CHƯƠNG 63

Mộ của Tiểu An được an trí tại giữa những ngọn núi trập trùng nối tiếp, bị năm tháng làm phai nhạt giữa cô độc và yên tĩnh.

Khi Lý Ngọc Bạch nói với Tiết Lăng Phong địa điểm, chỉ tay tới một chỗ màu mực nhạt phía xa xa, ngọn núi có vẻ xa xăm đó bị bao phủ trong mưa phùn dày đặc màu sương khói, thậm chí nhìn cũng không rõ lắm, “Có lẽ chính là chỗ kia.”

Ánh mắt Tiết Lăng Phong chầm chậm chuyển theo hướng tay hắn, nhìn một cách hời hợt, Lý Ngọc Bạch thậm chí hoài nghi ánh mắt đó có đi qua đỉnh núi ngập mây mù, đến nơi mà hắn thực sự chỉ tới hay không.

Sau mùa mưa, đó là mùa hè dài đằng đẵng.

Vương Tam suốt ngày ngồi một mình trong viện tử trống trải, nhìn hoa cỏ mà ông nuôi dưỡng. Mùa hè ánh mắt trời gay gắt, ông liền đặt một cái ghế nhỏ dưới bóng cây bồ kết, yên lặng qua cả ngày. Hậu viện một thời náo nhiệt giờ không bóng người, chỉ có ong bướm là còn lượn thành đàn giữa những khóm hoa.

Không có ai tới nói chuyện với lão nhân cô độc này, cũng như những người khác cùng tuổi, con mắt trần thế của Vương Tam đã mờ mờ đục đục, như là lấp đầy hồi ức của cả đời người trong đó.

Hậu viện chỉ có Tiết Lăng Phong ngẫu nhiên tới, đương nhiên y sẽ không nói chuyện với Vương Tam. Mỗi khi y tới, hơn phân nửa là sẽ tới nhìn gian phòng mà trước kia nam nhân nọ từng ở, nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại đi.

Cô độc như vậy tựa hồ khiến Vương Tam già yếu nhanh hơn, ông gần như là không nghe thấy gì nữa, có đôi khi muốn đi hí hoáy chút hoa cỏ cũng có vẻ lực bất tòng tâm. Không ai để ý tới ông, cũng không có việc gì ông có thể làm, cuộc đời ông chỉ còn lại một việc, đó là ly biệt thế giới này vĩnh viễn.

Xuân đi thu tới, thế sự khó liệu. Mùa hè năm đó, chiến tranh và ôn dịch bắt đầu lan tràn, chiến hở mở rộng từ ranh giới ngoại tộc tới tận phương bắc, mọi người đều rời nhà ra đi.

Khu chợ dưới chân núi Bàn Long sơn trang đã biến mất, người có thể đi cũng không có ai ở lại, một thứ từng phồn hoa như mộng giờ tiêu tán giữa bão cát khắp trời. Trên lầu các tửu quán rách nát suy sụp, một vài lá cờ vải tả tơi lay động trong gió.

Bàn Long sơn trang vẫn đang nằm giữa một mảng xanh lục tươi tốt, yên lặng tới độ như là thế ngoại đào nguyên bị chiến hỏa lãng quên. Nhưng trên thực tế, đại bộ phận sản nghiệp của nó đều đã ngừng hoạt động, ngoại trừ kinh doanh dược liệu, cũng bởi vì ôn dịch, trái lại có chút phát triển, duy trì cân bằng thu chi của toàn bộ sơn trang.

Dù đã hơn một năm trôi qua, nhưng tới bây giờ vẫn không có manh mối của người kia. Bời vì thời cuộc rung chuyển, đại bộ phận phái đi tìm người đều bị triệu hồi, phân phối đi khắp nơi bảo hộ sự an toàn các phân bộ của sơn trang.

Khi mùa đông đến, chiến hỏa cũng không bởi vì giá rét mà suy yếu đi, Tiết Lăng Phong không muốn chờ đợi nữa, y quyết định đích thân ra ngoài tìm người.

Mặc dù nhiều người như vậy tìm kiếm trong hai năm vẫn không có tin tức, nhưng y vẫn quyết định đi, chỉ một mình y, bất kể phải tìm bao lâu, cùng lắm thì là cả đời thôi.

Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch khuyên can thật lâu, nhưng cuối cùng, Dư Phàm vẫn tiễn trang chủ của hắn tới ngoài cửa lớn.

“Ngươi trở về đi.” Tiết Lăng Phong liếc nhìn Dư Phàm, xoay người lên ngựa, hoa tuyết phủ thành từng đám, không nhìn rõ con đường phía trước.

Dư Phàm đi tới bên ngựa của Tiết Lăng Phong, ngửa đầu nhìn y, “Trang chủ, ngài để tâm hắn đến thế sao? Kỳ thực hắn chỉ là một ảnh vệ thôi, bất cứ ảnh vệ nào của ngài cũng có thể làm tốt hơn hắn.”

“Đừng nhiều lời thêm nữa.” Tiết Lăng Phong nhìn thuộc hạ trung thành nhất của y, “Chuyện trong trang ngươi và Lý Ngọc Bạch thương lượng rồi làm, nếu như trong ba năm ta không trở về, vậy không cần chờ nữa.”

Dư Phàm ngẩng đầu lên trong gió tuyết, nhìn Tiết Lăng Phong, bỗng hắn lấy từ trong lòng ra một phong thư, đưa tới tay Tiết Lăng Phong, sau đó cúi đầu nói rằng: “Trang chủ, mong ngài ra khỏi thành quan hẵng xem.”

Tiết Lăng Phong gật đầu, giục ngựa đi.

Dọc theo đường đi đều là tuyết phủ trắng mịn.

Bởi không có con người, nên chúng nó vẫn duy trì màu trắng tinh khiết từ bầu trời xuống, móng ngựa vội vã lướt qua, dấu vết lưu lại nhanh chóng bị tuyết rơi xuống che đi.

Khi sắp tới cổng thành, Tiết Lăng Phong mới thấy một vài người chuẩn bị chạy đi tị nạn. Đại bộ phận họ đều là những người già yếu, kéo theo một vài cái nồi không đáng giá và chăn bông cũ nát, miễn cưỡng bước đi trong gió tuyết, rất nhiều người ngã xuống nơi chỉ còn cách thành quan có vài bước chân.

Bời vì nghe nói chiến tranh sẽ nhanh chóng lan tới đây, vậy nên tất cả mọi người đều đi trốn. Tiết Lăng Phong nhanh chóng đi qua những người này. Hiện tại đã tới lúc ai ai cũng cảm thấy bất an, chỉ cầu tự bảo vệ bản thân , đồng bạn dĩ nhiên là sẽ không tới dìu người đó đi.

Thấy họ, Tiết Lăng Phong lại không khỏi nhớ tới người không biết hiện giờ đang ở đâu kia. Hắn bị huấn luyện thành ảnh vệ nhiều năm như vậy rồi, còn có thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài không?

Trên đường ra khỏi thành quan mười dặm, Tiết Lăng Phong nhớ tới bức thư Dư Phàm đưa mình, y ghìm cương ngựa lại, mở thư ra.

Từ bắt đầu, xem tới tận cuối, ngày viết đã là nửa năm trước.

Rốt cuộc Tiết Lăng Phong biết vì sao Dư Phàm muốn y ra khỏi cửa thành mới xem, là vì sợ y sẽ quay lại giết hắn.

Có điều sau một cơn tức giận ngắn ngủi, lập tức nam nhân lại lộ ra nụ cười hài lòng, Tiết Lăng Phong quay đầu ngựa, hướng thẳng về phía nam.

Dư Phàm ở trong Bàn Long sơn trang đoán chừng giờ này Tiết Lăng Phong đã xem thư, lại tính rằng cũng đã qua lâu như vậy rồi nhưng không thấy y quay trở lại, có lẽ là đã tha cho mình rồi.

Tung tích của ảnh vệ kia, kỳ thực đã có từ nửa năm trước rồi, mật thám ra ngoài tìm người đã sớm báo về tình hình cụ thể, chỉ có điều bị hắn giữ trong tay không có báo lên trên.

Hai năm nay, so với ban đầu, Tiết Lăng Phong đã lãnh tĩnh rất nhiều, chí ít biểu hiện ra là như thế. Hắn cho rằng, Tiết Lăng Phong đã dần không quan tâm nữa, thế nhưng không ngờ là y cũng như người kia, giấu tình cảm trong lòng mà thôi.

Lãnh thổ Miêu tộc, ở phía nam xa xôi, thật không ngờ người kia ra đi lại tới một nơi xa như vậy, đến tận nơi của dị tộc, thảo nào dù tìm khắp quanh đó, cũng phải đợi hơn một năm mới có tin tức.

Vào thời gian Tiết Lăng Phong trên đường xuống phía nam, Vương Tam đã qua đời.

Trong mùa đông giá lạnh như vậy, mà ông lại ngồi trên ghế ngoài phòng, nhìn đám hoa cỏ đã úa tàn, cho đến lúc chết, vẫn duy trì tư thế như vậy, cứng đờ trên băng ghế nhỏ.

Thị vệ tuần tra sau khi ông chết ba ngày  mới phát hiện ra.

Bởi trời lạnh nên thi thể không hủ hóa, chỉ cứng đờ, lúc xuống mồ là như thế.

Vương Tam được táng tại một nghĩa trang nhỏ phía sau Bắc sơn của Bàn Long sơn trang, đỡ hơn Tiểu An bị an táng ở ngoài trang, ông không phải chịu cô độc như thế.

.

Miêu vực ở mé phía nam của Trung Nguyên, khi Tiết Lăng Phong tới được đó đã là mấy tháng sau, là mùa xuân về hoa nở. Phương nam thời tiết ấm áp, tuy rằng mới lập xuân không lâu nhưng khí hậu đã khiến người ta thấy có chút nóng bức rồi.

Chiến tranh không lan tới đây, nên vẫn duy trì được sự bình thản và yên lặng.

Căn cứ vào địa phương mà trong thư đánh dấu, hình như ảnh vệ của y sống tại ngọn núi cạnh một trấn nhỏ, cùng nơi với một vài người Miêu miền núi.

Một nam tử người Hán vào một tộc khác, khó tránh khỏi dẫn tới những ánh mắt hiếu kỳ, trên đường Tiết Lăng Phong cầm thư tìm kiếm gặp phải không ít ánh mắt hiếu kỳ quan sát.

Khi sắp tới trấn nhỏ trong thư nhắc tới, Tiết Lăng Phong thấy bắt đầu trở nên hồi hộp, dọc theo đường đi vốn đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm và bình luận rồi, nhưng khi tới gần nơi người nọ ở, tiếng nghị luận của mọi người lại làm y thấy như có mũi nhọn đâm vào lưng, cả người đều khó chịu.

Với trang phục của y, nếu cứ thế đi vào trong núi, khẳng định sẽ đem tới càng nhiều lời bình phẩm, những lời đó không khéo sẽ truyền tới tai ảnh vệ của y trước khi y tới. Y không muốn như vậy, y không muốn như vậy, y không muốn người kia biết trước chuyện này, trong lòng y chờ mong người nọ sẽ lộ ra biểu tình kinh hỉ, nhưng thực tế cũng vì y lo lắng nếu hắn biết quá sớm, có khi hắn sẽ trốn mất.

Trước khi đến, Tiết Lăng Phong mua một bộ y phục của người Miêu để mặc vào. Để tránh đi ánh mắt của những người khác, y mặc một bộ đối khâm y, bên ngoài khoác một cái tiểu bối quái (chắc giống áo gi lê á, mah của người dân tộc :”>), chân đeo xà cạp, đầu quấn khăn lụa màu máu đào, đeo thắt lưng to bản.

(loại áo có 2 bên cân xứng đều được gọi là đối khâm y thì phải, đại để chắc anh mặc như vầy : )) )

Dù không có gương đồng, y cũng có thể tưởng tượng ra trang phục như vậy kỳ quái cỡ nào, thế nhưng sắp được gặp  người đã xa cách hai năm, y cũng không quan tâm quá nhiều nữa.

Tới đại sơn, nhưng căn bản không thấy sơn dân như Tiết Lăng Phong tưởng tượng.

Ngọn núi rất an tĩnh, ngoại trừ những loại cây mà phương bắc không có, nơi đây cũng giống Bàn Long sơn trang, có thể nghe được tiếng chim hót uyển chuyển. Những tia nắng nhỏ vụn xuyên qua kẽ lá, lẳng lặng chiếu lên sơn đạo hẹp dài.

Dựa vào tin tức trong thư, căn nhà gỗ mà ảnh vệ của y trú ngụ hẳn là trên một bãi đất trống giữa sườn núi.

Tiết Lăng Phong chậm rãi leo lên theo đường núi, mỗi một bước tiến về phía trước, y lại thấy hồi hộp thêm một phần.

Cuối cùng, tại một ngã rẽ vào, y thấy một góc nhà nhọn nhọn lộ ra, thậm chí đã có thể nghe được tiếng bổ củi.

Đó là người kia sao? Hắn đang bổ củi ư?

Tiết Lăng Phong ngừng thở, lặng lẽ tiến lại gần, âm thanh càng lúc càng rõ ràng, còn có thể nghe được tiếng vang khi người nọ ném củi đã bổ xong vào đống.

Đi về phía trước thêm vài bước nhỏ, bóng lưng người kia đã hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt Tiết Lăng Phong.

Hắn không mặc áo, tấm lưng trần phơi bày ra màu tiểu mạch khỏe mạnh, những hạt mồ hôi nhỏ mịn trên đó phát ra tia sáng mê người dưới ánh mặt trời. Vân da rắn chắc nhìn qua vẫn đẹp như cũ, theo động tác của hắn khi thì căng ra, khi thì thả lỏng. Hắn làm việc rất chăm chú, đây là thói quen của hắn từ trước tới nay, luôn dụng tâm làm tốt mọi chuyện, đồng thời thường giơ tay lau đi mồ hôi trên mặt một chút.

Lóa mắt nhất chính là chữ ‘Lăng’ màu đỏ tươi trên lưng hắn, lộ ra từ dưới những sợi tóc, là ấn ký suốt đời không phai nhạt.

Tên chính là số phận, chữ còn, duyên phận liền còn.

Tiết Lăng Phong nhìn lén một hồi, rốt cuộc động đậy đi ra ngoài.

“Song Phi…” Hai năm rồi, khi cái tên này từ miệng thốt ra, lại mang theo chút run rẩy không thể ngăn chặn và vui sướng vì mất rồi tìm lại được.

Thế nhưng, tiếng của Tiết Lăng Phong bị một thanh âm khác chen ngang “Song Phi, huynh có mệt không, nghỉ ngơi một lúc đi.”

Tiết Lăng Phong cả kinh, hóa ra trong nhà còn người khác! Y lập tức lùi lại.

Một nữ tử người Miêu niềm nở mà xinh đẹp từ trong nhà đi ra, đưa nước cho ảnh vệ của y, rồi còn lấy khăn lau mồ hôi giúp hắn.

Ảnh vệ của y tiếp nhận nước uống một ngụm, cười ôn nhu với nàng kia, nói: “Liên Hà, muội không nên đi ra ngoài, vạn nhất hài tử có việc gì thì sao? Không phải sáng nay đại phu còn dặn muội, không nên tùy ý đi lại sao?”

“Là không được hoạt động mạnh!” Nữ tử xoa xoa cái bụng nhô cao của mình, cười tươi với nam nhân trước mặt, “Xem xem huynh chưa gì đã bị dọa rồi.”

“Vậy muội ngồi xuống đi, ta sắp xong rồi.”

Ảnh vệ của y săn sóc chuyển tới một cái ghế nằm cho nàng  kia, đỡ nàng ngồi xuống xong, lại xoay người bổ củi tiếp.

“Nếu như hài tử đẹp giống huynh  thì tốt biết mấy.” Nữ tử ngồi trên ghế, biếng nhác mà tường hòa nhìn nam nhân đang bổ củi trước mặt nàng, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.