại đích thân đi sứ Bắc Đông quốc, xem ra cũng là một nhân tài. Tử Giai đánh giá hắn một chút, nói: “Không nghĩ tới Vương tử lại tự mình đến đây, không từ xa tiếp đón, mong Vương tử thứ lỗi.”

Mộc Già La nhẹ nhàng cười, nói thẳng vấn đề: “Lần này ta đến Bắc Đông quốc không có ý gì khác, chỉ là muốn liên hợp với Bắc Đông quốc chống lại Thiên triều.”

Lăng Tử Giai trên đường tới gặp hắn vẫn luôn lo lắng mục đích hắn tới đây, lại không nghĩ rằng hắn thật đúng là vì liên hợp Bắc Đông quốc để chống lại Thiên triều. Ở trong lòng Lăng Tử Giai, Thiên triều là cố hương thứ hai của y, mười tám năm qua hơn một nửa thời gian y sống ở Thiên triều, y làm sao có thể nghĩ đến chuyện tấn công Thiên triều?

Nhìn Lăng Tử Giai hạ mắt, có chút đăm chiêu, Mộc Già La lại nói: “Tệ quốc trước đây không lâu đã bại dưới tay trấn quốc tướng quân của Thiên triều, việc này Khả Hãn có lẽ cũng đã nghe thấy? Người Hán xưa nay luôn tự cho quốc gia của mình là nhất, đem tứ quốc chúng ta gọi là man di, cao hứng thì tứ phong thưởng tước, mất hứng thì muốn đánh ai liền đánh, khiến cho dân chúng chúng ta lầm than, không thể không lấy lại tôn nghiêm. Chẳng lẽ Khả Hãn cảm thấy tứ quốc chúng ta trời sinh để cho bọn hắn tùy ý khi nhục sao?”

Lăng Tử Giai nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tuy rằng Thiên triều ngày xưa quả thật không đem các nước chư hầu chúng ta để vào mắt, nhưng cũng không như lời Vương tử nói. Lần trước sở dĩ tấn công Tây Thu quốc, nguyên nhân ra sao, trong lòng Vương tử và ta tự mình hiểu rõ, không phải sao? Cần gì phải bẻ cong sự thật, không nên làm cho chính mình nan kham đi? Hơn nữa, cho dù chúng ta liên thủ, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể thắng Thiên triều sao? Nếu không thể thắng, chính là cùng triều đình kết đại oán, đây không phải là lý do rất tốt cho Thiên triều tấn công chúng ta sao? Ta xem, Vương tử vẫn là hảo hảo ngẫm lại đi.”

Mộc Già La một đôi lục mâu nặng nề nhìn y, hồi lâu, mới nói: “Ta biết Khả Hãn lớn lên ở Trung Nguyên, cũng biết Khả Hãn cùng trấn quốc tướng quân công tử Đàn quan hệ không ít, Khả Hãn sẽ không phải vì bản thân, mà không quan tâm đến an nguy của quốc gia đi?”

Lăng Tử Giai sửng sốt, nâng mâu nhìn lên, nhưng thấy Mộc Già La cười yếu ớt nhìn y, con ngươi sâu thẳm trong suốt lại không gợn sóng sợ hãi.

“Nếu không phải, thì thỉnh Khả Hãn cùng các vị đại thần thương lượng một chút, rồi tái hồi đáp cũng được.” Mộc Già La nhìn Lăng Tử Giai, tựa tiếu phi tiếu nói.

Lăng Tử Kiếm đứng một bên nghe, đã sớm nhịn không được, vừa nghe Mộc Già La nói xong, lập tức mở miệng nói: “Còn thương lượng sao? Còn chờ gì nữa mà không liên hợp. Triều đình hiện tại tấn công Tây Thu quốc, ai dám cam đoan ngày sau không tấn công Bắc Đông quốc chúng ta? Không sợ nhất vạn, chỉ lo vạn nhất, chúng ta chẳng lẽ còn chờ bị đánh? Cứ thừa dịp bọn chúng chưa chuẩn bị, tiên hạ thủ vi cường mới phải!”

“Đúng! Chúng ta nên thừa dịp Thiên triều chưa chuẩn bị, cùng Tây Thu quốc hai mặt giáp công, đánh chúng trở tay không kịp! Nam nhi Bắc Đông quốc chúng ta, sao lại chờ bị đánh, cho tới bây giờ đều là chúng ta đánh người khác, không có chuyện chờ bị đánh!” Lăng Tử Ngân phụ họa nói.

Vài tên trọng thần cũng liên tiếp phụ họa, tỏ vẻ đồng ý.

Lăng Tử Giai nhìn mọi người, nghe bọn họ bắt đầu thảo luận, trong lòng khó xử.

Y sao có thể mưu phản triều đình?

Không nói Trung Nguyên là nơi y lớn lên, chỉ nói hoàng đế Tiết Uyên đối y hảo bao nhiêu, y đã không thể hạ quyết tâm tấn công triều đình a.

Nhưng là, bọn họ nói cũng có đạo lý a.

Người Hán xưa nay không hề đem tứ phương chư hầu để vào mắt, coi bọn họ giống như man di. Tứ quốc phải hàng năm tiến cống, nhất nhất xưng thần. Dựa vào mục đích thống nhất thiên hạ, không thuận theo sẽ phái binh tấn công. Mấy năm nay Tiết Uyên có điểm thu liễm, lại khó sửa bản tính tự cho siêu phàm của bọn họ a. Chuyện lần này tuy rằng Tây Thu quốc sai trước, nhưng không đến mức bị đại quân trấn áp đi?

Lần này tấn công Tây Thu quốc, ai có thể cam đoan lần sau sẽ không đối Bắc Đông quốc xuống tay?

Lòng dạ con người than lam không đáy chẳng lẽ ngày một ngày hai có thể bỏ sao? Cho dù kiềm chế lúc này, ngày khác cũng sẽ khôi phục như cũ. Thiên triều có dòng máu huyết lang, một chút mùi vị huyết tinh sẽ khiến thú tính của chúng bừng dậy.

Thần dân của y, bọn họ đều là nam nhi đầy nhiệt huyết, bọn họ chưa từng bị vũ nhục qua, chẳng lẽ mình lại để cho họ chờ bị thiết kỵ giẫm lên vĩ nhục sao?

Đất đai tổ tiên lưu lại, là nơi bọn họ đời đời sinh sống, chẳng lẽ lại ở trong tay y nhiễm đầy máu tươi sao?

Nhưng là, nhưng là…

Lăng Tử Giai bỗng nhiên nhớ tới thúc thúc vẫn không mở miệng, nhìn về phía Lăng Giang, nói: “Không biết thúc thúc có cao kiến gì?”

Chung quanh lập tức an tĩnh.

Mộc Già La thâm thúy con ngươi khẽ cười, hứng thú nhín Lăng Giang. Hắn biết lão nhân này nắm quyền.

Lăng Giang nhẹ nhàng ho khan, nhìn Mộc Già La, trầm ngâm một lát, nói: “Ta cảm thấy, Khả Hãn nói có lý. Cùng Thiên triều đối địch, chỉ là lấy trứng chọi đá.”

“Phụ thân! Nhưng nếu chúng ta không cùng Tây Thu quốc liên minh, Thiên triều một khi diệt Tây Thu quốc, sẽ toàn lực đối phó Bắc Đông quốc chúng ta, đến lúc đó ngay cả liên minh đều không có, chẳng phải là càng đáng thương?” Lăng Tử Ngân không phục kêu lên.

“Đúng vậy đúng vậy! Đến lúc đó, chúng ta độc thân tác chiến, chỉ có thể chờ chết!” Lăng Tử Kiếm phụ họa nói.

Đám đại thần cũng liên tiếp gật đầu phụ họa.

Lăng Giang không đế ý tới bọn họ, trầm giọng nói: “Nhưng là – ”

Hai chữ kia như một mệnh lệnh, mọi người nhanh chóng im miệng, nín thở ngưng thần nhìn Lăng Giang, chờ hắn nói tiếp.

“Lời Tử Ngân và Tử Kiếm cũng không phải không có đạo lý. Người Hán luôn luôn thanh cao, triều đình luôn muốn tìm lý do tước phiên. Một khi Tây Thu quốc bị mất, đến lúc đó, chỉ sợ Bắc Đông quốc chúng ta cùng Nam Hạ quốc, Đông Xuân quốc đều trở thành con mồi. Khi đó…” Lăng Giang hơi ngẩng đầu, ánh mắt phiêu miểu (xa xăm), tưa hồ trông thấy cảnh tượng chém giết máy chảy thành sông, trên mặt mang theo bi thống khó thể cho giấu. Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu, nhưng không nói tiếp.

Lăng Tử Giai nhìn Lăng Giang, Lăng Giang không cần nói ra, vẻ mặt của hắn đã đem ý hắn biểu đạt thật rõ ràng. Hắn quả nhiên không bức bách Lăng Tử Giai đồng ý liên hợp, cũng không quyết đoán cự tuyệt, chính là đem một đoạn bi thống diễn thử mà thôi.

“Ta còn là…” Lăng Tử Giai thản nhiên nói.

Trong đại điện bỗng nhiên tĩnh đến nỗi chỉ nghe tiếng hít thở, con ngươi lợi hại của Lăng Giang có quang mang chợt lóe, lập tức biến mất, nói: “Khả Hãn hôm nay mệt mỏi, Mộc Già La Vương tử, việc này nhất thời không vội, chúng ta ngày khác tái nghị đi.”

Mộc Già La không chút để ý gật gật đầu, buổi nghị sự tan rã trong không khí gượng gạo…