Một năm sau.

Tô San mới tới từ nơi khác ngẩng đầu lên, đứng trước khu biệt thự hai tầng cực kỳ sang trọng, không khỏi tán thưởng.

“Nó thực sự thuộc về chúng ta sao?” Cô quay đầu, vẻ mặt khó tin nhìn vị hôn phu.

“Đương nhiên là thuộc về chúng ta.” Hạ Khắc nhẹ nhàng nở một nụ cười, đưa chìa khóa vào tay Tô San: “Mở cửa đi, giấc mơ của em liền biến thành sự thật rồi.”

(Hết câu chuyện thứ ba)

Câu chuyện thứ ba đã kết thúc.

Khác hẳn kết thúc của hai câu chuyện trước, lần này, hai nam sinh đều không nói gì, bọn họ cau mày, giống như vẫn đắm chìm trong cái thế giới khó bề phân biệt.

“Sao rồi? Bọn nhóc này?” Giáo sư Lan cười nói: “Vẫn còn chìm trong câu chuyện sao?”

Người nam sinh cao to ngẩng đầu: “Giáo sư, câu chuyện ma bên trong...”

“Dừng lại.” Giáo sư Lan giơ tay lên, cắt ngang lời cậu ta: “Xưa nay thầy không kể chuyện ma.”

“Thế nhưng, rõ ràng phần cuối câu chuyện có nói...”

“Rõ ràng nói ma quỷ là có thật, đúng không? Cho nên, các em liền cho rằng đây là một câu chuyện ma?”

“Chẳng lẽ không đúng sao, giáo sư?”

Giáo sư Lan khẽ lắc đầu: “Trong một bộ phim có xuất hiện một cảnh đánh nhau trong vòng năm phút, có phải em cũng cho rằng nó là phim võ hiệp? Trong câu chuyện “Iliad” có ghi lại tình cảm nam nữ của hoàng tử Paris và hoàng hậu Helen, em sẽ không vì thế mà nghĩ nó là một câu chuyện tình yêu chứ?”

Người nam sinh cao to cúi đầu xuống, cười: “Giáo sư, em nghĩ em đã hiểu ra một chút rồi.”

“Em cũng đã hiểu, giáo sư.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói: “Bên trong câu chuyện ‘Chó sủa’ này, ‘ma quỷ’ chỉ có tác dụng chắp nối mọi chuyện, đúng không ạ?”

Giáo sư Lan khẽ gật đầu nói: “Trong ý thức của mọi người, ‘ma quỷ’ thường có vẻ mặt hung dữ, là một quái vật miệng to như chậu máu, và nhiệm vụ của bọn nó là làm thế nào để hại người và dọa người - nhưng các em thử suy nghĩ kỹ một chút xem, ‘ma quỷ’ bên trong câu chuyện này đã làm chuyện xấu nào chưa? Nó đã làm tổn thương bất cứ người nào chưa? Nó chưa hề - vậy tại sao trong những câu chuyện xưa mọi người đều vẫn e sợ ‘ma quỷ’ như vậy?”

Hai nam sinh nhìn giáo sư, chờ đợi lời giải thích của ông.

“Bởi vì trong lòng bọn họ đều có tâm ma - làm việc trái với lương tâm con người, đương nhiên sẽ sợ hãi có một ngày ‘ma quỷ’ tìm tới để tính sổ, vì vậy mới biết sợ.”

“Nói vậy thì, thực ra ‘ma quỷ’ chỉ tồn tại trong lòng con người, đúng không, giáo sư?” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói.

“Đúng vậy, một người trời sinh tính cách chính trực, lòng dạ trong sáng thì vĩnh viễn không sợ ma quỷ - cho dù bên cạnh anh ta có một con ma thì cũng không hề sợ sệt.”

Nói xong câu đó, giáo sư ý tứ sâu xa nhìn hai người.

Không biết tại sao, câu nói này của giáo sư Lan khiến hai nam sinh lạnh toát sống lưng, đồng thời cũng rùng mình một cái.

Trầm mặc vài giây, nam sinh cao to nói: “Giáo sư, phần cuối của câu chuyện này đã ám chỉ Hạ Khắc và Địch Lỵ cũng dùng cách đó để bán căn nhà cho người phụ nữ tên là Tô San - việc ác tuần hoàn này có ý nghĩa gì không ạ?”

“Em cảm thấy thế nào?” Giáo sư hỏi lại cậu ta: “Em cho rằng nó có ý nghĩa gì?”

“Ừm... Có lẽ thầy muốn mượn câu chuyện này để giảng một lý lẽ triết học - đứng trước lợi ích, tính cách ích kỷ sẽ bộc lộ ra. Thế nhưng... Dù sao thì mỗi người sẽ không ích kỷ như thế chứ?”

“Đương nhiên thầy hi vọng mỗi người đều không ích kỷ như thế.” Giáo sư Lan nói: “Thế nhưng, chúng ta giả thuyết có một tình huống như thế này: Một người trong lúc vô tình nhận được một xấp 50 đồng tiền giả, anh ta sẽ làm như thế nào? Chỉ sợ đại đa số mọi người cũng sẽ không nguyện ý giao nó cho ngân hàng để tiêu hủy, khiến mình chịu thiệt - mà lần tiếp theo trả tiền sẽ thần không biết quỷ không hay dùng số tiền giả đó - sau đó người nhận phải xấp tiền giả này sẽ tiếp tục dùng phương thức tương tự để đưa nó đến tay một người khác... Nó cứ hình thành một vòng tuần hoàn vô hạn như vậy. Nhìn từ bên ngoài thì sẽ thấy không có ai phải chịu thiệt cả, thế nhưng loại tâm lý ích kỷ này sẽ dẫn tới hậu quả là đạo đức xã hội, sự trung thực dần dần biến mất - cuối cùng, người thua thiệt vẫn là bản thân con người chúng ta mà thôi."

Người nam sinh cao lớn hít một hơi thật sâu: “Em đã hiểu, thưa giáo sư - hàm ý thực sự của câu chuyện ‘Chó sủa’ này.”

Giáo sư Lan gật đầu: “Thầy hy vọng các em thực sự có thể hiểu được ý nghĩa của câu chuyện này. Được rồi, mấy đứa, cuộc nói chuyện đêm nay của chúng ta hẳn là đã kết thúc.”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông chần chừ vài giây đồng hồ, nói: “Giáo sư, chúng em còn muốn nghe câu chuyện thứ tư!”

“Câu chuyện thứ tư...” Giáo sư Lan nhướn mày: “Chỉ sợ không được.”

“Vì sao?” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông có chút lo lắng hỏi.

“Trước đó thầy đã nói, nếu như trong lúc thầy đang kể mấy câu chuyện xưa mà phát hiện các em bị dọa sợ, thầy sẽ không tiếp tục kể nữa - vừa rồi trong quá trình kể chuyện, thầy vẫn luôn quan sát vẻ mặt, động tác của các em, thầy phát hiện nhiều lần các em đã bộc lộ ra cảm giác sợ hãi. Cho nên, thầy sẽ không kể tiếp nữa.”

“Đúng vậy, giáo sư, em thừa nhận. Thực ra trong ba câu chuyện trước có một vài tình tiết khiến em cảm thấy sợ hãi. Nhưng, xin hãy tin em - những tình tiết đó không thể vượt quá sức chịu đựng của em, em tuyệt đối có thể nghe tiếp!” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói.

“Em cũng vậy, giáo sư! Em không hề bị sao cả - chúng em đều rất mong chờ câu chuyện thứ tư của thầy!” Nam sinh cao to cũng vội vàng nói.

“Các em thật sự muốn nghe câu chuyện thứ tư?” Giáo sư Lan nhìn chằm chằm vào mắt của bọn họ, hỏi.

“Đúng vậy, giáo sư!” Hai nam sinh trả lời chắc chắn.

“Thế nhưng, tối hôm nay hiển nhiên là không thích hợp.” Giáo sư Lan chỉ cái đồng hồ lớn trên tường: “Bây giờ đã mười một giờ, các em muốn về ký túc xá trước mười hai giờ mà, và thầy cũng cần nghỉ ngơi.”

Hai người nhìn đồng hồ, đồng thời gục đầu xuống, lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Giáo sư Lan nhìn bọn họ một lúc - hai nam sinh giống như đã nghe chuyện tới nghiện, bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng ngồi trên ghế sofa, không có ý muốn rời đi.

Giáo sư Lan không thể làm gì khác hơn, cười cười, nói: “Như vậy đi, câu chuyện thứ tư thầy đổi hình thức khác để kể cho các em.”

Hai nam sinh lại lấy lại vẻ tỉnh táo, bọn họ ngẩng đầu hỏi: “Giáo sư, thầy đồng ý kể rồi ạ?”

Giáo sư Lan lắc đầu: “Câu chuyện thứ tư thầy không kể cho các em nghe nữa, thầy sẽ cho các em mượn cuốn sách có ghi về câu chuyện đó, các em tự cầm lấy đọc, được không?”

Hai nam sinh liếc nhau, cùng gật đầu: “Được ạ!”

“Các em chờ một chút.” Giáo sư Lan đứng lên, rời khỏi phòng khách, đi đến phòng đọc sách của mình. Hai phút sau, ông cầm một cuốn sách dày đi ra.

Giáo sư Lan đưa sách cho nam sinh mặc áo kẻ ô vuông, nói: “Câu chuyện thứ tư được viết trong cuốn sách này.”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhận cuốn sách, phát hiện trang bìa là một màu trắng, không hề có chữ gì cả. Cậu tò mò muốn lật quyển sách ra, xem bên trong viết cái gì.

Lúc này, giáo sư Lan đè tay cậu ta lại, vẻ mặt nghiêm túc.

“Quyển sách này thầy cho em mượn để đọc, nhưng nhất định phải đáp ứng hai điều kiện của thầy.” Giáo sư Lan nói.

“Điều kiện gì, giáo sư?”

“Thứ nhất, ngoại trừ các em thì không được cho ai đọc quyển sách này. Thứ hai, tối hôm nay các em không thể đọc nó - ít nhất cũng phải chờ tới lúc mười hai giờ hôm nay trôi qua, cũng chính là ngày mai mới có thể đọc.”

“Vì sao vậy, giáo sư?”

“Từ góc độ tâm lý học mà nói, một người tốt nhất là đừng nên liên tục kích thích thần kinh của mình trong một thời gian dài, nếu không sẽ gây ra tâm lý không thoải mái. Từ bảy giờ đến bây giờ các em vẫn luôn nghe thầy kể những câu chuyện đáng sợ, thần kinh vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng - cho nên, buổi tối hôm nay không thể lại tiếp xúc với bất kỳ đồ vật kinh khủng gì nữa - ý của thầy là, tốt nhất nên để đầu óc của các em được nghỉ một lúc, đã rõ chưa?”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông hơi nhíu mày: “Giáo sư, câu chuyện thứ tư thật sự kinh khủng như vậy?”

“Kinh khủng hay không thì lúc đọc các em sẽ biết.” Giáo sư Lan lộ ra vẻ thần bí mỉm cười: “Được rồi, mấy đứa, cần phải trở về rồi - nhớ kỹ lời thầy nói hôm nay với các em, trước mười hai giờ hôm nay, tuyệt đối không được đọc quyển sách này, cũng không được mở nó ra, nghe rõ chưa?”

“Đã rõ, thưa giáo sư.” Hai người trẻ tuổi đứng lên, nhìn về phía giáo sư Lan chào tạm biệt, sau đó đi tới cửa.

Trước khi đi ra ngoài, nam sinh mặc áo kẻ ô vuông giống như nhớ ra cái gì đó, cậu xoay người hỏi: “Giáo sư, em nhớ buổi tối hôm nay thầy có nói với chúng em ngay từ đầu, là ba câu chuyện của thầy là những câu chuyện mà bọn em chưa từng nghe bao giờ - em cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ trước bọn em, cho tới bây giờ thầy chưa kể những câu chuyện này cho người khác sao?”

Giáo sư Lan cười nói: “Tùy từng người mà thầy kể những câu chuyện khác nhau, dựa vào nhu cầu khác biệt của từng người mà kể chuyện. Thầy kể cho các em ba câu chuyện này, còn những người khác, thầy lại kể ba câu chuyện khác - dưới tình huống bình thường, thầy sẽ không kể lại những chuyện đã kể.”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông hơi há miệng, sau đó gật gật đầu nói: “Em hiểu rồi, giáo sư. Cảm ơn thầy đã kể cho chúng em ba câu chuyện đặc sắc như vậy.”

“Đúng vậy, rất cảm ơn thầy, giáo sư. Ba câu chuyện mà thầy kể cho chúng em có ý nghĩa rất sâu sắc.” Nam sinh cao to cảm kích nói.

“Vậy là tốt rồi.” Khóe miệng giáo sư Lan vẫn duy trì nụ cười từ đầu tới cuối: “Hẹn gặp lại, những chàng trai.”

“Hẹn gặp lại, giáo sư, chúc thầy ngủ ngon.” Hai người chào tạm biệt giáo sư Lan xong liền rời đi.

Chương 1 - “câu chuyện thứ tư” - Lời nói trong đêm của bốn người.

Từ nhà giáo sư Lan đi xuống lầu, hai người đều không nói một câu gì. Cho đến khi trên đường về ký túc xá, rốt cuộc nam sinh cao to cũng đánh vỡ sự trầm mặc.

“Xem ra, mấy tên trong hội tiểu thuyết trinh thám nói là sự thật.” Cậu ta nói.

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông vừa chậm rãi bước đi vừa nói: “Đúng vậy, giáo sư Lan thật sự kể ba câu chuyện.”

“Hơn nữa còn kể ba câu chuyện khác nhau mà bọn họ chưa từng nghe qua.”

“Không, là bốn câu chuyện.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông giơ quyển sách trong tay lên.

Bọn họ lại yên lặng đi một đoạn đường. Đột nhiên, nam sinh mặc áo kẻ ô vuông dừng bước lại.

“Sao vậy?” Nam sinh cao to hỏi.

“Tao... có một ý kiến, tao không biết mày có muốn làm cùng hay không.”

“Ý kiến gì?”

“Vừa rồi mày cũng nghe giáo sư Lan nói, ông ta đã kể cho chúng ta ba câu chuyện mà ông ta chưa kể cho người khác bao giờ.”

Người nam sinh cao to gật gật đầu: “Vậy thì sao?”

“Mà chúng ta lại tham gia một giải đấu lớn về tiểu thuyết trinh thám toàn quốc...”

Người nam sinh cao to sửng sốt một lúc, sau đó kinh ngạc há miệng ra.

“Trời ạ... Chẳng lẽ mày muốn... đạo văn ba câu chuyện của giáo sư Lan?”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhíu mày lại nói: “Đừng nói khó nghe như vậy! Cái này không thể xem như đạo văn, giáo sư Lan là kể cho chúng ta nghe. Mà chúng ta là dùng bút viết nó xuống.”

“Tao không thấy nó khác nhau ở chỗ nào.”

“Trời, khác hoàn toàn mà.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông có chút phiền chán nói: “Chẳng lẽ mày không nghĩ đến phần thưởng sao? Đừng quên, chúng ta tới tìm giáo sư Lan là vì mục đích này!”

Nam sinh cao to trầm tư một lúc, do dự nói: “Thế nhưng, chúng ta làm như vậy, sớm muộn cũng bị giáo sư Lan phát hiện...”

“Như vậy cũng đâu có sao, dù sao thì giáo sư Lan cũng chưa từng kể những câu chuyện này cho người khác nghe - ai biết có phải là do chúng ta sáng tác hay không đâu?”

Nam sinh cao to cúi đầu, vẫn trầm mặc không nói.

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhìn cậu ta, hai mắt tỏa sáng: “Nghĩ lại xem, ba câu chuyện xưa này từ ý tưởng đến tình tiết đều tốt vô cùng, chỉ cần chúng ta bỏ công sức viết ra, biến mấy câu chuyện này đặc sắc thêm một chút - thì phần thưởng hoàn toàn không phải là vấn đề!”

Nam sinh cao to lại do dự một phút đồng hồ, sau đó quay sang, nhìn bạn mình gật nhẹ đầu.

“Tốt, mày chọn trước đi, trong ba câu chuyện xưa mày thích câu chuyện nào nhất?” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông hỏi.

Nam sinh cao to nghĩ một lúc, nói: “Bí mật màu đen.”

“Vậy được rồi, tao chọn ‘Chó sủa’, cứ quyết định vậy đi.”

“Ừm... chờ một chút, không phải chúng ta còn có câu chuyện thứ tư sao? Nói không chừng câu chuyện này còn đặc sắc hơn.” Nam sinh cao to chỉ chỉ quyển sách kia.

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhìn cậu ta: “Mày nói đúng. Bây giờ chúng ta có thể đọc xem câu chuyện thứ tư nói về cái gì.”

“Bây giờ?” Nam sinh cao to giật mình nói: “Nhưng vừa rồi chúng ta đã đồng ý với giáo sư là mai mới đọc - hơn nữa, bây giờ quyển sách to như vậy cũng không thể đọc hết được.”

“Chúng ta chỉ xem một tí, nhìn xem tình tiết đại khái thôi - này, mày đừng nói là mày không hiếu kỳ. Chẳng lẽ mày không muốn nhanh chóng đọc ‘Câu chuyện thứ tư’ thần bí này sao?”

“Tao muốn, nhưng...” Nam sinh cao to nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn có ba mươi phút nữa là mười hai giờ, nếu chúng ta không quay lại thì sẽ bị nhốt ngoài cửa kí túc xá đó.”

“Vấn đề nằm ở chỗ này. Giáo sư bảo chúng ta qua mười hai giờ mới được đọc quyển sách, nhưng hai chúng ta lại không ở cùng một ký túc xá - nếu như bây giờ chúng ta không đọc, thì sẽ phải để một người trong chúng ta mang quyển sách về ký túc xá, người còn lại chỉ đến sáng mai mới được đọc - tao nói trước, tao không đợi được lâu như vậy đâu, buổi tối hôm nay tao nhất định phải đọc được câu chuyện thứ tư.”

Nam sinh cao to cắn môi nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng đọc.”

Hai người bọn họ đi đến phía dưới đèn đường. Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhìn bạn mình, nuốt nước miếng một cái, lật quyển sách ra.

Tờ đầu tiên in bốn chữ lớn: Lời nói trong đêm của bốn người.

“Thì ra tên của câu chuyện thứ tư là ‘Lời nói trong đêm của bốn người’.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông tự nhủ nói, cậu lại lật tiếp trang thứ hai.

Cứ như vậy, bọn họ nhờ ánh sáng của ngọn đèn đường để đọc quyển sách này, đọc được một lúc, sắc mặt hai người dần dần thay đổi.

Tình tiết trong cuốn sách này đại khái là:

“Vào một đêm, ba sinh viên đại học đến nhà một giáo sư tâm lý học, nhờ giáo sư chỉ bảo cái gì gọi là tâm lý sợ hãi của con người. Giáo sư đồng ý dùng ba câu chuyện để giảng giải, nhưng điều kiện là sau khi kể xong ba câu chuyện này, cho dù bọn họ có xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến giáo sư. Ba sinh viên đều đáp ứng. Thế là, giáo sư bắt đầu kể câu chuyện thứ nhất ‘Ngày mười ba tháng bảy’...”

Đọc đến đây, hai nam sinh mở to hai mắt hoảng sợ, miệng há hốc. Bọn họ không thể tin được những gì mình đã thấy.

“Trời ạ! Đây là có chuyện gì?” Nam sinh cao to sợ hãi: “Cái này... Không phải những điều trong câu chuyện này là những việc xảy ra tối hôm nay sao?”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhanh chóng lật xem quyển sách này, trên trán xuất hiện mồ hôi hột: “Không sai, câu chuyện thứ hai là ‘Bí mật màu đen’, câu chuyện thứ ba là ‘Chó sủa’... Những điều viết trong quyển sách này giống y hệt những việc xảy ra với chúng ta tối hôm nay!”

“Cái này sao có thể... Cái này... Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Nam sinh cao to hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Đột nhiên tao nhớ ra là xế chiều hôm nay chúng ta tới tìm giáo sư Lan, trước đó cũng không hẹn trước với ông ấy... Quyển sách này, vì sao lại có những sự việc giống như chúng ta đã trải qua?”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông dùng tay đè chặt trán mình, ép chính mình phải tỉnh táo lại, qua vài phút đồng hồ, cậu ta nhìn nam sinh cao to nói: “Tao đoán, đây có phải là trò đùa dai của giáo sư Lan với chúng ta hay không?”

“Cái gì?” Nam sinh cao to không hiểu nhìn cậu ta.

“Thử nghĩ mà xem, những người từng tới hỏi thăm giáo sư Lan chắc chắn không chỉ có hai chúng ta. Cho nên, trước đó giáo sư Lan có thể chuẩn bị trước quyển sách này, chỉ cần gặp được tình huống tương tự là có thể kể ba câu chuyện ra, sau đó ra vẻ thần bí cho chúng ta mượn sách của ông ấy - tất cả những người nhìn thấy quyển sách sẽ đều hoảng sợ giống như chúng ta!”

Nam sinh cao to nghĩ một lúc, nói: “Đúng vậy, trước đó giáo sư Lan cực kỳ chắc chắn câu chuyện thứ tư sẽ dọa chúng ta, mà quả thật vừa rồi chúng ta cũng giật nảy mình - chẳng lẽ, câu chuyện thứ tư chính là như vậy - mặc dù có thể bảo đảm sẽ dọa người, nhưng chỉ là một trò đùa dai thôi sao?”

“Phần lớn là như vậy.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói: “Còn một điều này nữa, mày không để ý sao, trong quyển sách viết là ba người tới thăm hỏi giáo sư Lan, mà buổi tối hôm nay chúng ta chỉ có hai người - đây là điều khác biệt trong cuốn sách, điều này cũng chứng mình quyển sách này không phải là ma quỷ gì, chỉ là một công cụ của trò đùa dai mà thôi.”

Nam sinh cao to liên tục gật đầu. Dừng mấy giây, cậu ta hỏi: “Đúng rồi, mày đọc đoạn cuối xem - cuối cùng sau khi ba nam sinh nghe xong câu chuyện sẽ xảy ra tình huống gì?”

“Tao còn chưa xem.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói, “Chẳng qua chúng ta sẽ lập tức biết ngay thôi.”

Nói xong, cậu trực tiếp lật đến mấy tờ cuối cùng.

Đầu hai người kề sát vào một chỗ, đang chuẩn bị đọc kết thúc của ‘Câu chuyện thứ tư’, bỗng nhiên từ bên cạnh bọn họ có một nam sinh cùng ký túc xá chạy qua - hiển nhiên, cậu ta là vội vàng chạy về ký túc xá.

Nam sinh kia thấy bọn họ đọc sách dưới đèn đường, nhíu mày nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa chạy vừa quay đầu kêu to với bọn họ:

“Này! Còn mấy phút nữa là ký túc xá đóng cửa, ba người các cậu không về sao?”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nghe được câu cuối này thì liền ngẩng đầu lên, đầu tiên hai người liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn bốn phía xung quanh...

Gần đây, trừ bọn họ ra, thì làm gì còn người thứ ba?

Trong nháy mắt, lông tơ hai người đều dựng đứng, một nguồn khí lạnh từ chân bọn họ xộc lên đầu, đột nhiên sắc mặt bọn họ cũng trở nên trắng bệch.

Vài giây đồng hồ sau, cuối cùng thần kinh của bọn họ cũng sụp đổ, không còn cách nào khống chế cảm xúc sợ hãi của mình nữa - sau khi hét đến mức tan nát cõi lòng, hai người ném sách đi, chạy thục mạng về phía tòa nhà ký túc xá.

Sau khi quyển sách lớn kia bị ném xuống đất, vẫn lật ra mấy tờ cuối cùng, một trận gió thổi tới, thổi những tờ giấy chậm rãi lật qua lật lại, giống như có một người vô hình vẫn đang tiếp tục đọc nó.

Năm phút sau, nam sinh vừa rồi chạy qua quay trở lại, cậu ta nhặt quyển sách lên, nhẹ nhàng phủi phủi nó, cẩn thận thổi những hạt bụi bên trên.

Cậu ta nhìn về phía hai người đang hoảng sợ chạy đi, khóe miệng hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười mỉm gian xảo...

Lúc tiếng chuông 12 giờ vang lên, giáo sư Lan đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách nhà mình, trong tay là một chén cà phê sữa nồng đậm.

Ông uống một ngụm cà phê, lại đặt cái chén lên bàn trà, nhàn nhạt cười.

Chắc lúc này hai thanh niên trẻ có động cơ không trong sạch đã đọc quyển sách, cũng đã nhận sự trừng phạt.

Giáo sư Lan thở dài một hơi.

Có rất ít người có thể giải thích chính xác hàm nghĩa chân chính của tâm lý học, tiếc là những người vừa mới tiếp xúc với nhà tâm lý học kia lại không ở cùng một trình độ. Nếu như một nhà tâm lý học tiếp xúc với một người sau bốn giờ mà vẫn không nắm rõ được mục đích thật sự của anh ta hoặc những thay đổi trong suy nghĩ, vậy thì tâm lý học còn có nghĩa lý gì?

Hai người trẻ tuổi lúc trước sau khi nghe xong ba câu chuyện đều không cảm thấy hoảng sợ, nhưng lại bị ‘Câu chuyện thứ tư’ dọa đến hồn phi phách tán, nguyên nhân là vì sao?

Từ lúc câu chuyện thứ ba kết thúc: ‘ma quỷ’ liền tiến vào nội tâm của bọn họ, xâm chiếm linh hồn bọn họ, nuốt lấy một bộ phận trên cơ thể bọn họ - bắt đầu từ lúc đó, bọn họ và ‘ma quỷ’ đã hòa làm một. Chỉ cần một cơ hội nho nhỏ, thì ma quỷ có thể lập tức nhảy ra từ phía sau bọn họ, diện mạo dữ tợn, hình dáng đáng sợ.

Chỉ mong mỗi người đừng giấu sau lưng mình những con quỷ đáng sợ rồi tự hù dọa chính mình.

Chúc mọi người ngủ ngon.