Quyển 4 – Chương 66: Thập vạn đại sơn thập vạn sơn.
Tam Lý Trang, Tiết gia.
Các hương thân ba chân bốn cẳng đưa Tiết phụ về phòng. Tiết phụ hấp hối nằm trên giường, Tiết mẫu ngồi bên cạnh trượng phu khóc đến toàn thân đầy nước mắt. Thủy Vũ nắm chặt hai tay phụ thân, nước mắt rơi như chuỗi châu đứt.
Tiết phụ đã yếu lắm rồi, hai mắt nhắm nghiền, bộ ngực thật lâu mới hơi phập phồng. Một lúc lâu sau, đột nhiên hồi quang phản chiếu, lão mở mắt. Tiết Thủy Vũ run run gọi:
- Cha!
Tiết phụ trừng đôi mắt vô cùng oán độc, nắm chặt tay nàng:
- Tiểu súc sinh kia... cầu hôn không được. Hắn...
Tiết mẫu khóc lóc:
- Đương gia, người đừng nói chuyện, đã gọi lang trung rồi, chờ người lành lại rồi hẵng nói.
Tiết phụ cười thảm, khẽ lắc đầu, đột nhiên quay sang Tiết Thủy Vũ, dùng giọng nói đầy oán độc cừu hận, nhấn mạnh từng tiếng:
- Con... nếu dám bất hiếu, gả cho gã... làm vợ, ta có thành quỷ cũng không nhắm mắt! Thành quỷ cũng không nhắm mắt!
Thấy lão thống khổ đến toàn thân run rẩy, Tiết Thủy Vũ không ngừng gật đầu, giọng nói thấm đẫm nước mắt:
- Con gái không lấy chồng. Con gái đồng ý với cha, con gái không lấy hắn!
Tiết phụ nhìn thẳng vào con gái như thể sợ nàng nuốt lời. Nhìn phụ thân thê thảm như vậy, nàng khóc nấc lên, quỳ xuống bên giường, dựng ba ngón tay thề:
- Con gái thề với trời, nhất định không làm trái lời phụ thân. Nếu làm trái lời thề này, thiên lôi đánh xuống!
Tiết phụ vẫn nhìn nàng trừng trừng. Một vị đại thúc bên cạnh thở dài nhè nhẹ vỗ vai nàng, thấp giọng nhắc:
- Vũ Nhi, cha con đi rồi...
- Cha!
Thủy Vũ khóc ngã sụp xuống, hàng xóm xung quanh còn chưa biết rõ đầu đuôi, chụm đầu thì thầm xôn xao. Một vài người biết chút ít chuyện vừa rồi nghe vậy cũng lắc đầu thở dài. Thủy Vũ đã nghe được bọn họ thấp giọng xôn xao, đột nhiên ngẩng đầu, lau lau nước mắt trên mặt:
- Sẽ không đâu, nhất định không phải hắn giết. Hắn không phải người như vậy!
Tiết mẫu nổi giận vung tay tát con gái, mắng:
- Đến bây giờ con còn bảo vệ cho hắn nữa hả? Hắn là kẻ thù giết cha của con đấy!
Thủy Vũ ngậm đầy nước mắt, ngoan cường nói:
- Nương, không phải hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Tiết mẫu giận dữ lại muốn đánh nữa, may được các hương thân giữ lại.
Tuy họ vẫn khuyên nhủ bà nhưng ánh mắt nhìn Thủy Vũ lại hơi khác lạ “Đúng là nữ sinh hướng ngoại”.
Thủy Vũ cắn răng đứng dậy, nhấn mạnh từng tiếng:
- Con đi báo quan. Nhất định con phải tìm ra hung thủ giết cha thực sự, báo thù cho cha!
...
Hướng bắc ngoài thành Đồng Nhân là dãy núi liên miên trập trùng, ở giữa có một ngã ba dẫn tới ba thôn trang khác nhau. Phúc Oa Nhi cắm đầu chạy theo con đường chính giữa, chạy tới chân núi, bèn hân hoan trèo lên.
Mao Vấn Trí đăm đăm nhìn lên ngọn núi hiểm trở, rậm rạp:
- Đại ca, ai lại cướp tiểu nha đầu chạy vào khu rừng này đây? Hay là con chó kia lớn rồi muốn về với cha mẹ?
- Ít nói nhảm đi, đây là gấu!
Mao Vấn Trí bừng tỉnh đại ngộ:
- Há, thì ra có thể biến chó thành gấu!
Diệp Tiểu Thiên không để ý tới y nữa, vừa đi theo Phúc Oa Nhi lên núi vừa nói:
- Phúc Oa Nhi rất thân thiết với Diêu Diêu, nhất định nó đang đuổi theo Diêu Diêu đó. Đi theo nó đi!
Mao Vấn Trí nắm thật chặt bịch đan đã rơi vãi chút ít, đi theo Diệp Tiểu Thiên lên núi.
Một canh giờ sau...
Hình Nhị Trụ đứng trong khu rừng rậm không thấy ánh mặt trời, lo lắng hỏi:
- Tam cữu, chúng ta đuổi theo hướng nào đây? Ngươi nói, từ khi chúng ta rời thành Tĩnh Châu, đã làm tù phạm, làm cả ăn mày, chẳng lẽ bây giờ còn muốn làm dã nhân sao?
Dương Tam Sấu muốn phát điên lên, không nhịn được nữa:
- Ngươi nói lời vô dụng làm gì. Đuổi theo!
Đằng sau khu rừng, Hoa Vân Phi hơi nghi ngờ chăm chú theo dõi ba người Dương Tam Sấu, gã cảm thấy ba tên gia hỏa này theo Diệp Tiểu Thiên lên núi hoàn toàn không có ý tốt, nhưng lại không hiểu tại sao bọn họ lại theo hắn, mục đích là gì.
Nghĩ nghĩ một lúc, gã rút đao trên lưng, chọn một cây trúc xanh vô cùng dẻo dai, vung đao chặt hạ. Gã muốn làm một thứ vũ khí tiện tay nhất: cung tiễn. Tuy chỉ là một cây cung trúc không tốn kém nhưng vào trong tay gã lại trở thành thứ hung khí giết người sắc bén nhất.
Diệp Tiểu Thiên và Mao Vấn Trí đi theo Phúc Oa Nhi lên núi, ba người Dương Tam Sấu, Hình Nhị Trụ và Nhạc Minh cũng đi theo. Nhưng Hoa Vân Phi cũng không lo lắng lắm, chỉ cần vào núi gã sẽ như rồng về biển lớn, cho dù bọn họ có đi trước một canh giờ nhất định gã cũng có thể tìm được từ dấu vết để lại.
Diêu Diêu ngồi trong giỏ trúc, bị người ta đeo trên vai đưa vào trong rừng, bước đi nhẹ nhàng như dẫm trên đất bằng. Gã râu dê đi theo đằng sau, gã đã bỏ áo tơi, lộ ra dáng người cao gầy, bên hông đeo một thanh đao cực kỳ sắc bén.
Rèn đao cũng cần khoảng thời gian rất dài giống như ủ Nữ Nhi Hồng vậy. Trong nhà có nam đinh, khi nó ba tuổi, trưởng bối đã rèn phôi tinh thiết cho nó, sau đó vùi sâu vào đất sáu năm, chờ tới khi nó mười tuổi mới tiếp tục rèn, sau khi thành phôi đao lại tiếp tục vùi xuống đất, chờ đứa trẻ thành niên mới lại đào lên rèn tiếp, từ đó, sẽ là bội đao bất ly thân của nó.
Vỏ đao của gã râu dê làm bằng da gấu, đầu chuôi đao là nửa vòng tròn bằng đồng khắc hoa được mài đến sáng bóng, thân đao hoa văn nước chảy, chuôi đao đính bạc vô cùng tinh mỹ. Diêu Diêu ngồi trong giỏ trúc khiếp sợ nhìn gã:
- Các ngươi muốn bán ta sao?
Gã ngẩn ra, Diêu Diêu lại nhút nhát nói:
- Ta lớn lên xấu như vậy, không ai chịu mua đâu. Đại thúc, thúc trả ta cho Tiểu Thiên ca ca đi, Tiểu Thiên ca ca sẽ cho thúc tiền.
Gã nhịn không được cười phá lên một tiếng:
- Chúng ta sẽ không bán ngươi đâu. Yên tâm đi.
Dứt lời, gã kéo bội đao tới trước eo.
Diêu Diêu rụt cổ lại hoảng sợ hỏi:
- Vậy các ngươi bắt ta làm gì? A! Các ngươi muốn ăn thịt ta sao? Thả ta đi, ta không muốn bị ăn thịt, ta muốn mẫu thân, ta muốn Tiểu Thiên ca ca. Huhuhu.
Nước mắt của Diêu Diêu còn dễ rơi hơn cả mưa Quý Châu, lúc này đang lã chã rơi.
Gã râu dê không biết nên khóc hay nên cười, vội dỗ:
- Cháu yên tâm, chúng ta không bán cháu, cũng không muốn ăn thịt cháu. Chúng ta... dẫn cháu đi hưởng phúc đấy.
Con bé chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, ngơ ngác hỏi:
- Hưởng phúc? Hưởng phúc gì vậy?
- Đương nhiên là phúc dưới một người mà trên vạn người rồi. Tiểu tiểu thư, người không cần lo lắng, chúng ta là...
Đại hán cõng Diêu Diêu đi trước ho khan một tiếng, gã râu dê lập tức cảnh giác, vội chữa lời, ôn hòa nói với con bé:
- Tóm lại là, chúng ta đưa người tới một nơi, gặp một người. Tới khi gặp người đó người sẽ trở thành người trên mọi người, mặc quần áo đẹp, ăn đồ ăn ngon, người muốn cái gì là có cái đó, là một quận chúa nhất phẩm.
Diêu Diêu vểnh môi:
- Người ta muốn Tiểu Thiên ca ca. Tiểu Thiên ca ca sẽ mua quần áo đẹp cho ta, còn có thể mua đồ ăn ngon cho ta nữa. Hôm qua ta mới ăn cơm đậu hũ, rất ngon đó.
Con bé liếm môi một cái, có vẻ dư vị ngon lành vẫn còn quanh mép.
Nghe nói hai tên đại bại hoại này không muốn bán mình đi, cũng không muốn ăn thịt mình, con bé yên tâm hơn, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn nói đầy đáng thương:
- Đại thúc tốt bụng, các thúc sẽ thả cháu chứ? Cháu không muốn làm cái gì mà người trên mọi người đâu. Các thúc thả cháu ra... cháu sẽ bảo Tiểu Thiên ca ca mời các thúc ăn cơm đậu hũ.
Gã râu dê không biết nên khóc hay cười, chỉ lắc đầu, sắc mặt có vẻ bất đắc dĩ.
Gã râu dê và người đeo bao có vẻ như người đã quen đi đường núi, hành tẩu trong rừng rậm nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, lại có vẻ rất quen thuộc khu rừng này. Bọn họ tuy đi nhanh, nhưng lại không gấp, hình như rất quan tâm đến phản ứng của Diêu Diêu, mỗi khi con bé tội nghiệp kêu tê chân bọn họ sẽ dừng lại bế nó xuống cho nó hoạt động một chút.
Trong khu rừng rậm rạp, thậm chí bọn họ còn chẳng cần trông Diêu Diêu. Một đứa bé gái thì liệu có thể chạy đi đâu? Việc duy nhất bọn họ nhất thiết phải chú ý là tìm một nơi tương đối trống trải hoặc dã thú sẽ không xuất hiện, ví dụ như trên vách đá này.
Diêu Diêu ngồi trên một tảng đá lớn, hai tay chống cằm nhìn màu xanh kéo dài vô tận, khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy u sầu. Con bé chẳng giống như lũ trẻ bình thường khóc lóc kêu gào, thứ nhất là vì lúc trước theo Diệp Tiểu Thiên chạy trốn tránh bị đuổi giết đã quen với việc sinh hoạt lang bạt kỳ hồ như vậy rồi, thứ hai cũng là vì đại thúc đeo đao và đại thúc râu dê đối xử với nó cũng không tệ.
Chẳng những hai người không đánh chửi đe dọa nó, trên đường cũng chăm sóc nó khá tận tâm, ví như sau khi nướng đồ, cũng chọn chỗ mềm nhất cho nó. Ngoại trừ việc bọn họ hạn chế tự do không đưa Diêu Diêu về thì các phương diện khác thực sự không thể bắt bẻ.
- Tiểu thiên ca ca sẽ tới tìm mình chứ? Nhất định!
Nhớ tới quãng đường trốn khỏi Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên luôn có thể từ trên trời giáng xuống vào những thời điểm mấu chốt, con bé lập tức tràn đầy niềm tin.
Diệp Tiểu Thiên nằm trong bụi cỏ nhìn Diêu Diêu ngồi trên tảng đá xa xa nghỉ ngơi cùng hai người kia, kinh ngạc lẩm bẩm:
- Lạ thật, hai người kia bỏ bao công sức bắt lấy Diêu Diêu, rốt cuộc là muốn làm gì?
Mao Vấn Trí nấp một bên hỏi lại:
- Đại ca, cuối cùng chúng ta đuổi kịp rồi, có muốn lên cứu người không?
- Tìm được Diêu Diêu rồi, cũng không vội, theo dõi một chút. Hình như hai người kia đều biết võ công đấy, đừng có cứu người rồi lại kéo cả mình vào.
Dứt lời, hắn sờ lên cái đầu của Phúc Oa Nhi cũng bắt chước nằm sấp bên cạnh khích lệ:
- Cái tên này, thực sự cũng không phải chỉ biết ăn, khi cần thiết vẫn còn có ích. Lần này là nhờ ngươi đấy.
Nghe hắn nói không xông lên cứu Diêu Diêu, hai chân con gấu ôm một cây măng đầu không ngẩng mắt không mở nằm gặm. Đương nhiên lời động viên của Diệp Tiểu Thiên không có lợi ích thực tế bằng mỹ thực.
Dương Tam Sấu khoác một chiếc áo choàng đã rách tả tơi nhìn rất giống thần côn, dạng hai chân ngồi trên một chạc cây nhìn Diêu Diêu phía xa xa, hắc hắc cười lạnh:
- Ta trèo đèo lội suối thật vất vả mới tìm được ngươi. Lần này ta xem ngươi còn trốn đâu được nữa.