Trong tiếng cười, nhiều người từ rừng rậm xông ra. Cách Mão Lão vừa thấy mặt người đang cười kia, lập tức ánh mắt co rút lại: đó là Dương Ứng Long!
Dương Ứng Long mặc đồ đen giống như thủ hạ của mình, bên hông đeo một thanh đao, lạnh lùng nhìn. Cách Mão Lão, từ từ giơ tay ra, nhấn mạnh từng tiếng một:
-Giao ngọc bài thông hành ra đây!
Cách Mão Lão vừa nhìn thấy Dương Ứng Long, liền hoảng sợ, ông ta tuyệt đối không ngờ đến tình huống này, lẽ ra Dương Ứng Long đang canh giữ bên ngoài Thân điện, một tấc không đi, một ly không rời, nhưng lại thân không biết, quỷ không hay rời khỏi Thần điện.
Dương Ứng Long đã lặng lẽ lần theo thủ hạ do Cách Mão Lão sai đi thám thính tin tức, tuy người nọ hành động nhanh nhẹn, nhưng làm sao qua được tai mắt của y? Y cố ý để người đó bắt được liên lạc với nội tuyến trong Thần điện, sau đó bí mật theo dấu người đó, rốt cuộc phát hiện ra con cá lớn. Cách Mão Lão.
Mặc dù, y không nghe được toàn bộ lời nói của Cách Mão Lão, nhưng vừa nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của lão ta, Dương Ưng Long đoán là Cách Mão Lão không biểt vổn miểng ngọc bài này là đưa cho lão, đương nhiên Dương Ứng Long cũng không nói sự thật cho lão biết.
Cách Mão Lão nhanh chóng trấn tĩnh lại, cười lạnh nói:
-Giao ngọc bài ra, chẳng lẽ ngươi sẽ bỏ qua cho ta? Dương Ứng Long, đây là chuyện nội bộ của Cổ Thần giáo chúng ta, ngươi là thổ ty (2) một phương, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết, cũng không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện của bổn giáo, bằng không thì hậu họa sẽ vô cùng!
Dương Ứng Long lặng lẽ nói:
-Giết ngươi rồi, Thần giáo chính là ta, làm gì còn có phân biệt trong ngoài? Động thủ!
Dương Ứng Long quát lên một tiếng, các võ sĩ phía sau lập tức ùa lên, thủ hạ của Cách Mão Lão đã đề phòng trước, cũng hung hãn nghênh đón, đôi bên lập tức triển khai một cuộc hỗn chiến.
Lúc này, ánh tà dương đỏ thẫm như máu.
***
Trong cấm địa Lôi thần, Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi lại một ngày lần dò uổng công vô ích, vẫn không tìm được đường ra. Triển Ngưng Nhi đã phát hiện ngọc bài biến mất, nhưng bây giờ tính mạng còn không bảo đảm, cũng chẳng quan tâm thở ngắn than dài. Hoàng hôn khi mặt trời chiều ngả về tây, vấn đề hai người cần suy nghỉ tối nay là sự an toàn cho giấc ngủ tối nay.
Cảnh tượng đêm qua, bây giờ nhớ tới hai người còn dựng tóc gáy, chỉ trong khoảnh khắc, loài côn trùng kia có thể không một tiếng động ăn sạch da thịt một người sống, biến họ thành một bộ xương trắng. Nếu không phải nhờ có Bạch Tiểu Hiểu đến đúng lúc, mò tới bên cạnh hai người định hạ độc thủ, kết quả là chết thay cho hai người, thì hiện giờ hai người cũng đã biến thành bộ xương khô rồi, vấn đề này không giải quyết xong, làm sao dám ngủ?
Diệp Tiểu Thiên chợt nảy ra một ý, nói:
-Hay là chúng ta tìm một dòng suối nóng nào cạn một chút, ngâm mình trong nước mà ngủ đi? Nếu như loài côn trùng kia có thể xuống nước, cá trong nước đã bị chúng ăn thịt hết trơn rồi, cho nên ngủ trong nước sẽ an toàn!
Triển Ngưng Nhi khiếp vía nói:
-Nếu chẳng may trong nước cũng có con vật kỳ dị nào thì sao?
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, trong lòng cũng hơi sợ hãi. Triển Ngưng Nhi ngẫm nghĩ một lát, rồi vui vẻ nói:
-Hay là hai chúng ta thay phiên nhau ngủ, mỗi người một nửa thời gian, người thức chú ý quan sát tình hình bốn phía, có đống lửa chiếu sáng, loài côn trùng kia di chuyển cũng không nhanh lắm, hẳn là không thành vấn đề.
Diệp Tiểu Thiên nói:
-Đi suốt một ngày, ta và cô đều mệt mỏi, nếu chẳng may nửa đêm ngủ thiếp đi thì làm sao? Vả lại, thay phiên nhau ngủ như vậy, ngày mai sẽ rất mệt, làm sao tỉnh táo để tìm đường ra?
Triển Ngưng Nhi hỏi:
-Vậy ngươi nói phải làm sao đây?
Diệp Tiểu Thiên nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có một rừng cây, tuy thưa thớt hơn nhiều so với rừng rậm ngoài hang, nhưng vẫn có nhiều cây cao thấp khác nhau, dưới tàng cây, cỏ dại, hoa dại mọc tươi tốt, có một số hoa cỏ kỳ dị có cành lá to lớn.
Diệp Tiểu Thiên nói:
-Chúng ta qua bên kia, chuẩn bị nhiều cành cây làm củi, đốt lên làm đuốc đặt xung quanh chỗ ngủ, như vậy lũ sâu bọ kia sẽ không vào được!
Mắt Triển Ngưng Nhi lóe sáng, nói:
-Ý kiến hay! Cứ làm như thế đi!
Hai người lập tức hành động, khu rừng kia có một số cây cối rất thấp, có cành lá thô to và lá cây rộng lớn, chịu được lửa, hai người chọn một chổ gân suổi, như vậy có ít nhất một mặt không cần đốt lửa, nếu không, không biết phải chuẩn bị bao nhiêu củi mới đủ.
Đốt lửa ba mặt đúng là có thể ngăn ngừa một cách hiệu quả các loại dã thú rắn rết xâm nhập, thật ra thì lũ sâu bọ kia cũng chưa chắc sẽ kéo tới đây, sự việc tối hôm qua, có phân nửa là do mùi cá hấp dẫn chúng, tuy nhiên bên ngoài có một vòng lửa thì cũng cảm thấy an toàn hơn một chút.
Đêm nay hai người ngủ rất yên ổn, lúc nửa đêm còn cho thêm củi vào đống lửa, như vậy đến khi lửa tàn, độ nóng của tro than cũng có thể chống lại sự xâm nhập của răn rẻt côn trùng lúc hừng sáng.
Thời đã sáng, Diệp Tiểu Thiên duỗi người vươn vai, khớp xương cả người kêu lên răng rắc. Tuy bốn phía đã đặt tường lửa, nhưng lúc đầu hắn cũng không sao ngủ được, chỉ nghĩ tới loài côn trùng quái dị kia là đã sợ run người.
Tới gần canh ba, hắn mới ngủ một giấc thật say, nhưng dù sao ngủ được thì cũng cảm thấy thoải mái, sáng sớm thức dậy, tinh thần và thể lực đã khôi phục rất nhiều. Diệp Tiểu Thiên đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Triển Ngưng Nhi đâu, chỉ thấy khói lượn lờ từ ba mặt tường lửa. Trong lòng căng thẳng, Diệp Tiểu Thiên vừa định kêu to, chợt phát hiện Triển Ngưng Nhi đang đứng rửa mặt bên suối, mới yên lòng. Diệp Tiểu Thiên đi tới, Triển Ngưng Nhi nghe tiếng chân, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Diệp Tiểu Thiên cười hỏi:
-Đêm qua ngủ có ngon giấc không?
Triển Ngưng Nhi khẽ thở dài:
-Ngươi đấy nha, thật đúng là đồ không tim không phổi, đêm qua ngủ ngon thì sao nào? Chúng ta không tìm được đường ra, lại có loại côn trùng quái dị kia uy hiếp tính mạng, ngươi còn cười được!
Diệp Tiểu Thiên đứng ở bên suối, vốc nước suối trong vắt rửa mặt, hàm hồ đối đáp:
-Ta khóc thì có ích sao? Nếu như ta khóc um lên, mà chúng ta có thể đi ra ngoài được, không phải gặp loài sâu bọ quỷ quái kia, ta sẽ khóc cho cô xem.
Triển Ngưng Nhi thở dài, đưa một đoạn nhánh cây đã bóc vỏ cho Diệp Tiểu Thiên, mặc dù xưa nay. Diệp Tiêu Thiên chỉ dùng bàn chải để đánh răng, nhưng một số người nghèo khổ vẫn dùng loại “bàn chải” thiên nhiên này, đương nhiên hắn biết dùng nó để làm gì.
Hắn nhận lấy nhánh cây, đưa vào miệng nhằn nhằn một lát cho mềm ra, là được một bàn chải đánh răng đơn giản, về phần muối hoặc cao cấp hơn là bột đánh răng, đương nhiên là không có.
Triển Ngưng Nhi ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, hai tay bó gối:
-Chúng ta không thể cứ đi lung tung như vậy, làm sao nghĩ cách dò đường ra ngoài, nếu không cứ đi vòng quanh như thế này thì mười năm cũng không thoát khỏi đây được.
Diệp Tiểu Thiên ngắm đàn cá bơi trong nước, nói:
-Chuyện tìm đường, lát nữa hãy nói. Cô không đói bụng sao?
Triển Ngưng Nhi nói:
-Sao không đói? Ta đói đến nỗi ngực dán sát với sau lưng luôn rồi, ngươi có thể...đâm con cá nào lớn một chút, ăn mới đủ no?
Diéр Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn Triển Ngưng Nhi, dây lưng của nàng bị Bạch Tiểu Hiểu dùng kiếm chặt đứt, khi đến cấm địa Lôi thần này, nàng bứt đại một sợi dây mây quấn quanh eo, cột chặt, càng làm nổi bật bộ ngực cao vút và chiếc eo thon nhỏ.
Diệp Tiểu Thiên nhìn một hồi, không sao tưởng tượng ra được, làm thế nào một bộ ngực cao ngất như vậy lại có thể dán sát vào phía sau lưng cho được!
Triển Ngưng Nhi thấy hắn nhìn trộm, xấu hổ nói:
-Ngươi nhìn cái gì?
Nếu không phải vì ở cái nơi quỷ quái này, chỉ có một mình Diệp Tiểu Thiên làm bạn với nàng, Triêm Ngưng Nhi đã tung một cước, đá hắn lọt xuống suối rồi.
Diệp Tiểu Thiên cười gượng, nói:
-Đâu có nhìn cái gì đâu? Ở đây có cá nhỏ, hẳn là phải có cá lớn, chúng ta đi lên phía trên đi, đến chỗ nước sâu, không chừng có cá lớn.
Vừa nói. Diệp Tiểu Thiên vứt “bàn chải đánh răng”, đứng lên nhìn về phía thượng du của dòng suối, lại nói:
-Cô nhìn rừng cây rậm rạp bên kia đi, không chừng ở đó có quả dại gì đó ăn được. Đi, chúng ta qua xem một chút.
Triển Ngưng Nhi hơi sợ, nói:
-Chúng ở nơi trống trải, nếu có gì khác thường xảy ra, còn có thể thấy rõ ràng, nếu mò vào rừng...
Diéр Tiểu Thiên nói:
-Thấy rõ ràng rồi liệu có chạy thoát được không? Nói không chừng có quái thú vừa có thể chạy vừa có thể bay, đụng phải nó thì có nước chạy đằng trời! Đi thôi, chỗ đó chúng ta còn chưa tới, nói không chừng đó là lối ra.
Diệp Tiểu Thiên nói xong, không để Triển Ngưng Nhi kịp trả lời, liền kéo tay nàng đi. Ở nơi cấm địa này, Triển Ngưng Nhi trở nên dễ bảo hơn lúc ở ngoài rất nhiều, tính tình kiêu ngạo cũng ít biểu lộ, liền biết điều theo sát Diệp Tiểu Thiên đi tới, cũng không rút tay lại.
Diệp Tiểu Thiên có rất ít cơ hội thân cận như vậy với các cô gái, huống chi cô gái này lại rất xinh đẹp, có thân phận cao quý nắm bàn tay thon nhỏ mềm mại của Triển Ngưng Nhi, trong lòng Diệp Tiểu Thiên không khỏi rung động, phía dưới thân thể liền ngấm ngầm có phản ứng... Hắn thầm nghĩ: “Lúc nha đầu này không nổi giận, trông thật khả ái.”
Diệp Tiểu Thiên dẫn Triển Ngưng Nhi đi một mạch về phía trước tìm kiếm, dần dần gặp phải dây mây cản đường, đi lại khó khăn. Diệp Tiểu Thiên dùng đao phát dây mây, lần dò tiến về phía trước. Tiếng nước chảy phía trước dần dần vang dội, hắn vừa chặt đi một lùm cây ngải, đột nhiên phía trước hiện ra một thác nước lấp lánh như bạc.
Thác nước không cao, chỉ khoảng ba trượng, nước chảy xiết dọc theo sườn núi đổ vào một hồ nước bên dưới, nước chổ này trong vắt, nhưng rõ ràng là rất sâu, từ trên mặt nước có thể nhìn thấy rất nhiều cá lội, mỗi con ít nhất cũng dài hơn một xích (khoảng 30 cm).
Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói:
-Chính là chỗ này.
Hắn buông tay Triển Ngưng Nhi ra, vung đao phát cây cỏ mở đường tới hồ nước. Triển Ngưng Nhi ngửi thấy một mùi thơm kỳ dị, bèn đưa mắt nhìn lên, thấy trong bụi cỏ phía trước có một cây hoa dại cao hơn đầu người, có một bông hoa đang nở, to cỡ miệng chén, tỏa mùi thơm.
Triển Ngưng Nhi nói:
-Hoa này thật xinh đẹp.
Nói xong, nàng liền đưa tay lên hải đóa hoa kia. Diệp Tiểu Thiên vung đao phát được một khoảnh cây dại, lại cầm côn đưa ra phía trước gõ gõ, đề phòng có rắn rết ẩn núp phía dưới, nghe Triển Ngưng Nhi nói vậy, bèn quay lại nhìn.
Tay của Triển Ngưng Nhi vừa mới chạm đến cánh hoa kia, đóa hoa đột nhiên cụp lại, dường như muốn chụp lấy tay nàng, Triển Ngưng Nhi giật mình kêu lên, vội vàng rút tay lại. Lúc này đóa hoa đã khép chặt, từ trong hoa phun ra một đám phấn hoa màu hồng phấn. Triển Ngưng Nhi ngửi thấy mùi phấn hoa, liền thấy choáng váng, ngã nhào xuống đất.
Diệp Tiểu Thiên kêu lên:
-Cô bị sao vậy?
Hắn lao tới ôm lấy Triển Ngưng Nhi, chợt cảm thấy chóng mặt, thân hình liền bổ nhào về phía trước, đè lên mình Triển Ngưng Nhi, cả hai cùng bất tỉnh nhân sự.