Quyển 4 – Chương 69: Lưới xanh.
Trong nơi sâu nhất của khu rừng, tựa như chưa bao giờ có người qua lại, nơi nơi đều đầy thần bí, những thứ thực vật chưa từng thấy, đi đường còn có thể nghe tiếng dã thú gọi bạn, thi thoảng còn phát hiện một vài thứ thực vật màu sắc rực rỡ dưới chân.
Phía trước là vô số cây tử đằng thả xuống từ cành đại thụ thành đủ dạng hình thù kỳ quái. Hoa Vân Phi đi trước, dùng gậy trúc khẽ gạt, dây leo đưa nhẹ, đột nhiên có một vài cây tử đằng đột nhiên sống dậy thoăn thoắt bò lên, chính là mấy con rắn có màu giống với cây tử đằng.
Hơn trăm cây nấm mọc trên đám lá tùng xốp mục, vừa hạ một chân bước xuống, mấy con bọ cánh cứng lớn nhanh chóng chui ra từ trong tầng lá, bò lên cây nấm, đóng mở hai cánh cạch cạch cạch thị uy.
Đại thụ nhiều người ôm không hết ở đâu cũng có, lá cây rậm rạp dày tới mức nếu có mưa to đứng bên dưới cũng không sợ lọt hạt nào. Ánh mặt trời trở thành một thứ vô cùng xa xỉ trong khu rừng rậm này. Ngươi có thể cảm nhận được ánh sáng, nhưng rất khó để tìm được một vệt sáng chiếu xuống được, cho dù là nắng xuân rực rỡ giữa trưa trong rừng cũng u ám vô cùng.
Mặt đất bị tầng tầng lá rụng đắp bồi hết năm này sang tháng nọ, không biết bao nhiêu tầng lá rụng nát thành bùn, dẫm lên mềm như bước đi trên thảm. Diệp Tiểu Thiên cùng Mao Vấn Trí đang áp giải Hình Nhị Trụ đều cảm thấy hơi khó đi, nhưng Hoa Vân Phi giống như chó săn và Phúc Oa Nhi đang cố gắng bắt chước chó săn lại có vẻ rất quen thuộc.
Không biết có bao nhiêu sinh vật kỳ quái, có thể không lớn nhưng lại giấu kịch độc đều bị hai người bọn họ phát hiện và đuổi đi.
Giờ thì Diệp Tiểu Thiên đã hiểu vì sao nơi này có câu: Hoàng đế trăm năm, Thổ ty ngàn năm. Vì từ Thủy Hoàng đế, Hán Vũ Đại đế, Đường Tông Tống tổ cho đến triều đại Thái tổ vô cùng bá đạo, vẫn đều không hẹn mà cùng áp dụng chính sách ràng buộc với nơi này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không dụng binh.
Dụng binh ở nơi này quả thực là một cơn ác mộng. Nếu thắng cũng là một cơn ác mộng, cái được không bằng cái mất. Mấy trăm ngàn người không thể tác chiến ở đây, vì vừa không có lợi thiên, vừa không lợi địa, lại không lợi nhân, nếu dùng phương thức tác chiến mà đối phương am hiểu để đối đầu thì chỉ có thể dùng mạng người mà đổi lấy tấc đất.
Có lẽ con đường mỗi đế quốc đi lên đều trải đầy mạng người, nhưng mạng người cũng không lấp nổi tiêu hao trong trận chiến trường kỳ này.
Tiêu hao lớn như vậy, cho dù không đến mức khắp đế quốc dựng cờ phản, tứ bề bất ổn, thì cũng đủ để khiến cho đế quốc đại thương nguyên khí.
Hoa Vân Phi dán mặt xuống đất quan sát từng nhánh cỏ cành cây bị người ta dẫm lên, nhảy dựng lên hưng phấn nói:
- Đại ca, bọn họ đi chậm lại rồi. Chúng ta sắp đuổi kịp rồi, cách bọn họ không xa nữa!
Diệp Tiểu Thiên cũng hưng phấn hẳn lên. Mao Vấn Trí khâm phục nói:
- Vân Phi, cái mũi này của ngươi còn thính hơn cả mũi chó. Cả khoảng cách của bọn họ cũng có thể đoán được sao?
Hoa Vân Phi biết y chỉ là một kẻ đần, chỉ cười cười không nói gì.
- Vân Phi đúng là rất có tài, đừng nhìn gã còn ít tuổi mà coi thường, trên tay gã dính tới hai mươi... Ồ! Hai mươi bảy mạng người đấy!
Mao Vấn Trí quá sợ hãi hỏi lại:
- Thật sao?
- Đương nhiên. Trước kia, trong cơn mưa to, chính gã đã đâm chết sáu đại hán, về sau khi bị trọng binh vây khốn, lại dùng tên nhọn bắn chết mười tám người. Sau đó gã bị giam vào đại lao, ở trong ngục giết chết hai người nữa. Cộng thêm gia hỏa vừa bị gã bắn chết, không phải hai mươi bảy người sao?
Hoa Vân Phi nhàn nhạt sửa:
- Hai mươi tám người.
Không phải gã đang khoe mẽ, mà là sửa lại rất chân thành, vẫn luôn lãnh đạm như vậy.
Hình Nhị Trụ đứng gần nghe thấy thế toàn thân hơi run lên. Một thiếu niên bề ngoài thanh tú như vậy mà đã giết hai mươi tám người, quả thực là ma đầu giết người không chớp mắt. Tên này, không thể chọc vào được.
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên:
- Hai mươi tám người, còn có ai mà ta không biết sao?
- Sau khi giết Tề Mộc, đệ còn bắn chết một tâm phúc của lão.
- Chuyện này từ bao giờ vậy? Sao ta không biết? Khi ấy ta đã rời huyện Hồ sao?
- Không, chỉ có điều người này chết trong rừng rậm ngoài thành, bây giờ chắc đã trở thành một đống thịt nhão, chắc chưa ai phát hiện đâu.
Diệp Tiểu Thiên cố nhớ lại:
- Tâm phúc của Tề Mộc...
- Sau khi Tề Mộc chết, chỉ có y mang hành trang ra ngoài, hẳn là tâm phúc của Tề Mộc. Chỉ cần là tâm phúc của Tề Mộc là đáng chết! Về sau, y mang theo một bao quần áo rời huyện Hồ, còn bày đặt tránh đường đại đạo, lại chui vào rừng rậm, cũng chẳng biết đi đâu, đã bị ta bắn một mũi tên giết chết.
Mao Vấn Trí nói:
- Đại ca, Vân Phi mới là nhân tài đó, còn ác hơn ngươi nhiều.
Mao Vấn Trí hào hứng hỏi Hoa Vân Phi:
- Trong bao của y có gì? Hẳn là có tiền chứ?
Hoa Vân Phi nhìn y một cách kỳ quái:
- Ta giết cừu nhân, chứ không phải giết người cướp của. Tội y phải chết, ta cho y chết, ta còn kiểm tra trong túi y có gì làm gì?
Mao Vấn Trí dựng ngón cái, nói với Tiểu Thiên:
- Đại ca, chẳng những Vân Phi là ác nhân mà còn là đại quỷ không biết dùng bạc.
Diệp Tiểu Thiên nhìn y, nổi giận:
- Rốt cuộc ngươi bị bắt vì tội gì? Sao vẫn cứ giữ tính tham lam như vậy?
Mao Vấn Trí cực kỳ tráng khí:
- Là vì đã bị bọn chúng hại nên mới hâm mộ uy phong của bọn chúng!
Phía trước, Hoa Vân Phi đột nhiên dừng lại, tay nắm chặt cây đao, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Diệp Tiểu Thiên nhận ra sự thay đổi đó vội hỏi:
- Sao rồi? Thấy rồi sao?
Hoa Vân Phi lắc đầu, gằn từng tiếng:
- Chúng ta... bị bao vây!
Gã vừa dứt lời, khu rừng xung quanh lao xao, đột nhiên, từ trên cây, dưới lá mục, đằng sau bụi rậm rực rỡ đột ngột nhảy ra hơn hai mươi bóng người, ai nấy đều cơ bắp vạm vỡ, trên người chỉ quàng một chiếc váy da thú hoặc váy rơm, lộ hai chân, thân trên cởi trần, đùi đen nhánh, trên mặt vẽ chằng chịt.
Đồng tử Diệp Tiểu Thiên đột nhiên co rút lại như cây kim, bọn họ đã xông vào lãnh địa của dã nhân không liên hệ với bên ngoài!
Diệp Tiểu Thiên kiên nhẫn giải thích:
- Chúng ta không cố ý mạo phạm quý trại. Chúng ta đuổi theo hai tên tặc.
Một dã nhân đầu đội đầy lá xanh chi chít xì xà xì xồ, Diệp Tiểu Thiên nghe không hiểu, nhìn sắc mặt người nọ cũng không hiểu gã đang nói gì.
Hắn vừa nói vừa múa may:
- Một cô bé nhỏ thế này bị người xấu bắt đi, chúng ta đuổi theo tới đây.
Người kia lại líu xíu một tràng, Mao Vấn Trí cuống lên:
- Ai nha má ơi, ta nói ngươi, ngươi nói cái gì thì nói rõ ràng ra đi, còn xí la xí lô, đại ca ta hiểu thế nào được?
Y vừa lớn giọng, mấy người Miêu kia lại tưởng y muốn phản kháng, lập tức, người đứng gần giương thương trúc lên, người đứng xa một chút thì giương cung. Diệp Tiểu Thiên vội vàng giơ cao hai tay, lớn tiếng nói:
- Chúng ta sẽ không phản kháng, mọi người đừng manh động.
Hắn quay sang Mao Vấn Trí, tức giận mắng:
- Ngậm cái mõm chó của ngươi lại. Ngươi không nói gì sẽ chết à?
Y hậm hực:
- Ta câm. Ta câm được chưa? Ngươi đúng. Ngươi đúng được chưa? Nói với đám này đều là nước đổ đầu vịt, bọn họ có thể hiểu được mới lạ.
- Nói gì chúng ta cũng không hiểu sao?
Y vừa dứt lời, một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên, vài cái lá to như quạt ba tiêu bị một cây gậy trúc đẩy ra, một thiếu nữ toàn thân trang sức bạc lấp lánh, mặc một chiếc váy bằng da thú, da đen rắn rỏi bước ra theo con đường mòn.
Diệp Tiểu Thiên vừa thấy, hai mắt sáng rực, trúc vẫn là trúc đó, hoa vẫn là hoa đó, cỏ vẫn là cỏ đó, đơn giản là có nàng, trúc cũng xanh hơn, hoa cũng tươi hơn, cỏ cũng xanh hơn, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp hớp hồn người.
Nàng là Triển Ngưng Nhi.
Diệp Tiểu Thiên mừng tới mức nhảy dựng lên, vội gàng vẫy:
- Ngưng Nhi cô nương. Ngưng Nhi cô nương!
Hắn nhảy dựng lên, lại thêm ngôn ngữ không thông, mấy người Miêu cầm thương xung quanh lập tức bước lại gần hai bước, chỉ sợ bọn họ làm người bị thương. Mao Vấn Trí trừng mắt nhìn mũi thương đã dí đến sát đầu mũi mình, luôn miệng nói:
- Đại ca, ngươi cũng đừng uốn éo nữa. Ở đây sắp có án mạng rồi!
Triển Ngưng Nhi vừa thấy Diệp Tiểu Thiên, đôi mắt to xinh đẹp lập tức dựng thẳng, thấy động tác của Miêu chúng, nàng lập tức quát to một tiếng bằng Miêu ngữ. Hoa Vân Phi hiểu được một chút tiếng Miêu đơn giản, biết nàng đang bảo những người này dừng lại. Diệp Tiểu Thiên không dám nhảy nữa, ngoan ngoãn đứng im ở đó mừng rỡ:
- Tạ ơn Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Cuối cùng đã tìm được một người biết tiếng Hán rồi.
Triển Ngưng Nhi gạt mấy người Miêu ra, bước tới trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới, chế nhạo:
- Ta đã vào tận rừng sâu núi thẳm, ngươi còn có thể đuổi tới. Còn nói là trùng hợp nữa không?
Hắn cười khổ:
- Đúng là trùng hợp!
Triển Ngưng Nhi khoát tay ngăn một gã người Miêu đang cảnh giác xông vào, lẩm bẩm vài câu tiếng Miêu. Những người Miêu kia có vẻ rất nghe nàng, lập tức thu thương trúc. Người Miêu ở xa xa cũng thu cung tiễn. Mao Vấn Trí vỗ vỗ ngực, đi tới nói:
- Thực là hú hồn. Chỉ thiếu chút nữa là đã chết rồi. Ực, đại ca, nàng cũng là nữ nhân của ngươi à?
Triển Ngưng Nhi trừng mắt hung hăng nhìn y. Mao Vấn Trí sợ hãi lùi lại hai bước, nấp sau lưng Diệp Tiểu Thiên, nhỏ giọng thầm thì:
- Đại ca, nhị tẩu tử của ta hơi dữ đó. Ngươi nói xem thế nào, thế này không được...
Diệp Tiểu Thiên nổi giận:
- Ngươi câm miệng!
Hắn quay sang Triển Ngưng Nhi, cười bồi:
- Cái gã hồ đồ này, nói chuyện thực quá không biết điều. Ngươi không cần để ý tới y.
Nàng hừ lạnh một tiếng, liếc sóng mắt sang Diệp Tiểu Thiên, rất kiêu ngạo nói:
- Trả lời trung thực, ngươi tới đây làm gì?