Quyển 4 – Chương 82: Sự hiểu lầm tuyệt vời.
Trên sườn núi, Diệp Tiểu Thiên nhìn bãi cỏ trống vắng than thở nói:
- Dương Thiên vương thật là phô trương, ca vũ, cẩm y hoa trướng, trong giây lát, dường như đã tạo nên một giấc mộng đẹp, hoa lệ, cái gọi là Vương hầu cũng chỉ có như thế này chăng?
Triển Ngưng Nhi bĩu môi, khinh thường nói:
- Rất giỏi sao, nếu như ta muốn, ta cũng có thể.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ông ngoại cô là Thổ ty vương mà, đương nhiên có thể rồi. Ấy, hào nô mỹ tỳ, rượu gấm nguyên chất, chủ nhân mời ta ở đây ăn uống tiệc rượu lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, cái này không phải câu chuyện hồ tiên dưới ngòi bút của văn nhân mặc khách sao? Ha ha, nhất định hương sắc kiềm diễm vô cùng.
Triển Ngưng Nhi quả thật si mê mặc khách văn nhân, bởi thế đọc qua không ít sách, có điều loại như tứ thư ngũ kinh đọc cũng quá khô khan, nàng đọc từng chút cuối cùng là lại mơ về Chu công, những loại tạp văn của văn nhân sĩ tử truyền bên ngoài, ngược lại xem qua rất nhiều, tự nhiên hiểu điều Diệp Tiểu Thiên đang nói.
Triển Ngưng Nhi nhìn Diệp Tiểu Thiên nói:
- Lại bắt đầu nằm mơ rồi, ta mời ngươi tới làm cái gì? Cắt ngươi cho làm thái giám sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ngưng Nhi cô nương, cô là một cô nương, sao có thể cái gì cũng dám nói a?
Triển Ngưng Nhi hất hàm nói:
- Hứ! Ta là Phách Thiên hổ, có cái gì mà không dám nói chứ.
Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên cười rộ lên:
- Đúng vậy, ở đây lại không có văn nhân tài tử, đương nhiên cô không cần giả trang ôn nhu thục nữ rồi.
Triển Ngưng Nhi hừ lạnh một tiếng, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, chợt nhớ tới nếu không phải hắn đứng ra vạch trần sự thật, bản thân vẫn còn bị cái tên nhã nhặn bại hoại Từ Bá Di lừa, cơn tức liền bớt đi một chút. Nhưng chỉ trong phút chốc, nghĩ lại lời Diệp Tiểu Thiên vừa nói dù chỉ là con cóc, cũng sẽ không lấy một con cóc cái, Triển Ngưng Nhi không khỏi lại trừng mắt lên, nhìn Diệp Tiểu Thiên hỏi tội, nói:
- Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói cho dù ngươi chỉ là con cóc, cũng sẽ không lấy con cóc cái như ta?
Diệp Tiểu Thiên tự nhủ không ổn: “Hỏng rồi, sao nàng ta lại nhớ tới chuyện này rồi?”
Diệp Tiểu Thiên vội vàng cười ha hả, đáp:
- Đó chỉ là ở trước mặt Dương Ứng Long mới nói như vậy mà, sĩ diện nam nhân, Triển Ngưng Nhi cô nương, thông cảm cho.
Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa nhấc chân muốn chạy đi, lúc này từ trong núi bỗng nhiên thổi tới một trận gió, bởi vì lá cây ở trên đất đã rơi đầy, nên có cát mịn bị cuốn lên, Triển Ngưng Nhi đang trợn mắt thật lớn, nhất thời bụi vào mắt, nước mắt chảy dài. Triển Ngưng Nhi chớp chớp mắt, hết lần này tới lần khác, những hạt cát kia không chịu theo nước mắt chảy ra.
Diệp Tiểu Thiên vốn định co chân chạy trốn, quay đầu nhìn lại, Triển Ngưng Nhi đứng ở đó, những giọt lệ thương tâm cũng đều chảy ra, trong lòng cực kỳ hối hận. Những lời bản thân nói thực sự làm tổn thương trái tim con gái tốt nhà người ta rồi. Diệp Tiểu Thiên vội vàng quay người xin lỗi, nói:
- Ta chỉ là thuận miệng nói vài câu, sao cô lại là con cóc được, nếu như tất cả cóc cái trên thế gian đều xinh đẹp giống cô, vậy thì tất cả nam nhân đều tình nguyện làm con cóc đực rồi. Cô đừng khóc nữa được không...
Triển Ngưng Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hết lần này đến lần khác không mở được mắt, nàng mở một con mắt, một con mắt nhắm, nước mắt nhòe mà nói:
- Ngươi nói cái gì thế! Ta...mắt ta bị bụi rồi.
Diệp Tiểu Thiên giờ mới hiểu là tự mình đa tình, nhìn dáng vẻ khó chịu của Triển Ngưng Nhi, Diệp Tiểu Thiên do dự một chút, nói:
- Hay là...ta giúp cô thổi bay bụi nhé.
Triển Ngưng Nhi vốn không tình nguyện. Nhưng hạt cát kia ở vào mắt thực sự rất khó chịu, bản thân lại không có cách lấy ra, nàng vốn là Miêu Cương nữ tử, tính tình cởi mở, không giống như những nữ nhân yểu điệu nhà Hán, liền hào phóng gật đầu. Diệp Tiểu Thiên kiễng lên, nói:
- Ngửa mặt lên.
Triển Ngưng Nhi ngoan ngoãn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, Diệp Tiểu Thiên cẩn thận mở mắt nàng ra, tìm kiếm hạt cát ngoan cố kia, lúc này An Nam Thiên và Mao Vấn Trí vừa đi tới chân núi. Mao Vấn Trí chỉ hướng lên ngọn núi, nói:
- Đó là...ai nha má ơi, đại ca của ta phải không? Ha ha ha...
Đứng ở góc độ hai người mà nhìn lên, Triển Ngưng Nhi đang như một con chim non nép vào trong ngực Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên thì đang giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn hôn sâu, tư thế kia thật sự là phải là...phải là...
Trên sườn núi, Diệp Tiểu Thiên hoàn toàn không biết cảnh tượng lúc này đã bị người khác nhìn thấy, hơn nữa lại sinh ra hiểu lầm, hắn cẩn thận quan sát một lượt, nói:
- Không có hạt cát nào cả, cô đảo đảo mắt, ta xem lại.
Triển Ngưng Nhi đảo tròn mắt, Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói:
- A! Nhìn thấy rồi, cô đừng cử động, ta sẽ thổi nó ra.
Dưới sườn núi, Mao Vấn Trí cao hứng bừng bừng, An Nam Thiên thì trợn mắt há mồm. Mao Vấn Trí đảo mắt nhìn thấy thần sắc của An Nam Thiên, cẩn thận nói:
- An đại ca, huynh giận sao?
An Nam Thiên đáp:
- Ta tức giận gì chứ? Nếu như có người đem con nha đầu kia đi, ta vui mừng còn không kịp nữa.
- Có điều...có điều...
Mao Vấn Trí hỏi:
- Có điều cái gì?
An Nam Thiên thở dài, nói:
- Hắn làm sao hôn mãi chưa xong thế, phải để Ngưng Nhi thở một hơi chứ...
Mao Vấn Trí nói:
- Huynh làm biểu ca thật chu đáo! Thật đó!
Trên sườn núi, Diệp Tiểu Thiên dùng sức thổi vài lần, nhưng hạt cát ngoan cố kia vẫn không chịu ra, con mắt của Triển Ngưng Nhi bị hắn thổi khiến cho càng đau đớn hơn. Triển Ngưng Nhi tức giận dậm chân, nói:
- Ngươi có làm được không vậy?
Diệp Tiểu Thiên đáp:
- Sao lại không được? Là khóe mắt cô quá nhỏ rồi, cô đừng động, lập tức ra thôi, lập tức ra thôi.
Diệp Tiểu Thiên rơi vào đường cùng đành xuất tuyệt chiêu, thè đầu lưỡi liếm nhanh một cái, sau đó như trút được gánh nặng buông Triển Ngưng Nhi ra, mỉm cười nói:
- Thế này xong chưa?
Triển Ngưng Nhi hơi khép hờ mắt, đảo qua đảo lại, quả nhiên đã hết đau, chỉ là...
Triển Ngưng Nhi dùng một con mắt trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, nói:
- Ngươi dùng đầu lưỡi liếm ta?
Diệp Tiểu Thiên buông tay nói:
- Không thì làm sao bây giờ, nếu không sẽ không ra được.
Triển Ngưng Nhi căm hận chân bay lên, Diệp Tiểu Thiên đã sớm có chuẩn bị, phi thân chạy, kêu lên:
- Này, cô không được lấy oán báo ân.
Ở chân núi, An Nam Thiên nhìn thấy tình cảnh này nói với Mao Vấn Trí:
- Nhìn thấy chưa, ngươi thấy rồi chứ? Loại nữ nhân như vậy, có người cần chính là phúc khí của nó rồi.
Mao Vấn Trí nói:
- Với tư cách biểu ca, nói về biểu muội mình như thế không tốt cho lắm đâu.
- Nếu như ta không phải là biểu ca của nó, đã sớm nguyền rủa nó cả đời không gả được cho ai rồi. Là ngươi không biết, từ nhỏ đến lớn, ta ở trong tay nó đã chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi, nói ra thì người biết thương tâm, người nghe rơi lệ, vô cùng thê thảm a...
Mao Vấn Trí:
-...
Lúc Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi, một người đuổi, một người chạy, từ trên núi xuống, An Nam Thiên và Mao Vấn Trí đã không thấy bóng dáng đâu. An Nam Thiên hiểu rõ tính tình muội muội nên còn lâu mới ngu tới mức ở lại, tính cách biểu muội hệt như nam nhi, đây vẫn là lần đầu đối với nam nhân chán nản như vậy, một khi nàng tâm tình không tốt, muốn giết người diệt khẩu, phải làm sao bây giờ?
Từ khi bị Thái Dương muội muội hạ cổ độc, Mao Vấn Trí nhìn cái gì mà cảm thấy có nguy hiểm, đã đến trình độ thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, khi thấy An Nam Thiên chạy, y cũng lập tức chuồn mất, chỉ có Phúc Oa Nhi đối với Diệp Tiểu Thiên thân nhất, hơn nữa không có nhãn lực, liền chạy đến chân núi nghênh tiếp.
Phúc Oa Nhi nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên chạy ở phía trước, Triển Ngưng Nhi đuổi ở phía sau, còn cho là bọn họ đang chơi đùa, vì vậy cũng cao hứng nhiệt tình cùng với bạn họ chạy tới chạy lui, có nó lẫn vào trong, vốn dĩ Triển Ngưng Nhi rất dễ dàng có thể bắt được Diệp Tiểu Thiên, không biết thế nào, lại để cho Diệp Tiểu Thiên chạy vào trong thôn.
Nhìn Diệp Tiểu Thiên chạy xa, Triển Ngưng Nhi dừng lại, nhìn bóng dáng một người, một gấu cuống cuồng chạy, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp, không biết làm sao, kiểu tiếp xúc thân mật này, bỗng nhiên làm cho nàng có một cảm giác rất đặc biệt, nàng nói không nên lời, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Diệp Tiểu Thiên chạy vào thôn.
Quay đầu nhìn không thấy Triển Ngưng Nhi đuổi theo, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn e ngại nữ tử bá đạo kia. Đảo mắt nhìn, bỗng nhiên trông thấy đối diện hồ là một tòa thánh điện khí thế, uy nga, Diệp Tiểu Thiên không khỏi đứng không vững nữa.
Thánh điện ẩn vào trong làn nước, tâm tư Diệp Tiểu Thiên dường như cũng đắm chìm trong làn sương mù bí ẩn, hiện trong lòng hắn những bí ẩn không thể hiểu càng ngày càng nhiều: Nhạc Diêu ở đâu? Lai lịch kẻ bắt nó? Vì sao Tôn giả đặc biệt có hảo cảm với hắn? Dương Ứng Long vì sao chịu bỏ ra một cái giá lớn như vậy cướp lấy vị trí của một người mà quyền lực, sức ảnh hưởng đối với thế tục không còn lớn nữa như Tôn giả.
Những kiểu bí ẩn như vậy, nhất thời đều không có đáp án, Diệp Tiểu Thiên sâu thẳm cảm thấy, không biết hai tên đạo tặc từ nơi nào đến rồi lại đi nơi nào rồi, sở dĩ bắt đi Diêu Diêu, lại đi đến một nơi như thế này, có lẽ không phải là ngẫu nhiên. Chẳng lẽ sự mất tích của Diêu Diêu có liên quan với nơi thần bí này.
Cách đó không xa, Hoa Vân Phi cùng Mao Vấn Trí sóng vai đứng đấy, ngay từ đầu lúc khi bọn họ ra ngoài, đều để lại một người ở lại canh chừng Hình Nhị Trụ, dần dần bọn họ phát hiện thực ra căn bản không cần canh chừng y, Hình Nhị Trụ không có cách nào một mình đi ra khỏi khu rừng tùng này.
Từ đó về sau bọn họ liền không cần canh chừng Hình Nhị Trụ nữa, Hình Nhị Trụ cô đơn lẻ bóng không có chỗ nào để đi, ngược lại thường xuyên chủ động đi theo sau bọn họ, lúc này Hình Nhị Trụ đang đứng một chỗ cách hai người bọn họ không xa. Hoa Vân Phi nhìn Diệp Tiểu Thiên, như có điều suy nghĩ, nói:
- Đại ca hình như có tâm sự.
Mao Vấn Trí nhiệt tình nói:
- Hắn có tâm sự, là vì trong tim có người rồi.
Hoa Vân Phi ngạc nhiên nói:
- Có người rồi?
Mao Vấn Trí nói:
- Đúng vậy, đại ca thương Triển cô nương rồi.
Hoa Vân Phi kinh ngạc nói:
- Không thể nào, thế Thủy Vũ cô nương phải làm sao?
Mao Vấn Trí nói:
- Vậy có thể trách ai? Rau trộn ấy, một người làm cả, một người làm thiếp, không phải xong rồi sao? Đại ca chúng ta hiện tại cũng đã là tú tài, sớm muộn gì cũng làm quan, nếu chỉ có một nữ nhân, huynh ấy đi ra ngoài đều thấy ngại khi cùng người khác chào hỏi.
Hoa Vân Phi vuốt cằm nói:
- Điều này cũng đúng, chỉ điều...Triển cô nương hình như là người Miêu? Ta nhớ người Miêu một chồng một vợ.
Mao Vấn Trí nói:
- Người Miêu có tiền, có thế cũng như thế sao?
Hoa Vân Phi đáp:
- Um...mm
Mao Vấn Trí:
- Không còn gì để nói nữa chứ? Huynh đệ ngươi nói xem, ngươi biết vì sao gọi quy củ không? Quy củ, là lập ra dành cho người cần tuân thủ quy củ, nếu như ngươi có bản lĩnh, ngươi cũng không cần tuân thủ quy củ, ngươi chỉ cần tự lập quy củ, nếu không thế nào gọi là thượng nhân cơ chứ, lão bá đạo!
Hoa Vân Phi sờ lên cái mũi, cười khổ nói:
- Dường như...Thật đúng là như vậy.
Diệp Tiểu Thiên dĩ nhiên không biết hai người bọn họ ở sau lưng nghị luận, hắn vốn đang ngắm nhìn thánh điện trong sương mù, lúc này ánh mắt lại hướng về phía mặt hồ, trên mặt hồ đang có một chiếc thuyền lá nhỏ rẽ sương mù đi ra, đứng đầu thuyền là một thiếu nữ, mặc quần áo cực kỳ đơn giản, đến nỗi người động, uyển chuyển nhẹ cũng lộ hết đường cong cơ thể.
Thuyền nhỏ lướt qua mặt nước tĩnh lặng, thiếu nữ đứng ở đầu thuyền trông giống như đạp sóng, từ trong sương mù bước ra.
Cạnh bờ có một vài Miêu gia nữ tử đang lấy nước, nhao nhao đứng dậy hành lễ với nàng.
Diệp Tiểu Thiên không nhận ra vị mỹ nhân tiên phi này, nhưng hắn nhận ra trang phục của nữ tử này, nàng đến từ Thần điện, nàng là Thần phi. Diệp Tiểu Thiên thầm nghĩ:
- Hẳn là Thị thần Tôn giả muốn triệu kiến ta?