~ Phù, căng thẳng quá đi.

Sau khi lên xe, rời khỏi Shadows Club, An Nhạc Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm. Chợt, cô nhận thấy, Hàn Kỳ đang nhìn cô rất chăm chú.

~ Sao, anh tò mò chuyện vừa nãy hả?

~ Có chút.

~ Muốn nghe không?

~ Tùy em, anh không ép.

An Nhạc Nhạc cười cười, vỗ nhẹ lên vai cậu.

~ Đơn giản thôi, em thích tự do, em không muốn ràng buộc hôn nhân với người em không thích.

~ Vậy à..

Hàn Kỳ im lặng, cô cũng im lặng, bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Đột nhiên, hai người không hẹn mà nói.

~ Anh/Em có chuyện muốn hỏi?

~ Em/Anh nói đi.

~ Vậy anh/em....

An Nhạc Nhạc lúng túng, vốn dĩ là muốn cho bầu không khí sôi nổi hơn mà bây giờ càng ngại hơn.

~ Anh nói trước đi.

~ Vậy anh hỏi cái này, nếu em không muốn trả lời thì không sao.

~ Anh cứ hỏi, nếu được em sẽ trả lời.

~ Mẹ em, có phải trước khi mất, bà ấy có nói gì với em không?

~ Sao anh lại hỏi vậy?

An Nhạc Nhạc giật mình trước câu hỏi đột ngột của Hàn Kỳ, cô không trả lời mà hỏi ngược lại.

~ Em không trả lời cũng được, anh không ép, xin lỗi.

~ Không sao, chuyện này cũng không phải bí mật, em sẽ nói.

Cô nắm mắt, kể lại quá khứ của mình, quá khứ năm cô lên 8 tuổi.

...

~ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con đi lấy thuốc cho mẹ.

~ Đừng, con yêu, không cần đâu.

Bà lấy tay giữ lấy thân thể đang run rẩy kia, nước mắt đã trực trào trên khóe mi của cô bé. Giọng nói run rẩy, yếu ớt cất lên.

~ Con yêu, hãy nhớ những lời mẹ chuẩn bị nói, tuyệt đối...không..được quên...khụ..khụ...

Bà ho một tràng, cuối cùng phun ra một ngụm máu. An Nhạc Nhạc hoảng sợ, nước mắt đã tuôn rơi, khuôn mặt trở nên lấm lem.

~ Mẹ, để con gọi...

~ Đừng, nghe mẹ, sau khi mẹ mất, An gia sẽ đón con về nuôi, nhất định vào năm 18 tuổi, con hãy rời khỏi đó, đi tìm người...khụ..tên....Vương Thiên....khụ...

Bà chưa kịp nói hết đã trút hơi thở cuối cùng, bàn tay buông thõng xuống, đôi mắt nhắm hờ. An Nhạc Nhạc khóc thét lên, tiếng kêu của cô bé nghe thật đau thương. Dù gì cô bé cũng mới chỉ 8 tuổi, làm sao có thể chịu được nỗi đau mất mát này.

...

Kết thúc quá khứ đó, An Nhạc Nhạc chỉ quay sang Hàn Kỳ cười nhẹ.

~ Chỉ có vậy thôi.

~ Anh xin lỗi, gợi lại kí ức đau buồn của em.

~ Không sao, a, đến rồi, chỗ kia kìa anh.

Cô chỉ tay vào khu nhà trọ, tay còn lại lay lay người cậu. Hàn Kỳ đỗ xe lại, liền xuống xe mở cửa cho cô.

~ Cảm ơn, gặp anh sau.

Cô bước xuống xe, nhanh chóng đi vào nhà trọ, trước khi vào còn quay lại vẫy tay với cậu. Hàn Kỳ cười cười, chỉ tay và nói.

~ Vào đi.

Sau khi An Nhạc Nhạc đã vào nhà an toàn, cậu mới an tâm trở về.