Vì khoa khảo đầu xuân sắp tới, nửa tháng sau Từ Trường Thanh đã ngừng đến học đường nghe phu tử giảng bài, còn lại hai tháng chuyên tâm ôn sách.

Chiến Vô Dã ở trong phủ thanh nhàn hơn một năm, nay sự vụ chất đống, cũng bắt đầu lu bù lên.

Vào đông thời tiết đã là dần dần chuyển ấm, Từ Trường Thanh thấy vừa đến trưa, nếm qua cơm trưa liền mang theo tiểu ngân sói đi cửa hàng ngọc, may mắn năm đó Từ Trường Thanh sợ mình dẫm vào vết xe đổ của Túy Tiên lâu lão bản.

Cho nên, sớm để người lưu ý cửa hàng hai bên cửa hàng ngọc, cơ duyên xảo hợp, trong đó một gian cửa hàng vải dệt chính là sản nghiệp Giang gia, lúc ấy kinh doanh cũng không tốt lắm, Từ Trường Thanh liền cùng Giang Quyết sớm đánh tiếng, xem xét đúng thời cơ ra số tiền lớn mua lại, vào lúc ấy giá mua là giá gấp ba của cửa hàng lúc ấy.

Từ đó đến nay, kiếm lại không chỉ gấp mười, Giang Quyết cũng không chỉ một lần ở trước mặt Từ Trường Thanh vẻ mặt đau khổ nhắc tới bán lỗ, bất quá mời ăn uống vài lần, Giang Quyết cơm no rượu say rồi cũng liền nhận mệnh .

cửa hàng kia vẫn để đó không dùng, chuyên bán một ít vật nhỏ không lên được mặt bàn A Đức cùng vài đồ đệ của hắn luyện tập, trong đó ngọc tốt đầu thừa đuôi thẹo cũng không ít, tốt nhất vật phẩm trang sức nhỏ bằng gỗ cũng không ít, tiểu ngọc hạt châu đủ màu, bộ dáng tinh xảo, cũng có một ít ngọc sức khắc hỏng, thoáng sửa một chút đặt ở chỗ này bán, giá so trong cửa hàng tiện nghi hơn phân nửa, hấp dẫn không ít bình dân, cơ hồ vừa bày ra đã bị người cướp sạch, cực kỳ dễ bán.

Nay cửa hàng ngọc sinh ý đã là không như dĩ vãng, về việc xây dựng thêm Từ Trường Thanh toàn bộ giao cho Tiền Viễn, vì việc này Tiền Viễn trước đó vài ngày thật là bận tối mày tối mặt, vì cửa hàng cũ vài năm trước tu chỉnh qua một lần, không cần tái động, cho nên tâm tư liền toàn đặt vào cửa hàng bên cạnh, cửa hàng này muốn xây thành dạng gì mới có thể cùng cửa hàng cũ hỗ trợ lẫn nhau, tốt nhất có thể đả thông vách tường hợp hai làm một, màu sắc phối hợp cùng hình thức kiến trúc đều phải tốn nhiều tâm tư hơn.

Cuối cùng Tiền Viễn cùng vài người giỏi tay nghề trong kinh thành nghiên cứu, vẽ ra bản vẽ, mời công tượng nổi danh theo bản vẽ xây lên, Từ Trường Thanh trước đó vài ngày còn tham khảo, càng xem càng vừa lòng, thiết kế không chỉ khéo léo, nguyên liệu sử dụng cũng vừa tinh xảo vừa đại khí, hoa quý mà không xa xỉ. Ngay cả như vậy phí tổn cũng cực kì lớn, nhưng đó đối Từ Trường Thanh đã không đáng nhắc đến.

Vì cửa hàng ngọc vài năm nay thu vào đã gần đến con số thiên văn, dù là cả mười đời chỉ sợ cũng tiêu không hết, bởi vậy hắn ở trong kinh thành đã xếp vào mười đại cự phú, tiền xây dựng thêm so ra bất quá là con số lẻ mà thôi, cũng không để ở trong lòng.

Đã nhiều ngày chỗ xây dựng đã hoàn công, bên trong cũng cùng vách tường cửa hàng ngọc cũ đả thông, hình thành một đại sảnh hai bên, không gian trở nên rộng rãi, toàn bộ tiểu nhị của cửa hàng ngọc cả ngày đều bận bày biển đồ mới, thu thập sắp đặt, ngày ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất, đầu óc choáng váng. Đợi toàn bộ sửa sang lại tốt, Từ Trường Thanh liền mang theo mọi người đến tửu lâu chúc mừng một phen.

Khai trương ngày đó, Chiến lão tướng quân cùng Chiến Vô Dã trình diện sớm nhất, quan lại cùng Chiến gia giao hảo cũng đều đưa tới hạ lễ, khiến cho Ðại Uyển Mĩ Ngọc vốn nổi danh, lúc này càng thanh danh đại táo.

Mà Từ Trường Thanh đồng ý khai trương trong vòng 3 ngày phàm là khách nhân mua ngọc ở cửa hàng ngọc, mỗi người đều có tiểu ngọc sức kèm theo, ngọc sức cũng tự nhiên không phải hàng thường, đều là ngọc trụy cùng nhẫn và ngọc bội chạm trổ tinh mỹ, ngọc chất thượng thừa, mỗi một kiện đều lên đến trăm lượng, kể từ đó môn khách càng nối liền không dứt, sinh ý tốt vô cùng, cửa cũng thiếu chút nữa bị đạp hỏng, khiến một ít lão bản cửa hàng ngọc chung quanh nhìn xem vừa hâm mộ vừa đỏ mắt ghen tị.

Ngọc điếm phát triển đến như thế, đã có vị thế hàng đầu kinh thành, dùng người cũng tự nhiên nhiều hơn, mỗi ngày đều sẽ có tiểu nhị tiến đến hỏi có cần nhân thủ hay không, nhiều lần đều bị chưởng quầy đuổi đi, vì Từ Trường Thanh trong vài năm nay, cố ý vô tình chọn không ít khất cái phẩm tính không tệ, tính tình thành thật, có thể chịu khổ nhọc, cho bọn họ ký khế bán mình, lưu lại hậu viện cửa hàng ngọc làm tạp vụ.

Nếu có chút tâm linh khéo tay sẽ bị A Đức và A Thuận thu làm đồ đệ, còn lại tính tình hàm hậu tay chân chịu khó để cho chưởng quầy chọn đến phía trước làm tiểu nhị, biết chữ biết sổ cho vào trướng phòng nhập sổ, tuổi hơi lớn liền lưu lại hậu viện làm chút việc nhẹ nhàng nhóm lửa, nấu cơm, múc nước, thu dọn.

Vân di trong khoảng thời gian này cũng trở về thường xuyên hơn, bởi vì tiểu Hồi Sinh thân thể đã tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn không thể chịu xa mã mệt nhọc, nhưng chú ý giữ ấm vẫn giống hài tử bình thường, hơn nữa thần y cực kì thích Hồi Sinh, cơ hồ yêu thương không khác gì chính mình sinh dưỡng, cho nên vợ chồng Vân di mới có thể có thời gian thường xuyên trở về .

Vân di biết tiểu ngân sói tồn tại, cũng đau lòng Từ Trường Thanh một phen, tất nhiên lần đó Hồi Sinh đột nhiên biến thân, hơn một đôi tai và cái đuôi, mấy năm nay Vân di đã biết không ít về chuyện Chiến gia, nhìn thấy ngân sói cũng không quá mức kinh ngạc.

Ngọc điếm xây dựng thêm, Vân di còn thường xuyên tới nhìn xem hỗ trợ, làm vài món cho công tượng, những ngày này Từ Trường Thanh đi vào cửa hàng ngọc, ngồi vào chỗ ngồi giành riêng cho hắn, vừa đọc sách vừa vỗ nhẹ cổ tay áo.

Tiểu ngân sói giữa trưa ăn cơm xong, liền bị Từ Trường Thanh đưa đến cửa hàng ngọc, chơi đùa một hồi liền chui vào cổ tay áo Từ Trường Thanh làm ổ. Từ Trường Thanh vỗ về nhè nhẹ, nó nằm ở bên trong lật cái bụng trắng nhỏ đã vù vù ngủ say, còn thường lật thân cọ cọ Từ Trường Thanh, để Từ Trường Thanh vỗ chỗ khác .

Lúc này Vân di cũng đã qua, giúp đỡ chưởng quầy bận việc trong cửa hàng, vì nàng rời đi vài năm, chăm bên kia không chăm được bên này, đối với Từ Trường Thanh quan tâm không đủ, cho nên khi biết Từ Trường Thanh tự mình kinh doanh cửa hàng ngọc lớn như vậy, có chút xót xa, sau khi trở về liền thường tới hỗ trợ.

Chưởng quầy lúc này lấy ra một hạp trang sức đi ra, sau đó nói với Vân di:“Đây là đông gia mười ngày trước lấy một khối ngọc thạch để A Đức làm một bộ trang sức, nói là cho chuẩn bị phu nhân.”

Vân di nghe xong lộ ra kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Từ Trường Thanh đang đọc sách cách đó không xa, lập tức do dự mở chiếc hộp ra, vừa thấy trong lòng vui sướng, đúng là ngọc sức hồng nhạt nàng thích nhất, một đôi vòng tay trong suốt hồng nhạt, hai ngọc hồng đậm, một ngọc thoa màu phấn hồng, hình thức đều cực kì khiến người yêu thích.

Chưởng quầy ở bên nhìn xem không ngớt tán dương:“Một bộ này tính chất tinh thuần như vậy, ngọc sức hồng nhạt như vậy, trong kinh thành cũng chỉ có một bộ này, tuyệt đối sẽ không ngọc sức có ngọc tốt tương đương, phu nhân thử đeo xem……”

Vân di cảm thấy thích, liền đưa tay lấy từng món đeo thử, soi gương nhìn bản thân, vốn khuôn mặt có vẻ trẻ trung thêm trang sức hồng nhạt càng trẻ ra mấy tuổi, cùng bộ đồ màu trắng hồng trên người hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Chưởng quầy nhìn liên tục khen ngợi:“Phu nhân mang màu hồng nhạt chính là dễ nhìn, so với điền ngọc màu trắng nguyên lai dễ nhìn hơn.”

Hai người đang nói, lúc này từ ngoài cửa tiến vào vài người.

Vừa thấy liền biết là người từ bên ngoài, vì quần áo và vật trang sức không phải hình thức đang lưu hành trong kinh thành, nhưng cũng cực kì quý giá, hiển nhiên là nhà đại phú, ở giữa là một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi, một thân đồ bằng gấm Giang Nam cẩm tú màu hồng, rất là hoa quý, ngọc sức trên đầu cũng có hơn sáu món, hai vị bên người đều là thanh niên tài tuấn hơn hai mươi tuổi.

Ba người vừa tiến vào liền hướng về phía ngọc sức mà đến, phu nhân hơn bốn mươi tuổi kia đầu tiên là mắt nhìn ngọc sức trong quầy, tiểu nhị tiến đến tiếp đón nhưng cũng không để ý tới, mà là trực tiếp gọi chưởng quầy.

Chưởng quầy thấy thế vội đón ,“Phu nhân, không biết ngài muốn chọn loại nào ngọc sức nào ?”

Phu nhân kia sắc mặt rõ ràng mang theo vài phần ngạo khí, nói:“Đem ngọc sức tốt nhất trong cửa hàng của các ngươi đem lấy ra ta xem xem.”

Chưởng quầy một ngày xem vô số người, đương nhiên trong lòng có phổ, người như thế tuy là người từ bên ngoài, ngược lại là có chút tiền tài, căn cứ ý niệm người từ bên ngoài tiền dễ kiếm trong đầu, lập tức để tiểu nhị mang tới ba kiện trang sức thượng phẩm, một kiện thủ sức cực phẩm.

Phu nhân kia nhìn không lôi ra được lỗi gì từ ngọc chất hay chạm trổ, chỉ nói màu sắc có vẻ lớn tuổi, đào xuân lại rất hoa, chưởng quầy không khỏi lại nhìn nàng, mấy thứ này là ngọc sức được các phu nhân tiểu thư hoan nghênh nhất trong kinh thành, hào hoa khéo léo tinh xảo, chủng cũng đều trên băng chủng, món cực phẩm là thủy tinh chủng mang theo lam phiêu hoa và màu lục hiếm thấy, vừa phấn chấn vừa hiển quý, sao lại có vẻ già ?

Mà vị phu nhân trước mắt này, khóe mắt đã là vết chân chim, trán cũng không bóng loáng, làn da tuy là bảo dưỡng trắng trẻo, cũng đã không phải bộ dáng trẻ tuổi, màu sắc này thừa xứng với nàng, bất quá mua bán vừa muốn kiếm tiền cũng muốn khiến khách nhân vừa lòng. Chưởng quầy lại lấy ra một bộ thủy tinh chủng vô sắc tôn da trắng cùng một bộ ngọc màu hồng non, vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi này nhìn hai lượt, ngại thủy tinh chủng vô sắc khó coi, màu hồng sắc rất giả, không đủ tự nhiên……

Dù chưởng quầy tốt tính cũng không khỏi nghẹn lời, ngọc thạch vốn là tự nhiên hình thành, chủng khác nhau màu sắc khác nhau, hắn có thể không khoa trương nói phàm là ngọc trong cửa hàng đều là ngọc không nơi khác có, chạm trổ cũng đều là số một số hai kinh thành, màu sắc và phẩm chất cũng so với cửa hàng ngọc khác càng thêm tốt, có thể ở trong cửa hàng của hắn lấy ra thứ làm cho người ta không nói được lời xấu nào, hắn có chút hoài nghi vị phu nhân này là cửa hàng ngọc khác phái tới phá đám hay không.

Cũng không nghĩ vị phu nhân này vừa chuyển đầu lại nhìn thấy Vân di cách đó không xa, trước mắt sáng lên, sau đó chỉ vào vòng tay thủy tinh chủng màu hồng nhạt trên tay nàng thủ hỏi:“ thủ sức hồng nhạt kia là trong cửa hàng của các ngươi?”

Chưởng quầy vừa thấy sắc mặt khựng lại, lập tức nói:“Là xuất từ trong cửa hàng……”

“Vậy còn không ?”

“ngọc sức này chính là vật đông gia đưa tặng Chiến phu nhân, ngoài ba kiện này, đã là không có……”

Vị phu nhân từ bên ngoài đến này hiển nhiên vừa đến kinh thành, không quá hiểu biết về Chiến gia, hỏi chưởng quầy:“Có thể để nàng bán cho ta hay không ……”

Chưởng quầy hiển nhiên bị những lời này của nàng làm cho phát ngốc, thật không hiểu nàng đàng nói đùa hay là gì khác, lập tức chắp tay nói:“Đây là đông gia của chúng ta đưa tặng Chiến phu nhân, chỉ sợ là sẽ không bán ……”

Vị phu nhân từ bên ngoài đến hiển nhiên nhìn món đồ hồng nhạt không chuyển mắt, cũng không chờ hắn nói xong, chủ động tiến lên hỏi:“ vòng ngọc trong tay ngươi cần bao nhiêu ngân lượng có thể mua……” Vừa rồi mắt nàng vẫn chăm chú vào món đồ hồng nhạt, lúc này nhìn thấy mặt người mang, nhất thời biến sắc,“Ngươi là……”

Vân di đang vội giúp cửa hàng thu thập hộp không, nghe được có người hỏi, vừa quay đầu lại cũng sửng sốt, vị trước mặt này nhìn cực kỳ quen mắt, sau đó liền nhớ lại, đây là đích phu nhân Từ gia Giang Nam, năm đó khi tỷ tỷ xuất giá nàng đã gặp qua.

Nay thình lình gặp mặt, nếu nói không hoảng hốt là giả, mình lúc trước mang theo Từ Trường Thanh rời đi cũng không thông tri Từ gia một tiếng, là lặng lẽ suốt đêm rời khỏi, vốn tưởng chạy đến kinh thành cách Từ gia xa như vậy, từ nay về sau sẽ bình an vô sự, cũng chưa từng nghĩ lại sẽ ở nơi đây gặp gỡ.

Bất quá Vân di rất nhanh bình tĩnh lại, Từ gia năm đó đã buông Trường Thanh, tuy rằng Trường Thanh hiện tại ở trong kinh thành đã là người có chút mặt mũi, nhưng Từ phu nhân này cũng không tất yếu nhận hắn trở về cùng nhi tử của nàng cùng phân chia sản nghiệp Từ gia.

Huống chi mình cố chấp không nhân, cũng không sợ Từ phu nhân này có thể thế nào.

Vì thế chỉ tỏ ra không biết nói:“Phu nhân, ngươi có chuyện gì ?”

Từ phu nhân nhất thời bắt đầu nghi hoặc, nàng nhớ đôi Hoa tỷ muội năm đó, tỷ tỷ ngày thường cực đẹp, về sau bị lão gia nhìn trúng, gả vào Từ phủ được lão gia sủng ái, sinh ra tam tử trong phủ, tên là Từ Trường Thanh, mà muội muội hơi kém hơn, nhưng thắng ở tuổi trẻ tú lệ, bất quá nàng nhớ hai tỷ muội kia hơn kém nhau không quá ba tuổi, mấy năm nay qua, muội muội này cũng đã ba mươi lăm ba mươisáu tuổi có thừa, dù còn sống, cũng không còn bộ dáng như chưa xuất giá năm đó khi .

Ngay khi nàng nghĩ mình nhận sai người, không xa đi tới một nam tử mặc một thân thiển lam băng trù, mi mục như họa ôn nhuận như ngọc, nhìn kỹ, một đầu tóc đen búi tóc chỉnh tề đơn sơ, trên búi tóc cắm một ngọc trâm xanh băng như nước, nhìn vừa nhàn tĩnh vừa văn nhã, gấu quần áo có một vòng lông hồ màu trắng càng tôn lên gương mặt trắng như ngọc của nam tử, bên hông mặc ngọc đái, sườn đeo ngọc bội lam thủy tinh có ngọc chất giống trâm gài tóc, theo bước đi, khí chất vững vàng, phong tư tuyển thích, đúng là vô cùng ôn nhuận .

Bất quá Từ phu nhân nhìn xem sắc mặt đại biến, nếu nói vừa rồi còn hoài nghi thân phận của Vân di, nhưng nhìn thấy Từ Trường Thanh sau đó là rồi thì không còn một tia hoài nghi, cũng càng thêm kinh sợ, vị nam tử này mi nhãn lớn lên có bảy tám phần giống thiếp thất năm đó gả nhập Từ phủ, nếu nói không phải mẫu tử nàng cũng không tin .

Lập tức liền thấy Từ Trường Thanh trên mặt mang theo tiếu ý nói với Vân di:“Phiền Vân di chăm sóc Thiên nhi, ta về phía sau viện làm chút điểm tâm tới.”

Tiểu ngân sói tuy là tuổi nhỏ, nhưng là huyết mạch Bộ tộc Tham Lang, trời sinh đối với loài sói hay chó có uy áp, cho nên mỗi khi vừa vào hậu viện, mấy con chó hoang nằm dưới sàn cả người run rẩy, nửa điểm tinh thần cũng không có, tiểu ngân sói càng diễu võ dương oai như tướng quân tuần tra, dẫm lên đầu chó chương hiển khí vương bát của nó một phen mới bằng lòng bỏ qua, cho nên Từ Trường Thanh tận lực rất ít mang nó vào hậu viện quấy rối.

Tiểu ngân sói lúc này đang ghé vào trong tay Từ Trường Thanh ngủ say, Từ Trường Thanh nâng tay trìu mến khẽ vuốt vài cái sau lưng nó, liền gửi cho Vân di, chuyển ánh mắt qua, lại thấy được Từ phu nhân bên cạnh sắc mặt đỏ trắng lần lượt thay đổi.

Từ Trường Thanh nhất thời dừng tay lại, trong lòng đều là chấn động.

Mà đi theo sau Từ phu nhân, hai vị công tử đang nhìn ngọc nhìn thấy Từ Trường Thanh cũng sửng sốt, lập tức nói:“Nương, hắn, hắn không phải mắc thiên họa, đã chết cái kia……”

Từ Trường Thanh đương nhiên nhận ra bọn họ, hai ngừoi đều là nhi tử mẹ cả Từ gia, không ít dẫm lên đầu khi dễ hắn, lập tức giương mắt nhìn Vân di một cái, thu được của ánh mắt của Vân di, liền hơi đổi thân, coi như không biết các nàng, tìm lý do liền cùng Vân di rời đi.

Rồi sau đó Từ phu nhân nhìn chằm chằm hai người, trong mắt từ nghi hoặc đến khẳng định lại đến ghen tị, biểu tình biến hóa cực nhanh.

Năm đó tiểu tiện nhân quyến rũ lão gia đã chết, mà nay nhi tử tiểu tiện nhân thế nhưng còn sống, không chỉ tránh thoát thiên họa, tránh được mặt rỗ, cư nhiên còn xuất sắc như thế, dám đè ép nhi tử của mình một đầu, này sao có thể khiến nàng cam tâm.

Còn ở trong kinh thành mở cửa hàng ngọc, càng là khiến nàng ghen tị không hiểu, mà muội muội của tiểu tiện nhân vốn cùng mình kém không được mấy tuổi, nay nhìn xem chỉ có bộ dáng hai mươi tuổi đầu, mình cùng nàng đứng chung một chỗ, tựa như mẹ con, làm sao có thể không để nàng tức giận đến phát cuồng.

hai nhi tử phía sau Từ phu nhân càng hỏa thượng thiêu du nói:“Thật là thứ vong ân phụ nghĩa, rõ ràng là người Từ gia, lại vờ như không biết chúng ta, chớ không phải là bởi vì bọn họ ở trong kinh thành có chút bộ dạng, liền đã quên mình là ai……”

Từ phu nhân nghe xong trong lòng càng hận, ngay cả ngọc sức cũng không mua, oán hận nhìn bóng dáng bọn họ, nói :“Đi !”

Từ khi gặp qua Từ phu nhân, Vân di cùng Từ Trường Thanh trong lòng hơi bất an, Vân di lo lắng không phải gì khác, sợ là Từ Trường Thanh sắp khoa khảo, không nên nháo xảy ra chuyện gì mới tốt, mà Từ Trường Thanh cũng lo lắng Từ phu nhân sau lưng trả đũa.

Cho nên, ngày đó liền để người hỏi thăm Từ phu nhân vì sao đến kinh thành, cùng chuyện Từ gia Giang Nam tra xét, nguyên lai hai năm trước phụ thân Từ Trường Thanh nhiễm phong tật qua đời, hiện tại Từ gia là do Từ phu nhân đương gia.

Một nữ nhân đương gia có thể nghĩ, sinh ý làm thất linh bát lạc, gần hai năm càng ngày càng đi xuống, đám nhi tử của mẹ cả, người người bùn nhão không thể trát tường, không chịu thua kém cũng liền thôi, lại đánh bạc thành tánh phóng đãng dâm loạn, gia tài bị nợ sổ nhiều vô cùng, không ít sinh ý cửa hàng địa khế đều vô cớ bị thua người khác, cứ như vậy,dù có gia tài bạc triệu cũng không đủ cho bọn họ vung tiền như rác.

Cho nên sinh ý Giang Nam bên kia đã làm không ra gì, nhân dịp hai nhi tử tham gia khoa cử, Từ phu nhân liền đem gia tài bán đi, mang nhi tử đi tới kinh thành, mới có chuyện gặp nhau lúc trước.

Từ Trường Thanh vốn đối với phụ thân không có hảo cảm gì, nay người đó đã qua đời, đối với Từ gia càng nửa phần cảm tình cũng không có, hắn từng hoài nghi chuyện mẫu thân bệnh chết có liên quan cùng mẹ cả Từ gia, lúc trước khi tìm Lâm Vũ Dao, cũng tiêu tiền để người ngầm điều tra qua, năm đó Từ gia không ít nha hoàn tựa hồ đều biết việc này, nhưng không muốn lộ ra nhiều, ngay cả chuyện hắn mắc thiên họa, Từ Trường Thanh cũng hoài nghi có phải là mẹ cả Từ gia gây nên hay không, bởi vì lúc ấy khi mình phát sốt, mẹ cả một mực chắc chắn là thiên họa, cũng đưa hắn tống khỏi phủ, lúc ấy toàn bộ Từ gia đều không có người nhiễm thiên họa, vì sao cố tình là hắn ? nhưng cũng không có chứng cớ.

Bất quá việc này đều giấu ở đáy lòng hắn, ngay cả Vân di cũng không có nói cho biết, một là mình khi đó ở kinh thành vô căn không đáy, bất quá là tiểu hài tử ăn nhờ ở đậu mà thôi, dù bẩm báo nha môn, cũng chỉ sợ là đả thảo kinh xà, bại lộ còn có thể bị rắn cắn, hai là sợ liên lụy Vân di, tuy Vân di gả vào Chiến phủ, nhưng cũng là làm kế thất, cũng cần khắp nơi cẩn thận không thể tùy ý trêu chọc thị phi, sau lại sinh hạ hài tử càng bận rộn thêm.

Bất quá lần này ngoài ý muốn gặp mặt, lại gợi lên kiếp trước kiếp này thù mới hận cũ của Từ Trường Thanh, trời làm bậy có thể tha, người làm bậy không thể sống. Vốn Từ gia phu nhân nếu thành thật ở Giang Nam thủ Từ gia, hắn muốn làm gì nàng cũng không thể, kết quả hôm nay tự mình tán gia tài đưa lên đến cửa, năm đó phần đông gia phó cố kỵ Từ gia nàng, không dám nói lung tung, nay rời đi Từ gia tự nhiên sẽ không còn vì nàng giữ bí mật, mà Từ phu nhân không phải người lương thiện gì, cho tiền bạc chỉ sợ cũng không nhiều lắm, chỉ cần hắn hơi tốn chút ngân lượng phái người tìm hiểu, chuyện năm đó cũng liền rành mạch rõ ràng .

Quả nhiên sau đó không lâu, kinh thành liền truyền ra Chiến phu nhân tướng quân phủ là muội muội của thiếp thất Từ gia Giang Nam, mà người ngoại chất kia thân sinh nhi tử của thiếp thất Từ gia, tỷ muội này ở Giang Nam có tiếng khắc thân, tuổi còn nhỏ liền khắc cha mẹ chết sớm, tỷ tỷ khắc chết cả nhà, nhi tử liền khắc chết nàng, muội muội khắc chết trượng phu, hiện tại lại đang khắc nhi tử, tiếp đó lại truyền ra tỷ muội đều cực biết quyến rũ nam nhân.

Lời này trong ít ngày liền truyền khắp kinh thành, trở thành đề tài phụ nhân nhàn hạ trong thành nói chuyện giết thời gian.

Bất quá sau đó mấy ngày, lại có người viết đơn kiện đem đích phu nhân Từ phủ Giang Nam thượng cáo nha môn, người nọ xưng là người đính thân với nha hoàn Hoa Lan uổng mạng trong Từ phủ, cáo Từ phu nhân hạ độc bức tử thiếp thất Từ phủ cùng nha hoàn Hoa Lan, lại dùng lửa đốt thi, sau đó lại ngược đãi tam nhi tử Từ gia, để người hạ độc thiên họa đuổi hắn ra phủ……

Mặc dù kia Từ phu nhân hô to oan uổng, nhưng nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, năm đó khi bức thiếp thất uống độc dược hai nha hoàn đều ở đây, ngược đãi Tam công tử cũng là bao nhiêu người thấy, hạ độc thiên họa càng có người tận mắt nhìn thấy, hơn nữa nàng nhiều năm qua khắt khe hạ nhân, đuổi các nàng chạy một xu cũng không cho, đến lúc này không có một người thay nàng biện giải, ít ngày sau liền chịu không nổi cung hình, đồng ý cung khai, vài ngày sau hỏi trảm, nhất thời toàn bộ kinh thành đều ồ lên.

hướng gió nhất thời biến hóa, không ít người bắt đầu lau nước mắt cực kì đồng tình thiếp thất bị hại chết kia, cũng có người mắng to mẹ cả lang tâm cẩu phế, cũng có người nói Từ Trường Thanh mệnh khổ, mẫu thân bị người hại chết, mình lại bị mẹ kế làm hại.

Bất quá càng nhiều người cho rằng ác có ác báo, người tốt luôn sẽ khổ tẫn cam lai, chỉ nhìn Từ Trường Thanh liền biết, lúc này theo a di ở Chiến phủ hưởng vinh hoa phú quý, mà kẻ hại người kia cũng nhận hình phạt. Có câu thiện ác đều có báo, thiên đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, trời chẳng bỏ qua ai.