Nghe thấy có tiếng động dưới sảnh, Dạ Cảnh Lam đi xuống, nhìn thấy bóng người đang ngả người trên ghế sofa, anh cất tiếng hỏi.

~ Về rồi sao?

An Nhạc Nhạc giật mình, quay người lại, cô vẫn chưa quen so với việc sống chung với anh ta.

~ Ừm.

Bầu không khí rơi vào trầm tư, cả hai đều im lặng. Cô thực sự muốn thoát khỏi đây. An Nhạc Nhạc cố gắng tìm một lý do để lên phòng.

~ Nếu không còn việc gì thì tôi lên phòng nhé.

Cô nói rồi, thân thể bắt đầu chuyển động, đi lên phòng. Khi cô lướt qua người Dạ Cảnh Lam, anh nói.

~ Hoa Huyễn Sương của cô, tôi đã tìm thấy rồi, nó sẽ được đấu giá vào tối mai.

An Nhạc Nhạc sững sờ khi nghe đến Hoa Huyễn Sương, cô đứng lại.

~ Anh sẽ giúp tôi lấy lại nó chứ?

~ Tuy nhiên, tôi mong cô diễn vai bà Dạ thật tốt.

~ Điều đó không thành vấn đề, để đổi lấy Hoa Huyễn Sương, tôi sẽ làm bất kì việc nào.

~ Và một việc nữa...hãy tránh xa Minh Hạ ra, tên đó không bình thường đâu.

Hả!?

An Nhạc Nhạc ngạc nhiên, không phải hôm nay cô mới gặp Minh Hạ lần đầu sao, Dạ Cảnh Lam lại biết được? Không loại trừ suy nghĩ rằng, anh ta theo dõi cô. An Nhạc Nhạc gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đâu. Cô không quan tâm, thứ duy nhất cô cần quan tâm chính là Hoa Huyễn Sương. Chỉ cần tối mai có thể lấy lại Hoa Huyễn Sương thôi là cô mãn nguyện rồi.