Từ Trường Thanh trong tay cầm mấy thỏi bạc tử cân nhắc, nửa ngày trong lỗ mũi khẽ hừ một tiếng, mẹ cả Từ gia kia biết hắn thành mặt rỗ, liền sẽ không cho hắn nửa đồng, cũng tuyệt đối sẽ không phái người lại đây tiếp hắn hồi phủ, nay có thể lấy đến cũng chỉ có ba mươi lượng bạc này, lập tức xoay người dùng vải gói tốt để vào dưới gối.

Xuân sau đã tới tháng sáu, trượng phu ấm sắc thuốc của Vân di quả nhiên không nằm bao lâu, một hơi liền tắt thở , Vân di trong lòng đau buồn, lại nhìn Thanh Nhi kia trên mặt mang sẹo, lại càng buồn hơn, nhịn không được ôm hắn khóc một hồi.

Từ Trường Thanh hiểu được sầu và khổ trong lòng Vân di, hắn hiện tại có thể làm cũng chỉ có thể là vòng cánh tay gầy nhỏ ôm Vân di một cái, giọng điệu kiên định an ủi nói:“Vân di đừng thương tâm, Thanh Nhi sẽ ngoan , về sau Vân di chính là nương của Thanh Nhi, trưởng thành Thanh Nhi làm chỗ dựa cho ngài.” Kết quả lời này nói xong Vân di lại khóc lợi hại hơn, nhưng cánh tay ôm Từ Trường Thanh lại càng chặt .

Sau đó tinh thần của nàng liền tốt hơn một ít, gắng gượng qua hậu sự của trượng phu.

Bởi vì gần đây trời nóng, mỗi ngày vào đêm Từ Trường Thanh đều sẽ dùng một chậu nước sạch lau người, trong chậu nước tự nhiên sẽ nhỏ một giọt lục dịch, nếu có dục dũng tắm một cái có lẽ sẽ càng tốt, nhưng điều kiện hữu hạn, chỉ có thể tự mình dùng vải bông sấp nước chà lau, tuy rằng lau xong toàn thân rất là thoải mái, nhưng là có thể là do chỉ có một giọt lục dịch, hơn nữa sẹo trên người lại nhiều lắm, cho nên cảm giác làn da biến hóa không rõ ràng, chỉ là sờ tay vào cảm giác không thô ráp , màu sắc cũng phai nhạt một ít.

Nhưng Từ Trường Thanh lại một chút cũng không nản lòng, ngược lại càng tắm kĩ, thẳng đến lau đỏ toàn thân nóng lên mới thôi, mấy ngày này Vân di cũng nhờ người mua thuốc dán sẹo cho hắn bôi, ở nông thôn tiểu địa phương, cũng không có thuốc gì hay, dùng bí phương bất quá là an ủi trong lòng mà thôi.

Lau mấy ngày sau, Vân di tinh tế ngắm nghía hắn nửa ngày, lại lôi kéo cánh tay nhỏ của Từ Trường Thanh đến phía trước cửa sổ nhìn nhìn, lập tức kinh hỉ nói:“Thuốc dán kia dùng thật tốt, da của Thanh Nhi rõ ràng so phía trước tốt lên rất nhiều, sẹo trên mặt cũng không khó coi nữa .”

Từ Trường Thanh không có gương, tự nhiên là thấy không rõ mặt, nhưng sẹo trên người phai nhạt hai ba phần hắn biết, nơi có sẹo còn mọc một tầng nộn da tinh tế, nhưng sẹo lớn vẫn con, nếu muốn biến mất toàn bộ chỉ sợ phải tắm một đoạn thời gian mới được, nhưng công lao này cùng thuốc dán kia nửa điểm không liên quan.

“Hộp thuốc kia sắp dùng hết rồi đi ? ân, ngày mai ta lại nhờ người mua thêm……” Vân di trầm tư nói.

Từ Trường Thanh môi nhịn không được giật giật, muốn nói lại thôi, bất quá nghĩ vậy là có sẵn cớ che đậy lục dịch, cũng liền một mắt nhắm một mắt mở cam chịu .

Vân di đã nhiều ngày đã dọn phòng trong nhà, đón Từ Trường Thanh trở về ở, Từ Trường Thanh tự nhiên cầu còn không được, hắn ở nơi này đợi đến sắp mốc meo .

Tiểu tôn nhi nhà lão phụ mới vài tuổi đầu, cư nhiên lại cao hơn Từ Trường Thanh, thấy lão hổ trong phòng đi ra là một tiểu hài tử so với hắn còn nhỏ hơn, nhất thời trừng mắt mắt to có chút không tin.

Từ Trường Thanh cười cười với hắn, thầm cảm tạ hắn ném con chuột kia, bất quá chính mình nói thế nào cũng hơn mười tuổi, thế nhưng không lớn bằng hài tử tám tuổi, chân chân là bạch trưởng nhân gia hai ba tuổi, bất quá hắn là sinh non, vốn so với hài tử cùng tuổi nhỏ hơn, sau khi bị bệnh lại càng nhỏ gầy , bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ còn lại có một đôi mắt vừa đen vừa sáng, làm người ta cao hứng là, sẹo rỗ trên mặt hắn trong khoảng thời gian này dùng lục dịch lau lên đã đem da trở thành một mau, không giống dữ tợn xấu xí như vốn có, cách xa một chút không nhìn kỹ, cũng nhìn không ra cái gì không ổn.

Dọc theo đường đi Từ Trường Thanh cúi đầu, Vân di tựa hồ nhận thấy hắn bất an, liền nắm tay của hắn, người qua đường phần lớn đều cách thật xa liếc mắt một cái, tuy rằng cảm thấy hài tử kia trên mặt tựa hồ có cái gì, nhưng là không rõ ràng, bình thường cũng không để ý.

Từ Trường Thanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, một quả phụ mang theo hài tử mặt rỗ, sẽ làm mọi người tránh xa nàng , hắn không nghĩ là bởi vì quan hệ với mình, lại để Vân di giống kiếp trước bị người coi thường.

Một đường này rất dài, cuối cùng cũng đến nơi, Từ Trường Thanh lập tức buông tay Vân di ra, không chút xa lạ xuyên qua thính viện chạy đến phòng ngủ, tìm chiếc gương trên tủ gỗ, soi gương nửa ngày mới thở dài, trên mặt vẫn rỗ.

Chẳng qua trải qua hơn mười ngày chà lau lục dịch, màu da đã từ trong tới ngoài một màu, cho nên thoạt nhìn mới không dọa người, kỳ thật sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều, dùng lục dịch kia để tắm vẫn có lợi , tuy rằng khôi phục chậm, nhưng chậm rãi điều trị như vậy mới là thỏa đáng .

Vào ban đêm, Vân di nấu cho hắn chút nước, Từ Trường Thanh ngồi ở trong dục dũng so với hắn còn cao hơn chút, ngâm nước ấm thư thư phục phục tắm rửa, lục dịch kia tan trong nước, hòa vào một lát, trong dục dũng liền tản mát ra mùi thơm ngát thản nhiên, bình thường khi dùng nước lục dịch lau người hắn liền cảm thấy cả người dị thường thoải mái, nay ngâm mình ở trong nước lục dịch này, càng cảm thấy làn da thoải mái, như có vô số cá nhỏ ở trong đó du đãng, thoải mái cơ hồ buồn ngủ.

Lần ngâm mình này thế nhưng ngâm hơn một giờ, thẳng đến Vân di thúc giục mới miễn cưỡng lấy vải bông, đi ra khỏi dục dũng, khi mặc quần áo thuận tiện sờ qua nơi có nhiều sẹo, cảm giác thực mềm mại, tựa hồ không có cứng rắn như trước, không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Vân di cầm điểm tâm tiến vào, thấy Từ Trường Thanh mặc áo trắng chỉnh tề, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tắm rửa xong có vẻ đỏ bừng , không khỏi ôm hắn hôn một cái, làm Từ Trường Thanh đỏ mặt một phen, bất quá ngẫm lại bị thân a di của mình hôn cũng không có gì đáng thẹn thùng , cũng liền thôi.

Hôn xong Vân di đem hắn ôm trên đùi, vừa cẩn thận nhìn nhìn mặt Từ Trường Thanh, sau đó mang theo tiếu ý nói:“ Thanh Nhi của chúng ta khẳng định là một đứa nhỏ có phúc khí , xem mới vài ngày công phu, sẹo trên mặt đã phai nhạt không ít, trong chốc lát Vân di sẽ giúp ngươi đem thuốc mỡ bội một lần……”

Từ Trường Thanh nghe vậy lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói:“Không cần Vân di, Thanh Nhi đã trưởng thành, có thể tự mình bôi thuốc.” Thứ thuốc kia bôi lên người dính dấp nhớt nháp , nào nhẹ nhàng khoan khoái như lục dịch, hắn tất nhiên là có thể không dùng sẽ không dùng.

Vân di lấy ngón tay điểm nhẹ đầu hắn cười nói:“Ngươi tiểu gia hỏa này mới có tí tuổi như vậy, muốn lớn lên còn sớm, đừng lười bôi thuốc mới tốt.”

Từ Trường Thanh lập tức ôm cánh tay nàng cười hì hì trả lời:“Sẽ không , Vân di tốt nhất .” ánh mắt Vân di lập tức mềm mại, cười cầm lấy vải bông bên cạnh làm dây buộc tóc cho hắn.

Từ Trường Thanh vốn định nương không khí này nói rõ mọi chuyện, nhưng liếc biểu tình của Vân di liền đem lời nói nuốt trở vào, Vân di trong khoảng thời gian này quả thật quá mệt mỏi, vừa tang phu không vài ngày, trong nhà lại là một đống chuyện, thời gian dư dả, hắn cũng không thể nóng lòng nhất thời, nghĩ thông suốt, mày liền giãn ra , còn nói nói mấy câu, liền theo Vân di an trí đi ngủ.

Những ngày kế tiếp Từ Trường Thanh quẩ thực thích ý, có Vân di lúc nào cũng bồi bên người, hỏi han ân cần, còn tự tay làm quần áo làm giầy cho hắn, tư vị được người quan tâm này đặc biệt ấm áp, Từ Trường Thanh gần như tham lam hưởng thụ , Vân di vốn là dưới gối vô tử, Từ Trường Thanh lại là hài tử duy nhất của thân tỷ tỷ nàng, cơ hồ là nửa nhi tử của nàng, tự nhiên coi hắn yêu thương như tâm can bảo bối, yêu thương phát ra từ nội tâm này không phải Từ phủ sinh hoạt xa hoa kia có thể so sánh, dù cho hắn ngàn vàng cũng không đổi.

Đáng nhắc tới là, hắn ở trong phòng Vân di tìm được một chung rượu có thể đựng lục dịch, xem như có chút kinh hỉ nho nhỏ, rốt cục không cần mỗi ngày dùng lông gà hứng lục dịch, chung rượu tuy rằng là bạc thuần, nhưng chỉ là một chung rất nhỏ, cũng không tính là quý trọng, thấy hắn thích, Vân di liền cho hắn chơi đùa.

Dùng chung rượu này đựng lục dịch thật sự là tốt, lục tích đựng trong chung rượu giống như giọt sương trên lá sen, lăn qua lăn lại nhiễm màu xanh của lá sen chơi rất vui.

Cứ như vậy thời gian nhoáng một cái đã qua nửa tháng, Vân di cũng một lần nữa vực dậy, lại nói tiếp nàng gả vào Lý gia vốn là của cải giàu có, bất quá từ khi Lý gia lão gia phu nhân lui xuống liền ngày càng lụn bại, hơn nữa trượng phu đoản mệnh của Vân di bị bệnh nhiều năm như vậy, ba ngày thì hai ngày bốc thuốc thỉnh y, của cải lụn bại, gia sản cũng chỉ còn lại một ít ruộng đồng và cửa hàng tạp hóa, ruộng đồng thu vào cũng không nhiều, cửa hàng ngược lại là có thể kiếm chút tiền bạc miễn cưỡng sinh hoạt, nhưng gần đây Vân di lại mặt co mày cáu, Từ Trường Thanh trong lòng biết sinh ý không tốt.

Phía trước mặc dù có trượng phu bị bệnh bất mãn, nhưng nhìn mặt Lý gia cũng không có người dám ngoài mặt khi dễ, nay người Lý gia chết, thấy quả phụ không có nơi dựa vào, chống đỡ không nổi, liền khắp nơi làm khó nàng, Vân di ăn mệt cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng , khổ nói không nên lời.

Từ Trường Thanh gặp thời cơ đến, liền đem ba mươi lượng bạc kia ra.

Vân di thấy chỗ bạc kia liền cả kinh, vội hỏi nguồn gốc, Từ Trường Thanh chỉ nói:“Đây là Từ gia cho ta, ta vẫn giữ lại chưa nói cho Vân di.”

Vân di nghe vậy tay run lên, nắm chặt khăn, nhìn Từ Trường Thanh nửa ngày, mới cẩn thận thử thăm dò hỏi:“Thanh Nhi nhớ nhà ?”

Từ Trường Thanh lắc đầu, cúi đầu nghịch bạc nói:“Nơi có Vân di mới là nhà ta, nơi khác không phải.”

Nhìn tiểu chất nhi trên giường tắm thơm nức sạch sẽ, tuổi còn nhỏ trong miệng có thể nói ra những lời ấm lòng người như vậy, Vân di nước mắt ở đáy mắt dạo qua một vòng.

Lập tức nghĩ đến cái gì, vẫn ảm đạm nói:“Thanh Nhi, ngươi rốt cuộc vẫn nên về Từ gia hưởng phúc , đi theo a di chỉ có thể chịu khổ.”

Từ Trường Thanh nghe vậy ném bạc đi nói:“Vân di, Thanh Nhi không ngốc, trong lòng biết ai tốt với ta, Thanh Nhi hết bệnh lâu như vậy, nhưng vẫn không ai tới đón ta về, Thanh Nhi trong lòng rõ ràng , bọn họ căn bản là không cần ta , ghét bỏ ta mặt rỗ, bọn họ không cần ta, ta cũng không hiếm lạ bọn họ, mẹ cả Từ gia vốn chướng mắt nương của ta, bình thường còn muốn rút bớt của tiền hàng tháng của ta, thường xuyên trước mặt người ngoài trách phạt ta, khi dễ ta là hài tử không có nương yêu, Thanh Nhi không muốn trở về, Thanh Nhi thầm nghĩ đi theo Vân di……”

Lời còn chưa dứt liền bị Vân di ôm cổ, không ngừng ở bên tai hắn thấp giọng khóc nói:“Đáng thương , mấy năm nay khiến Thanh Nhi chịu khổ , do a di, đều là a di không tốt……”