Lăng Thịnh Duệ vừa bước ra khỏi cửa công ty đã trực tiếp đi đến ven đường đón một chiếc taxi, chiếc xe chạy xa thì anh đã tựa ghế sau ngủ, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, đến khi xe chạy đến địa chỉ anh đưa mà anh vẫn không tỉnh dậy, tài xế không nhịn được đành phải đánh thức anh.

Bước xuống xe, anh bị gió lạnh thổi tới khiến cho tỉnh lại đôi chút, sau đó cúi đầu, dưới ánh mắt soi mói của bảo vệ khách sạn bước vào bên trong. Anh biết dáng vấp hiện giờ của mình nhất định là chật vật lắm, cũng may là bảo vệ không quá nghi ngờ anh là tên điên trực tiếp đuổi anh ra ngoài.

Lúc mở cửa phòng ra, không ngoài dự tính ba người Chu Tường, Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn đều đang ngồi chờ trong phòng anh, Lăng Thịnh Duệ cười khổ, sau đó cúi đầu đi vào.

“Anh đi đâu thế?” Chu Tường nôn nóng mở miệng lên tiếng hỏi đầu tiên: “ Sao lại chỉ để lại một tờ giấy thôi, mà ngay cả địa chỉ nói là đi đâu cũng không có?”

Lăng Thịnh Duệ không trả lời, anh vòng qua người bọn họ, đi thẳng đến phòng tắm.

Trình Trí Viễn đứng lên, ngăn chặn trước mặt anh, nheo mắt quan sát anh từ trên xuống dưới, đến khi nhìn thấy được mấy dấu hôn màu hồng khả nghi đằng sau gáy anh thì sắc mặt hắn liền đen lại.

Một người tính tình cẩn thận như Đức Duy Hoàn hiển nhiên cũng nhận ra điểm đó, sắc mặt lập tức cũng biến đổi, mà một người đơn thuần như Chu Tường thì lại như lọt vào trong sương mù.

“Anh đã đi đâu?” Trình Trí Viễn lạnh băng hỏi.

Lăng Thịnh Duệ đầu váng mắt hoa, căn bản không có ý định trò chuyện cùng hắn, anh vô lực lên tiếng nói:  “Đừng hỏi, bây giờ tôi mệt lắm, có gì để sau hẵng nói được không?”

Anh gần như là trút hết sức lực để nói ra, thế mà Trình Trí Viễn lại không để ý đến nhiều chuyện như vậy, hắn trực tiếp nắm chặt tay anh, bắt buộc anh xoay người.

Lăng Thịnh Duệ không hề phản kháng, vẫn rất phối hợp.

Đến khi nhìn thấy hàng loạt dấu răng và dấu hôn màu hồng, rậm rạp lưu trên cổ anh, thì sắc mặt Trình Trí Viễn đã đen hơn cục thang rồi, mà Chu Tường với Đức Duy Hoàn đứng một bên sắc mặt cũng thay đổi theo.

“Anh ra ngoài lâu như vậy, chẳng lẽ là đi hẹn hò với người khác sao?” Trình Trí Viễn cao giọng chất vấn anh.

Lăng Thịnh Duệ trả lời: “ Không có.”

“Còn nói không có!” Đức Duy Hoàn nổi giận: “Anh định giải thích sao đây?”

Lăng Thịnh Duệ máy móc lắc lắc đầu: “ Tôi thật sự không có mà, mọi chuyện không phải như các cậu nghĩ đâu.”

“Vậy anh giải thích ra sao về mấy cái dấu hôn trên cổ mình đây hả?” Đức Duy Hoàn hỏi.

Đứng trước tình huống này, một người vẫn luôn luôn giữ thái độ dịu dàng với Lăng Thịnh Duệ như Đức Duy Hoàn cũng phải lạnh xuống.

Lăng Thịnh Duệ không muốn giải thích với họ, anh nhàn nhạt nói: “ Bây giờ tôi không có sức để nói mấy chuyện này với các cậu…., các cậu muốn nghĩ thế nào thì là thế đó đi.” Một bên nói, một bên vòng qua Trình Trí Viễn, đi tới phòng tắm.

Lấy tính cách cao ngạo của Trình Trí Viễn, làm sao có thể chịu được thái độ có lệ của anh đây? Siết chặt cánh tay phải của Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn kéo anh về, kéo thẳng đến bên giường ngủ, đẩy anh ngã lên giường sau đó hắn ngồi khóa trên người anh, vươn tay lột đồ anh ra, động tác có phần thô bạo.

Nếu là bình thường, Trình Trí Viễn dám đối xử hung ác như vậy với Lăng Thịnh Duệ thì Đức Duy Hoàn và Chu Tường nhất định sẽ liên hợp với nhau đánh hắn, nhưng mà hiện giờ hai người họ chỉ hờ hững đứng một bên giường, nhìn anh.

Quần áo bị xé mở, mà Lăng Thịnh Duệ cũng không hề phản ứng.

Anh không biết Trình Trí Viễn muốn làm gì, mà anh cũng chẳng muốn biết tới, thế là anh dứt khoát nhắm mắt lại.

Trình Trí Viễn không hề chú ý tới việc này, hắn vẫn như cũ tự đắc cởi đồ anh ra.

Cẩn thận tỉ mỉ như Đức Duy Hoàn đã nhận ra có gì đó không đúng, vội ngăn cản hành động của Trình Trí Viễn lại:  “Khoan, chờ một chút, Lăng thúc hình như không giống bình thường.”

Trình Trí Viễn nhíu mày, lập tức nhìn gương mặt Lăng Thịnh Duệ.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của anh, hiện giờ hầu như đã không còn chút máu nào, trắng bệch như một tờ giấy, nhưng có điều là vẻ mặt của anh lại bình tĩnh đến lạ thường, thậm chí ngay cả lông mi cũng không nhăn một cái, giống hệt như một con rối không có linh hồn vậy.

Anh như vậy, khiến cho những người có mặt ở đây cảm thấy cực kỳ kinh sợ.

Trình Trí Viễn do dự một hồi, rồi mới leo xuống từ người Lăng Thịnh Duệ, nhẹ giọng hỏi han: “ Đại thúc, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”

Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng giống như chẳng buồn quan tâm tới mọi chuyện, nhìn lên trần nhà.

“Mệt chết đi được….” Qua nửa ngày, anh mới thì thào lên tiếng, giọng nói rất nhẹ, tựa như chỉ đang lẩm bẩm một mình mà thôi.

Trình Trí Viễn vốn còn muốn tiếp tục búc cung gặng hỏi anh, nhưng Đức Duy Hoàn lại trừng mắt bảo hắn không nên, Trình Trí Viễn là một người rất ghét bị người khác ra lệnh cho mình, nên thường thường rất vui vẻ đối nghịch với Đức Duy Hoàn, nhưng mà tình huống hiện giờ hắn không thể đánh nhau hay cãi nhau được, thế là nhìn Lăng Thịnh Duệ một cái, yên tĩnh lại.

Bọn họ không nói chuyện nữa mà chỉ im lặng đứng nhìn Lăng Thịnh Duệ bên dưới.

Lăng Thịnh Duệ thản nhiên liếc nhìn ba người một cái, sau đó nhắm mắt lại. Ban đầu anh chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thôi, nhưng trong lúc hỗn loạn anh dần dần ngủ mất.

Cả ba người cũng không dám đánh thức anh dậy, chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn anh.

Cho đến khi Lăng Thịnh Duệ tỉnh dậy thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, xoa xoa cái đầu nhức như búa bổ của mình, Lăng Thịnh Duệ từ trên giường ngồi dậy.

Ba thanh thiếu niên vẫn chưa từng bỏ đi, họ đều ghé người vào bên giường mà ngủ, vây anh vào chính giữa.

Màn cửa sổ bay lên, để ánh dương sáng lạn lọt vào phòng ngủ. trải qua mấy ngày âm u liên tục, thì khí trời đã bắt đầu sáng sủa hơn nhiều rồi.

Lăng Thịnh Duệ nhìn thoáng qua ba cái đầu xù đang ghé vào bên cạnh giường. Ba cậu trai trẻ tuổi, cứ như thế lẳng lặng đứng bên cạnh anh, giống như đang bảo hộ cho anh, hình ảnh đó ấm áp đến nhường nào, khiến cho anh cảm thấy thật ra cũng không hề khó chịu như mình vẫn nghĩ.

Ít ra, còn có người quan tâm tới anh…..

Lăng Thịnh Duệ thật cẩn thận bước xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Quần áo trên người anh vẫn là bộ đồ của ngày hôm qua, Lăng Thịnh Duệ thở phào một tiếng, xem ra ba người đó không hề lợi dụng thời cơ lúc anh ngủ mà trộm cởi đồ anh ra….

“Anh tỉnh rồi à?” Âm thanh của Trình Trí Viễn từ phía sau truyền tới.

“Ừm.” Lăng Thịnh Duệ không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đáp lời.

“Đi tắm sao?”

“Ừ.”

“Có muốn tôi giúp không?” Trình Trí Viễn rất bình tĩnh hỏi, nghe không ra…. Hàm ý nào khác cả.

Lăng Thịnh Duệ trầm mặc.

“Vậy anh đi tắm đi…..” Một lát sau, Trình Trí Viễn nói. Giọng điệu nghe vào dường như có chút buồn bực.

Không biết vì sao, tâm tình của Lăng Thịnh Duệ trở nên tốt hơn nhiều, khóe môi anh hơi cong lên, đi tới phòng tắm, đóng cửa lại.

Ngày này, không ai nhắc tới chuyện đã từng xảy ra, tựa như không hề có chuyện gì hết.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, thái độ đối xử với Lăng Thịnh Duệ của họ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, số lần cãi cọ cũng giảm đi đáng kể, chuyện này khiến Lăng Thịnh Duệ bớt lo không ít, và cũng dần dần bắt đầu cảm thấy rằng ở cạnh bọn họ thế này thật ra cũng không đau khổ mấy.

Phương Nhược Thần cho Lăng Thịnh Duệ cái di động kia, anh luôn đặt nó ở đầu giường ngủ trong khách sạn, mấy ngày đầu qua đi, Phương Nhược Thần chưa từng gọi điện cho anh, mà Lăng Thịnh Duệ lúc ban đầu còn cảm thấy vô cùng lo lắng không biết cậu có gọi điện liên tục quấn quít hay không, nhưng rồi cũng dần dần yên lòng lại.

Có thể là, Phương Nhược Thần chỉ dọa anh thôi…..

Nhưng mà, vào một buổi sáng của một tuần sau, Lăng Thịnh Duệ sắp sửa quên mất tiêu chuyện này thì điện thoại di động cuối cùng cũng vang lên, Phương Nhược Thần bên kia đầu dây, yêu cầu Lăng Thịnh Duệ phải lập tức tới nhà họ Phương, mà hôm đó Lăng Thịnh Duệ còn có công việc, hoàn toàn không thể phân thân được, nhưng Phương Nhược Thần lại không hề thông cảm cho anh, uy hiếp anh nội trong một tiếng nữa phải có mặt ở nhà cậu, nếu không đừng trách sao cậu không khách khí, Lăng Thịnh Duệ thương lượng cả nửa ngày với cậu, sau đó dường như là cầu xin cậu, nhưng đối phương từ đầu tới cuối đều rất cứng rắn, Lăng Thịnh Duệ không còn cách nào khác, đành phải lấy lý do cơ thể không khỏe để xin về, rồi vội vàng chạy đến nhà họ Phương.

Ngày hôm đó, Lăng Thịnh Duệ buổi chiều mới về được khách sạn trong tình trạng mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.

Trên đường trở về, anh hồi tưởng lại thái độ lúc ban ngày của Phương Nhược Thần, lúc ban đầu có thể nói là tốt lắm, ngoại trừ vẻ mặt bên ngoài có phần lãnh đạm ra thì cũng có thể coi là vô cùng dịu dàng, thế nhưng khi trò chuyện với cậu một vài vấn đề thì hình như câu trả lời nào đó của anh khiến cậu rất bất mãn, thế là không tốn nhiều thời gian cậu đã lộ ra nguyên hình, rồi mới không chút thương tiếc nào cưỡng ép anh.

Cứ liên tiếp vài ngày sau, hầu như là mỗi ngày Phương Nhược Thần đều gọi điện kêu anh tới nhà cậu.

Vì không muốn để nhóm người Trình Trí Viễn phát hiện ra, Lăng Thịnh Duệ đành phải thương lượng với Phương Nhược Thần, cứ mỗi ngày đến đêm anh sẽ tới, sau đó rạng sáng thì quay trở về khách sạn, ban đầu Phương Nhược Thần không chịu chấp nhận, nhưng cuối cùng dưới sự cầu xin không thể lay chuyển của Lăng Thịnh Duệ, cậu đành phải đồng ý với anh.

Có điều, dường như là cậu đoán được nguyên nhân khiến anh phải sắp xếp như vậy thì thái độ của Phương Nhược Thần đối với anh càng trở nên ác liệt hơn, mỗi ngày cậu đều sử dụng hết tất cả sức lực của mình vắt kiệt cơ thể anh.

Lăng Thịnh Duệ không có sức phản kháng, anh chỉ đành yên lặng chịu đựng, dần dà anh cả ngày đều trầm mặc, hơn nữa bị thiếu ngủ vô cùng nghiêm trọng, tinh thần càng lúc càng trở nên ngẩn ngơ, trong công việc thì anh thường bị vây trong trạng thái mơ màng, ánh mắt dại ra, quả thật giống hệt như một con rối.

Bọn họ đều nhìn ra thay đổi của anh, nhưng lại nghĩ rằng chắc hẳn là anh có tâm sự riêng, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, thế là cũng không quá để ý, cứ để mặc anh.