Chín giờ sáng, Nhiếp Minh đang trong mộng đẹp liền bị một giọng nam trầm thấp đánh thức, anh mở mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba.

“Ba, ba có chuyện gì sao?” Nhiếp Minh cảm thấy có chút kì lạ, từ trước tới nay ba chưa từng gọi anh dậy bao giờ.

“Dậy đi, có người tìm con.” Mặt người ba trầm xuống nói.

“Ai ạ?”

Vẻ mặt của ba Nhiếp Minh đầy nghi ngờ ngồi xuống giường, hỏi: “Mấy ngày nay con đã làm gì?”

Nhiếp Minh nhíu mày: “Ý của ba là sao?”

Người ba nhìn Nhiếp Minh nói: “Vậy thì con có biết tại sao người trong tổ trọng án của Cục cảnh sát lại tới tìm con không?”

“Cái gì? Tổ trọng án!” Nhiếp Minh từ trên giường bật dậy: “Bọn họ tới tìm con làm gì?”

“Con thật sự không biết lí do?”

Nhiếp Minh hoang mang lắc đầu: “Con không nghĩ ra con có liên quan gì tới tổ trọng án.”

Người ba tiếp tục nhìn chằm chằm Nhiếp Minh hồi lâu, sau đó thở dài: “Bọn họ đang ngồi trong phòng khách chờ con, con nhanh mặc quần áo vào đi, nói chuyện với bọn họ là sẽ biết.” Sau khi nói xong, ông rời khỏi phòng Nhiếp Minh.

Nhiếp Minh khẩn trương dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong thì mới đi tới phòng khách.

Ngồi ở trên ghế salon là một người trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người của nam cảnh sát trung niên đó rất cường tráng, bên cạnh là một nữ cảnh sát trẻ chưa tới ba mươi tuổi, sau khi thấy Nhiếp Minh đến thì bọn họ đều đồng loạt đứng lên.

Nam cảnh sát đi đến trước mặt Nhiếp Minh, lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi là Lương Dã thuộc tổ trọng án số một của Cục cảnh sát, cô ấy là Kỷ Lâm - trợ lý của tôi. Cậu - là Nhiếp Minh?”

Nhiếp Minh gật gật đầu: “Cảnh sát Lương, các anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Lương Dã nhìn vẻ mặt căng thẳng của cha mẹ Nhiếp Minh đang đứng bên cạnh, anh ta nói với bọn họ: “Xin lỗi, chúng tôi muốn nói chuyện một mình với con trai của hai người.”

“Đến phòng tôi nói chuyện đi.” Nhiếp Minh nói, anh mời hai cảnh sát của tổ trọng án đến phòng mình rồi đóng cửa lại.

Sau khi hai sĩ quan cảnh sát ngồi xuống, Nhiếp Minh đưa cho bọn họ hai ly trà, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện. Kỷ Lâm lấy ra một bản ghi chép cùng một cây bút máy, chuẩn bị ghi lại cuộc nói chuyện.

Lương Dã dùng hai tay xoay ly trà, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Nhiếp Minh ngẩn ra: “Tôi không biết, tối hôm qua tôi ngủ rất sớm. Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”

Lương Dã cùng trợ lý liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó anh ta từ tốn nói rõ mọi chuyện: “Chiều hôm qua luật sư Tống Thái vẫn ở cùng cậu đã nhảy lầu từ trên ban công nhà mình vào tám giờ tối qua.” 

“Cái gì!” Nhiếp Minh hét to một tiếng, anh đứng bật dậy từ trên ghế, “Luật sư Tống... Đã chết?”

Lương Dã khẽ gật đầu, nói: “Cậu thật sự không biết?”

“Làm sao mà tôi biết được! Chiều hôm qua sau khi tạm biệt luật sư Tống, tôi cũng không nhìn thấy ông ấy nữa.”

“Cậu nói đêm qua cậu vẫn luôn ở nhà, không đi bất kì chỗ nào cả?”

“Đúng.”

“Trừ ba mẹ cậu ở bên ngoài ra thì còn ai có thể chứng minh cho cậu?”

“Đợi một chút,” Nhiếp Minh đột nhiên nhíu mày, “Các anh hỏi như vậy là có ý gì? Các anh cho rằng cái chết của luật sư Tống có liên quan đến tôi?”

“Ngài Nhiếp, cậu phải hiểu rằng, việc bây giờ chúng tôi đang làm là làm theo thủ tục, mời cậu giúp đỡ và phối hợp.” Lương Dã nói.

“Thôi được rồi,” Nhiếp Minh bất đắc dĩ thở dài, “Nếu ngoại trừ ba mẹ tôi ra mà nói thì tôi nghĩ không ai có thể chứng minh cho tôi đâu. Chẳng qua, tôi muốn biết, tôi và luật sư Tống chỉ chiều hôm qua mới biết nhau - vì sao sau khi ông ấy chết các anh lại tới điều tra tôi?”

Lương Dã cùng trợ lí lại nhìn nhau một cái: “Theo điều tra chúng tôi biết rằng, chiều hôm qua luật sư Tống đã đi đến trang viên của nhà họ Vu - lúc đấy cậu cũng ở đó. Mà sáng sớm hôm nay chúng tôi vừa mới đến Vu gia nói chuyện với bà chủ Tư Mã, ở đó, chúng tôi đã biết được một chuyện...”

Anh ta uống một ngụm trà, nói tiếp: “Bà chủ Tư Mã nói đại khái những việc chiều hôm qua các cậu làm cho tôi. Trong đó, có hai điểm khiến tôi chú ý nhất: Điểm thứ nhất là cuốn sổ kia - đương nhiên cậu biết tôi đang nói đến cuốn sổ nào chứ. Theo lời bà chủ Tư Mã, lúc ấy các cậu đã qui định rằng, luật sư Tống xem trước, sau đó đến lượt cậu xem. Thế nhưng, sau khi luật sư Tống xem xong cuốn sổ thì đột nhiên lại thay đổi ý kiến, không muốn đưa cho cậu xem nữa mà khăng khăng mang cuốn sổ kia trở về nhà.”

“Vậy thì, chúng tôi có thể lí giải như thế này - trong cuốn sổ đó có ghi lại một chuyện không thể để cho cậu biết - việc này dẫn đến việc sau khi luật sư Tống xem xong lại quyết định không đưa nó cho cậu nữa. Đúng không?”

Nhiếp Minh nhíu mày, không nói có hay không.

Lương Dã tiếp tục nói: “Điểm thứ hai, nữ giúp việc của Vu gia nói cho tôi biết, khoảng nửa tiếng sau khi luật sư Tống xem cuốn sổ kia trong phòng đọc sách, ông ta liền hốt ha hốt hoảng chạy ra ngoài rồi gọi cậu ra vườn hoa nói chuyện - vậy thì, cuộc nói chuyện của các cậu nhất định có liên quan đến nội dung trong cuốn sổ kia, mà còn là chuyện cực kì quan trọng. Sau đó, luật sư Tống liền rời khỏi trang viên của nhà họ Vu rồi về nhà. Hai tiếng sau, ông ta liền nhảy lầu tự tử. Điều đó đã nói - cậu, cậu chính là người sau cùng ông ta tiếp xúc trước khi chết. Ngài Nhiếp, bây giờ cậu đã hiểu vì sao chúng tôi lại tới tìm cậu chưa?”

Nhiếp Minh liếc mắt nhìn Lương Dã, ánh mắt anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.

“Ý của anh là, tôi đã trở thành đối tượng tình nghi của cảnh sát, có đúng không?”

“Tôi chỉ có thể thẳng thắn nói với cậu rằng, quả thực tình hình đang bất lợi đối với cậu.”

“Vậy thì thế này, thưa ngài cảnh sát. Về hai vấn đề vừa rồi anh nói - thứ nhất, anh nói trong cuốn sổ kia có ghi lại một chuyện không thể để cho tôi biết - đây là điều không thể. Vì Vu Thành - chủ nhân của cuốn sổ trước khi chết đã dặn tôi rằng, tôi phải đi tìm cuốn sổ này, hơn nữa còn phải dựa theo những gì trong cuốn sổ viết mà làm theo. Nếu nội dung trong cuốn sổ không thể để tôi biết thì tại sao cậu ấy lại nói với tôi như vậy?”

Sau khi Lương Dã nghe Nhiếp Minh nói xong thì liền chớp mắt: “Ngài Nhiếp, cậu không phát hiện ra vấn đề bên trong sao?”

“Cái gì?”

“Vu Thành đã chết, trước khi chết rốt cuộc cậu ấy nói cậu cái gì, thực ra chỉ có một mình cậu biết, không phải sao?”

“Chẳng lẽ... Anh hoài nghi tôi bóp méo những lời trăng trối của Vu Thành?” Nhiếp Minh đứng bật dậy từ trên ghế.

“Chúng tôi là cảnh sát, chỉ biết chấp nhận sự thật - bây giờ sự việc thực sự là, cậu không có chứng cứ để chứng minh rốt cuộc di ngôn của Vu Thành có giống như những lời cậu nói hay không. Cho nên, mời cậu ngồi xuống và nói với tôi về vấn đề thứ hai lúc nãy - chiều hôm đó luật sư đã nói với cậu những gì?”  

Nhiếp Minh đứng yên vài giây rồi từ từ ngồi xuống ghế, nghĩ một lát, anh nói: “Đúng vậy, sau khi xem xong cuốn sổ ông ấy liền gọi tôi ra bên ngoài, thế nhưng, ông ấy hoàn toàn không nói cho tôi biết trong cuốn sổ đó viết gì. Chỉ là vẻ mặt của ông ấy rất hoảng loạn, ông ấy nói cho tôi biết, những điều ghi trong cuốn sổ đó đều không phải là vấn đề tài chính bình thường, mà là một câu chuyện bí mật... Hơn nữa, ông ấy còn nói, ông ấy muốn đi chứng thực việc này. Những điều tôi biết chỉ là như vậy.”

“Ngài Nhiếp, cậu không biết là...”

“Tôi biết, tôi cũng nghĩ tới rồi! Anh sẽ lại cho rằng cuộc nói chuyện của tôi với luật sư Tống chỉ có hai người chúng tôi mới biết được. Bây giờ ông ấy đã chết, anh không có cách nào để phân biệt lời tôi nói có phải sự thật hay không, có đúng không?”

“Cậu cũng hiểu rồi, quả thật chúng tôi cần có chứng cứ.”

“Tôi không có chứng cứ. Làm sao mà tôi biết được, dù sao những người đã tiếp xúc với tôi cũng đã chết...” Nói tới đây, đột nhiên Nhiếp Minh cảm thấy sởn hết gai ốc, anh ngừng lại.

Lương Dã lại nhìn chằm chằm Nhiếp Minh một lúc, nói: “Vấn đề cuối cùng, sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Vu là cậu lập tức quay trở về nhà sao? Cậu có nhớ thời gian cậu về đến nhà không?”

“Đúng vậy, tôi đi thẳng về nhà. Tôi nghĩ là có, lúc ấy là... 6 giờ 30 phút, tôi chỉ có thể nhớ như vậy.” 

“Được rồi.” Cảnh sát Lương nói, anh ta nhìn Kỷ Lâm bên cạnh đang liên tục ghi chép.

“Vậy thì, cảnh sát Lương.” Nhiếp Minh nói, “Tôi có thể hỏi anh mấy vấn đề không?