Trình Trí Viễn có chút đau đầu mà đỡ trán, hắn sở dĩ chọn lựa việc làm trên lộ lớn là vì muốn nhìn thấy biểu tình xấu hổ của người đàn ông kia, nhưng bây giờ hắn có chút hối hận rồi.

Bởi vì ham theo đuổi kích thích mà hại đến người mình yêu thương sinh cả bệnh, con tim luôn luôn tê cóng lạnh lẽo của hắn lần đầu tiên dâng trào cảm giác ăn năn.

“Tôi đem anh về nhà trước vậy.” Sát gần bên tai người kia, Trình Trí Viễn nhè nhẹ hôn một cái lên mặt anh, dịu dàng nói, cũng không quan tâm đối phương có nghe được hay không.

Lăng Thịnh Duệ trong cơn hôn mê vô thức lật đầu sang một bên khác, né tránh đôi môi của Trình Trí Viễn.

Trình Trí Viễn chau mày, sau thì có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ai, lẽ nào cứ thế mà ghét tôi hay sao?”

Nếu là bình thường, Trình Trí Viễn nhất định sẽ vì phản ứng mới nãy của Lăng Thịnh Duệ mà rống giận, sau đó thừa cơ hội “khi dễ” anh một phen, thế nhưng người kia bây giờ là người bệnh, cho nên hắn cũng chỉ đành cực lực nhẫn nhịn cơn kích động.

“Hừ, đợi sau khi anh hết bệnh, xem tôi đối phó anh thế nào.” Gỡ ra đôi tay đang bị trói sau lưng của Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn vừa giúp anh mặc lại quần, vừa “ác độc” nói rằng, thế nhưng ánh mắt lại cực kì dịu dàng, động tác tay cũng cẩn trọng vô cùng, dường như sợ làm đau phải Lăng Thịnh Duệ vậy, mặc dù hắn biết người kia cũng không hề yếu đuối đến mức độ đó như hắn tưởng tượng.

Trình Trí Viễn cởi ra chiếc áo khoác ngoài của mình, đem nó mặc vào người Lăng Thịnh Duệ, cơ thể Lăng Thịnh Duệ mềm lả đi, không có một chút phản kháng nào, để mặc Trình Trí Viễn muốn làm gì làm, ngoan ngoãn tựa như con cừu non đang chờ người ta làm thịt.

“Nếu thường ngày cũng nghe lời như thế thì tuyệt rồi.” Trình Trí Viễn luyến tiếc không thôi mà ve vuốt hai cái lên vòng eo mềm dẻo, cười xấu xa nói, trong đầu mơ tưởng đến cảnh tượng Lăng Thịnh Duệ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của hắn trên giường, nhất thời dòng máu hoang dã trong thân thể toàn bộ sôi trào lần nữa.

“Đáng chết!” Trình Trí Viễn cấp tốc lắc lắc đầu, mau chóng xua đi hình ảnh đầy mê người trong suy nghĩ, hắn thế nhưng không muốn phải đội một cái “lều nhỏ” về nhà đâu.

Tay bế lên Lăng Thịnh Duệ có thân người cao lớn, Trình Trí Viễn ôm anh bước sang một con đường khác mà không phí sức gì nhiều, nơi này quá mức vắng vẻ, dường như chẳng có mấy người sẽ ngang qua nó, càng miễn bàn đến taxi.

Một chàng trai bế lấy một người đàn ông đi trên đường lớn, tình huống đó khá là kì quặc, sau khi bước vào một con đường khác ồn ào náo nhiệt hơn, người đi đường ở hai bên lượt lượt ghé mắt nhìn bọn họ, Trình Trí Viễn thì là biểu tình không chút nào thèm để vào mắt, ngược lại là Lăng Thịnh Duệ thì dường như đã cảm nhận được ánh mắt của những người này, có chút bất an mà bồn chồn không yên.

Trình Trí Viễn có đôi chút không nói được gì mà nhún nhún vai, cái con người này quả thực chẳng thể nào bỏ được ngoài tai ngoài mắt rồi, bất quá như thế cũng tốt, hắn chết mê chết mệt cái dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ, khi mà tâm không cam tình không nguyện của Lăng Thịnh Duệ khi bị hắn đè ra trên giường đó.

Vươn tay ngoắc một chiếc taxi đến, Trình Trí Viễn đỡ lấy Lăng Thịnh Duệ vào trong xe một cách cẩn thận, sau đó báo ra địa chỉ nhà của hắn: “Đường XX, khu XXX.”

Hắn không định đưa Lăng Thịnh Duệ vào bệnh viện, một mặt là vì hắn vốn là một bác sĩ tài giỏi; một mặt khác… nhìn thấy gã đàn ông đang hôn mê bất tỉnh, Trình Trí Viễn cong khóe miệng theo vẻ tà ác: chăm sóc một bệnh nhân đang trong tình trạng ý thức mơ hồ, hẳn là rất vui đây…

Tài xế taxi là một bác lớn tuổi, đối với bộ dáng mờ ám giữa hai người cũng không để ý nhiều, chỉ là lúc bọn họ lên xe thì có kinh ngạc một chút, sau đó thì không có biểu cảm gì khác suốt đường đi, yên lặng nhấn ga, lái đến địa chỉ mà Trình Trí Viễn đã báo.

Chiếc xe lái đi rất nhanh, ngoài cửa sổ xe, đủ loại đèn neon và các loại ánh đèn khác thi nhau chớp sáng, kiến tạo nên cảnh đêm phồn hoa của cái thành phố nổi tiếng không bao giờ ngủ này.

Ngoài cửa là một dãy những chốn xa hoa trụy lạc, thế nhưng hướng chú ý của Trình Trí Viễn chỉ hoàn toàn đặt trên người gã đàn ông kia, theo hắn thấy, người đàn ông này mới là bảo tàng quý giá nhất trên đời, hết thảy những gì ngoài anh ra chỉ là mây khói trước mắt cả, hắn không quan tâm.

Tuy trong khoang xe đã mở điều hòa, nhưng thân nhiệt của Lăng Thịnh Duệ vẫn cứ giữ cao mà không hề giảm xuống, Trình Trí Viễn bắt đầu có chút lo lắng, hết lần này đến lần khác đo thân nhiệt trên trán anh, càng ngày càng hối hận vì xung động lúc nãy của bản thân.

Hắn chỉ thích khi dễ cái tên đàn ông yếu ớt này mà thôi, nào muốn khiến anh phải nhận dù là một chút tổn thương chứ.

Nhà của Trình Trí Viễn cũng không xa, chỉ cách khoảng mười phút đi ngắn ngủi, sau khi trả tiền taxi xong, Trình Trí Viễn ôm lấy Lăng Thịnh Duệ vẫn đang hôn mê xuống xe, bước vào căn nhà thoạt trông tầm thường không gì nổi bật kia.

Sau khi mở cửa phòng, trong nhà và ngoại gia của Trình Trí Viễn hoàn toàn là một trời một vực, nó có thể không đến mức huy hoàng tráng lệ, nhưng cũng xem như được bố trí một cách khá là sang trọng.

Ôm Lăng Thịnh Duệ vào trong phòng, đặt lên giường, Trình Trí Viễn vào phòng tắm mở nước nóng, Lăng Thịnh Duệ toàn thân toàn là mồ hôi, cho nên tắm một bữa sẽ tốt hơn.

Đương nhiên là, hai người tắm chung.

Lúc Trình Trí Viễn cởi ra chiếc áo ướt đẫm mồ hôi của Lăng Thịnh Duệ ra, Lăng Thịnh Duệ bị sốt đến mơ mơ màng màng rốt cuộc tỉnh táo trở lại.

Mắt không có tiêu cự mà nhìn vào cái tay di chuyển từ trên xuống dưới của Trình Trí Viễn, đầu óc Lăng Thịnh Duệ hiện đang là một mảnh mờ mờ nhạt nhạt, nhưng vẫn nhìn rõ động tác của đối phương, vươn ra cánh tay có chút phát run, nắm lấy cổ tay hắn, muốn đẩy chúng nó ra khỏi người mình.

Đôi mày kiếm của Trình Trí Viễn khẽ nhướn, cười như không cười mà nhìn lấy người mang vẻ mặt thống khổ kia, cũng không lấy tay ra khỏi anh, tiếp tục công việc trên tay mình, chẳng chút nào để tâm cử chỉ phản kháng đầy yếu ớt của Lăng Thịnh Duệ.

Rất nhanh chóng, Lăng Thịnh Duệ đáng thương bị hắn lột sạch đến không còn manh giáp.

Nhìn thấy cả cơ thể gần như hoàn mỹ của anh, Trình Trí Viễn nhịn không được mà huýt sáo, cũng không làm gì trì trệ thêm, ôm anh đi vào phòng tắm, đặt anh vào bồn.

Thân người hòa vào dòng nước ấm áp, người nãy giờ luôn chau mày như Lăng Thịnh Duệ dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều, biểu tình trên gương mặt thoải mái giãn ra, trở nên thư thái hơn, nhắm lại mắt, lần nữa rơi vào giấc ngủ.

Bồn tắm rất rộng, vừa khéo có thể dung chứa hai người bọn hắn, Trình Trí Viễn ôm người kia vào lòng mình, để đầu của anh dựa trước ngực, sau lưng dán sát sao lên lồng ngực hắn.

Xoa lấy xoa để mái tóc anh một cách cưng chiều, cảm thụ cái thân nhiệt nóng hổi, Trình Trí Viễn thở một hơi thật dài, cái tâm luôn sắt đá lạnh ngắt cũng trở nên mềm mỏng đi trong khoảnh khắc ấy.

Hắn từ nhỏ đã thích ngâm mình trong bồn lúc tắm, khi còn nhỏ hắn vẫn luôn tưởng tượng đến cái cảnh được tắm cùng người mình yêu, tuy cuộc sống sau này của hắn đã trải qua nhiều biến cố lớn, khiến hắn nhìn thấu phần mảng đen tối của lòng người, thậm chí có như thế, cái loại suy nghĩ thoạt nghe có phần buồn cười này lại luôn chiếm cứ một nơi nhỏ nhoi nhất định trong lòng hắn.

Hiện tại, cái mục tiêu thoạt trông cách hắn ngày càng xa xôi đi rốt cuộc cũng thành hiện thực rồi.

Chỉ là, trong lòng Trình Trí Viễn lại không có gì vui sướng lắm, trái lại dâng trào một nỗi buồn thương thoang thoảng.

Hai tay đặt trên mép bồn tắm, Trình Trí Viễn ngước đầu, nhìn chăm chú lên trần nhà sáng choang, mặt không chút biểu cảm.

Trong mắt hắn phảng phất tồn tại một ngọn lửa lớn đang vô hình bùng cháy, thiêu đến mức mãnh liệt như thế này, ngưng tụ tầng tầng sự hận thù, khiến hắn toàn thân đều tản phát sát ý lạnh đến thấu xương.

Đó là ngọn lửa của báo thù.

Mười năm trước, gia đình hắn bởi vì tử thù mà hầu như bị giết sạch toàn bộ, chỉ còn hắn một mình thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Vì muốn phục thù, hắn tự cam sa ngã, trở thành một sát thủ tàn bạo nhẫn tâm, không ngừng tôi luyện kỹ năng giết người trong việc ám sát, mục đích chính là vì một ngày kia có thể tự tay đoạt lấy đầu lâu của kẻ thù.

Bí quyết hàng đầu của một sát thủ chính là không thể có quá nhiều cảm xúc, bằng không sẽ bị kẻ địch nắm được điểm yếu một cách dễ dàng. Hắn nhất mực tuân thủ chặt chẽ nguyên tắc này, nhưng sự kiên trì vốn có ấy của hắn lại sụp đổ từ sau khi đụng mặt Lăng Thịnh Duệ, sau đó say mê người đàn ông luôn luôn cam chịu lại dịu dàng này đến vô phương cứu chữa.

Nội tâm hắn đã tửng rất đấu tranh, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn ôm xung động giết chết Lăng Thịnh Duệ, hắn chưa bao giờ cho phép bất kì bóng hình một người hay vật nào tồn tại trong lý trí hắn. Nhưng bất luận thế nào hắn cũng không buông được tay.

Có lẽ, người đàn ông này có thể là sự hiện hữu đặc biệt và duy nhất…

Vươn tay vuốt ve bên má của Lăng Thịnh Duệ, gương mặt Trình Trí Viễn lộ ra một tia mỉm cười ý vị sâu xa, dịu giọng nói: “Hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng, bằng không…”

Lời của hắn chưa dứt, dừng tại một câu nói lửng mơ hồ ám muội, ánh nhìn dành cho Lăng Thịnh Duệ dần trở nên sắc bén hơn, tràn ngập ý vị uy hiếp.

Chỉ là, hết thảy mọi chuyện này, Lăng Thịnh Duệ không nhìn thấy…