~ Mời hai người đưa chứng minh thư.

Nhân viên làm thủ tục xong xuôi, liền đưa bút và dấu đỏ ra trước mặt. Dạ Cảnh Lam ký xong liền dùng ngón tay ấn dấu, rất nhanh, rất dứt khoát. Đến lượt An Nhạc Nhạc, cô do dự, chỉ cần ký tên vào đấy, ấn dấu, là cô thành gái có chồng.

~ Cô ơi, cô có muốn ký không?

Nhân viên lên tiếng nhắc nhở cô, nghi ngờ cô là bị ép buộc kết hôn.

~ A, có.

An Nhạc Nhạc thất thần một chút, ngay lập tức ký và ấn dấu vào giấy kết hôn. Hai người cùng chụp ảnh rồi ra về. Hàn Kỳ đã đợi ở ngoài, vẻ mặt hình như rất nghiêm trọng.

~ Dạ thiếu, phu nhân mời ngài về một chuyến.

~ Ừ, biết rồi.

Phu nhân? Không phải là mẹ của anh ta chứ? Cô hốt hoảng, nhanh như vậy mà phụ huynh đã vào cuộc rồi sao?

~ Cậu đưa cô ấy đi về đi.

~ Vậy còn ngài..?

~ Có người đến đón.

~ Dạ.

Hàn Kỳ mở cửa cho An Nhạc Nhạc lên xe. Vừa đi được một lúc, cô quay đầu nhìn lại Dạ Cảnh Lam, vậy mà đã có xe đến đón thật. Cô không để ý nữa, quay sang nhìn Hàn Kỳ đang tập trung lái xe.

~ Hàn Kỳ, có phải thiếu em cái gì không?

Hàn Kỳ giật mình khi được gọi tên, cười gượng.

~ Thiếu..thiếu gì sao?

~ Không phải hôm qua anh bỏ em lại một mình sao? Có biết em căng thẳng lắm không? Ngồi đó có nửa tiếng mà như hàng giờ đồng hồ ấy.

~ Ể? An..anh xin lỗi, có trách thì trách Dạ thiếu không cho anh ở lại.

...

Một chuỗi im lặng, dường như An Nhạc Nhạc cô không có ý định đáp lại câu nói của Hàn Kỳ. Cậu nhăn nhó, đây là lần đầu tiên cậu dỗ con gái, biết làm sao được?

~ Hay anh mời em đi ăn nhé? Em muốn ăn gì cũng được, bao nhiêu cũng không sao hết. Chỉ hôm nay thôi.

~ Được, là do anh nói đấy.

An Nhạc Nhạc vậy mà lại đồng ý, vẻ mặt vui sướng đáp lại. Hàn Kỳ đơ mặt ra đấy, đây chính xác là gài bẫy cậu sao? Mà chính cậu lại là người tự thân chui vào cái bẫy đó.

Ngu hết biết mà.

~ Được rồi, đi ăn thôi nào.

Hàn Kỳ khóc thầm trong lòng, giờ đây cậu chỉ biết đi theo cô. Tiền lương tháng này vừa lãnh xong đã phải trả học phí. Bây giờ lại phải đưa cô đi ăn, không biết là sẽ tốn bao nhiêu nữa đây?

...

Về phía Dạ Cảnh Lam, sau khi lên xe, anh được đưa ra ngoại ô thành phố, đi thêm một lúc nữa thì đến trước một ngôi nhà.

Nói là nhà nhưng thực chất lại là căn biệt thự vô cùng rộng lớn, có đầy đủ nhà kính, khuôn viên, sân chơi, rất trang nhã. Dạ Cảnh Lam đi vào nhà kính, nơi đã có sẵn một người đang đứng chờ.

~ Đã đến rồi?

Một giọng nữ trung niên vang lên. Không ai khác chính là phu nhân Minh Lệ, mẹ của Dạ Cảnh Lam. Bà hiện lên với một dáng vẻ trang nhã, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn anh.

~ Sao đột nhiên mẹ muốn gặp con vậy?

~ Ay da, mẹ muốn gặp con còn cần lý do sao?

~ Nói chuyện chính đi.

Dạ Cảnh Lam cau mày, anh đây là ghét nhất cái dáng vẻ như trẻ con này của mẹ anh. Tuổi đã sắp 40 rồi mà lúc nào cũng như con nít vậy.

~ Nghe nói, con mới kết hôn?

~ Mẹ nghe ngóng tin tức cũng nhanh thật.

~ Người mẹ biết?

~ Không phải.

Lúc này, phu nhân Minh Lệ mới cau mày nhìn anh. Bà có chút tức giận, bao nhiêu cô gái mà bà chọn, anh còn không thèm liếc mắt nhìn. Bây giờ lại khươ tay vơ đại lấy một cô gái đến lai lịch còn không đàng hoàng.

~ Vậy hôn ước của con với tiểu thư Mai gia thì sao?

~ Con không muốn.

~ Nhưng đó là nguyện vọng của cha con, Mai gia trước kia không màng rủi ro mà giúp đỡ chúng ta. Đến bây giờ, ngay cả chuyện này còn không làm được, mẹ con mặt mũi nào mà nhìn ông ấy.

~ Con nói không muốn là không muốn. Sao mẹ cứ phải cố chấp như vậy. Đã bao nhiêu năm rồi, sao mẹ không từ bỏ chuyện này?

Phu nhân Minh Lệ ứa nước mắt, nhìn anh.

~ Con nhớ cha con lúc mất đã nói gì không? Nguyện vọng của ông ấy đều giao phó lại cho mẹ, mẹ vì ông ấy mà đã làm rất nhiều rồi, còn con...

~ Mẹ đừng nói nữa, mẹ không thể ép buộc con chuyện này được, con muốn kết hôn với ai là chuyện của con, mẹ đừng có nhúng tay vào.

Dạ Cảnh Lam tức giận hét lớn, nếu không phải năm xưa bà ấy ép buộc anh, thì cô ấy-người anh yêu đã không rời đi, đã không tuyệt tình với anh. Anh nói xong, liền không nán lại lâu mà lập tức rời đi. Bỏ lại phu nhân Minh Lệ trong nhà kính.