Quyển 4 – Chương 63: Gặp lại nhạc phụ đại nhân.
- Lê Huấn đạo xin dừng bước!
Diệp Tiểu Thiên bước dài xông ra khỏi phòng, chạy tới trước mặt Lê Huấn đạo, tươi cười nói:
- Đại nhân, cũng không phải tại hạ không tình nguyện, thực sự là vừa rồi quá vui mừng, nhất thời không kịp phản ứng.
Lê Huấn đạo vui vẻ nói:
- Nói như vậy ngươi đồng ý rồi hả? Như thế rất tốt, ngươi đến Đồng Nhân lần này, là kinh thương hay tìm người thân?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Coi như tìm người thân đi.
Lê Huấn đạo cười ha ha:
- Như vậy chắc ngươi có rất nhiều thời gian rồi, lúc rảnh rỗi phải đọc nhiều sách, cần chuẩn bị nhiều bài học mới tốt. Mấy ngày nay bản quan sẽ xử lý chuyện học tịch của ngươi, chờ đăng ký hộ tịch, những chuyện khác sẽ nói kỹ càng cho ngươi, ngươi có lộ dẫn (giấy thông hành) chứ, đưa ta.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng móc lộ dẫn dùng hai tay giao cho Lê Huấn đạo, lạy dài tới đất, cung kính nói:
- Làm phiền đại nhân!
Lê Huấn đạo giải quyết được vấn đề tú tài nhập học năm nay, trong lòng vui sướng, mỉm cười rời đi. Diệp Tiểu Thiên đứng ở nơi đó cũng tràn ngập vui mừng, Diêu Diêu đi ra từ trong nhà, bộ dạng ngây thơ, Diệp Tiểu Thiên cúi người, cười hì hì nhéo khuôn mặt trứng nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Tiểu nha đầu, suýt nữa làm hỏng chuyện tốt của ta.
Diêu Diêu ủy khuất nói:
- Người ta làm không đúng sao? Nhưng mẹ nói...
Diệp Tiểu Thiên cười nói:
- Không phải muội làm không đúng, chỉ là không hiểu những quy củ công khai này mà thôi, kỳ thực Diêu Diêu nhà ta thực biết điều đấy.
Diêu Diêu nghe xong nhất thời vui mừng:
- Tiểu Thiên ca ca, vì sao huynh vui vẻ như thế?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ca ca ngồi yên trong nhà, không nghĩ tới liền biến thành tú tài rồi, đây chính là chuyện rất nhiều người vắt hết óc cũng không làm được, ca ca lại đạt được chẳng mất công, muội nói có vui hay không?
Diêu Diêu còn chưa hiểu rõ lời Diệp Tiểu Thiên nói, nhưng nàng biết rõ chắc chắn là chuyện tốt, vì vậy cũng vui vẻ cười, gật mạnh đầu:
- Ừ! Vui vẻ!
Lúc này Mao Vấn Trí khoác vài chiếc áo tơi trên vai trở về, nghe nói Diệp Tiểu Thiên sắp thành tú tài, nhất thời quăng đôi mắt trâu tới ngạc nhiên nhìn hắn từ trên xuống dưới. Tâm tình Diệp Tiểu Thiên đang tốt, liền học khẩu âm của y, trừng mắt lên nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Mao Vấn Trí xắn tay áo giống như phản xạ có điều kiện, khuôn mặt lộ vẻ bướng bỉnh:
- Ta nhìn ngươi thì làm sao? Huynh... a a... đại ca huynh ngươi trêu chọc ta...
Mao Vấn Trí đột nhiên phản ứng lại, ngượng ngùng cười. Diệp Tiểu Thiên cũng cười nói:
- Mau để áo tơi vào nhà, hôm nay ta gặp chuyện vui lớn, mời ngươi uống rượu!
Mao Vấn Trí nghe nói sẽ uống rượu, nhất thời thèm không chịu nổi, vội vàng đặt áo tơi vào trong nhà, khóa cửa phòng chạy về, Diêu Diêu nghe nói sẽ đi ăn ngon, nước dãi chảy ròng, nhảy cà tưng reo lên:
- Tiểu Thiên ca ca, muội muốn ăn đậu hũ, nghe nói ăn rất ngon.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Được được được, cho muội ăn một lần!
Hắn đảo mắt liền thấy Phúc Oa Nhi nâng đôi mắt thâm quầng đang nhìn hắn. Diệp Tiểu Thiên lập tức nghiêm mặt nói:
- Ngươi nhìn ta làm gì! Nhìn cũng không có phần của ngươi, gặm măng của ngươi đi!
Diêu Diêu ôm cổ Phúc Oa Nhi, dán vào lỗ tai nó nhỏ giọng an ủi:
- Phúc Oa Nhi nghe lời nhé, đừng đau lòng, tỷ tỷ vụng trộm cho ngươi ăn.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này nuông chiều con gấu này không thể tưởng nổi. Mao Vấn Trí hào hứng hỏi:
- Đại ca, ngươi nói ngươi đã trở thành tú tài công rồi, vậy Tiết gia có vội vàng đưa khuê nữ cho ngươi hay không?
Diệp Tiểu Thiên cũng thấy được nắm chắc thành công nhiều hơn, vui vẻ nói:
- Ta cũng cảm thấy thế, ngày mai chúng ta sẽ tới Tiết gia, nói tin tức tốt này cho cha vợ của ta. Nếu ta làm tú tài công, thân phận này dù thế nào cũng xứng đôi với Thủy Vũ cô nương chứ?
Diêu Diêu hưng phấn giữ chặt hai tay Diệp Tiểu Thiên, vội vàng nói:
- Tiểu Thiên ca ca, là mẫu thân sắp trở về sao?
Diệp Tiểu Thiên ôm Diêu Diêu, đặt xuống lưng Phúc Oa Nhi.
Hắn đỡ vai cô bé nói:
- Đúng thế! Cùng lắm mấy ngày nữa nàng sẽ trở lại.
Diêu Diêu nghe vậy vui mừng, đôi chân ngắn nhẹ nhàng đập vào chiếc bụng mập mạp của Phúc Oa Nhi, giống như Đại tướng quân cưỡi con ngựa cao to, hoan hô nói:
- Hu ---- a --- giá!
Phúc Oa Nhi trở nên hưng phấn, vui mừng lao về phía trước, thực sự coi mình là thiên lý mã rồi...
Thức ăn Quý Châu nổi bật ở một chữ chua, dân bản xứ có câu 'ba ngày không ăn chua, đi đường ợ ợ'. Diệp Tiểu Thiên không quen ăn chua, nhưng Diêu Diêu ăn rất ngon, còn Mao Vấn Trí, tên ngốc này có ăn là tốt rồi, còn chưa gặp thứ gì y không thích ăn, không thể ăn.
Một đêm không chuyện, ngày hôm sau quả nhiên mưa to. Diệp Tiểu Thiên nhìn mưa to không khỏi nhíu mày, nghĩ để hôm khác đi, nhưng chuyện vui lớn như vậy, đổi là ai cũng muốn lập tức chia sẻ với người trong lòng, người còn trẻ như Diệp Tiểu Thiên sao có thể chờ đợi.
Chẳng qua trận mưa này cực lớn, nếu như mang theo Diêu Diêu lại bất tiện. Diệp Tiểu Thiên khuyên mãi, mới khuyên được Diêu Diêu ở lại trong tiệm, lại dặn dò tiểu nhị trông giúp, trời mưa to như vậy, trong tiệm không có khách nào, tiểu nhị cũng đáp ứng thoải mái, ở trong phòng cùng Diêu Diêu.
Diêu Diêu đứng bên cửa sổ, quệt miệng như bé heo, mất hứng nhìn Diệp Tiểu Thiên đi xa. Phúc Oa Nhi cũng học bộ dáng của nàng, hai chân trước đặt lên cửa sổ, lộ ra cái đầu tròn tròn, nhìn hai người khoác áo tơi bước đi trong màn mưa.
Mưa tới nhanh, đi cũng nhanh. Lúc Diệp Tiểu Thiên và Mao Vấn Trí sắp tới Tam Lý Trang, mưa rào tầm tã đã biến thành mưa phùn liên tục. Mao Vấn Trí đẩy mũ áo tơi trên đầu ra, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca, chúng ta cứ trực tiếp vào thôn như vậy sao?
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Không, chúng ta đi vòng qua phía sau thôn, tốt nhất gặp Thủy Vũ trước, sau đó lại nói với cha nàng.
Mao Vấn Trí đương nhiên không có ý kiến gì, mắt thấy phía trước là Tam Lý Trang, hai người liền đi vòng ra sau trang, lúc này mưa đã ngừng, đồng cỏ ngập nước, cỏ dại khá cao cũng bị nước mưa đè xuống thấp, đong đưa trong nước mưa không qua bắp chân, giống như rong vậy.
Mao Vấn Trí đạp nước mưa đi đường, mệt chết đi được. Diệp Tiểu Thiên thấy bộ dạng của y như vậy rất bất đắc dĩ, vị nhân huynh này giống như Đại Hanh vậy, đã bao nhiêu tuổi rồi còn như thế? Nhưng suy nghĩ một chút, tuy nói Mao Vấn Trí tính trẻ con chưa mất, có thể liều một trận với La Đại Hanh, nhưng ngươi cảm thấy y sống đần độn, y lại sống vui vẻ hơn phần lớn mọi người.
- Đến rồi! Ngươi chờ ở chỗ này, ta leo tường vào tìm Thủy Vũ, nói với nàng trước...
Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa quay đầu lại, thấy rõ tình hình sau lưng mình lập tức sững sờ, không thấy Mao Vấn Trí! Sau lưng biển nước mênh mông, cỏ dại từng mảng đong đưa trong bến nước, nhộn nhạo theo sóng, Mao Vấn Trí biến mất không dấu vết. Diệp Tiểu Thiên thoáng chốc lạnh cả người:
- Chẳng lẽ gặp quỷ rồi?
Đúng lúc này, một cái tay lớn đột nhiên thò ra khỏi mặt nước, liều mạng quơ quơ trên mặt nước, vẩy ra bọt nước, lập tức một cái đầu người xuất hiện, hét lớn:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Ta không biết... ộc ộc... nước...
Đầu người lại chìm xuống, mặt nước nổi lên một chuỗi bong bóng, lục bình bị đẩy ra lại trôi về, tụ lại trên mặt nước, không khác biệt với đồng nước chung quanh. Hóa ra, phía sau Tiết gia có một vùng nước tù, lục bình che kín mặt nước, sau khi mưa lớn, nước hồ đầy, ngang bằng với mặt đất chung quanh, nếu không quan sát cẩn thận sẽ cho rằng cũng là bãi cỏ bị ngập nước.
Mao Vấn Trí chơi đùa đi tới, thỉnh thoảng nhảy lên, thân thể nặng nề rơi xuống, khiến bọt nước văng lên cao.
Vừa rồi y cũng làm như vậy, kết quả trực tiếp nhảy vào hồ nước, Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại vừa vặn y mới chìm xuống dưới, hai chân cố gắng đạp vào đáy nước mới nổi lên được.
Diệp Tiểu Thiên sợ hãi, hắn cũng không biết bờ hồ nước này ở nơi nào, nước sâu ra sao, lúc đang hoảng hốt, Mao Vấn Trí lại xuất hiện trên mặt nước, trên đầu còn có một tấm bèo, hét lớn:
- Ta không biết bơi, cứu...
Chưa nói xong lại không thấy.
Diệp Tiểu Thiên vội vàng nhìn chung quanh, thấy một cành cây khô vặn vẹo thò ra trên đầu tường Tiết gia, nghĩ tới là mấy bó củi dựa vào tường, tường thấp không cao, chỉ tới vai người, Diệp Tiểu Thiên vội vàng nắm lấy nhánh cây kia vươn ra ngoài.
Khu nhà cũ của Tiết gia lâu năm không tu sửa, lần trước vốn muốn đại tu một phen, kết quả gạch ngói đều bị Diệp Tiểu Thiên thay bằng tường, hơn nữa chỉ xây mặt tường giáp với hàng xóm, tường hậu viện còn chưa tu sửa, Diệp Tiểu Thiên dùng sức kéo một cái, ầm một tiếng tường đổ rồi, Diệp Tiểu Thiên ngẩn ngơ, cũng không để ý việc này, vội vàng nắm nhánh cây cứu người.
Mao Vấn Trí giãy dụa lại xuất hiện trên mặt nước lần nữa, Diệp Tiểu Thiên vội vàng vươn cánh cây tới, hét lớn:
- Nắm lấy!
Mao Vấn Trí luống cuống nắm lấy nhánh cây, leo ra khỏi hồ nước, trên người dính đầy lục bình xanh lá, lau nước trên mặt nói:
- Mẹ ơi, vừa rồi đại ca chọc một cái, thiếu chút nữa đâm ta mù mắt rồi.
Diệp Tiểu Thiên tức giận nói:
- Trên đường đi không hề trung thực, xem ngươi nhảy nhót...
Diệp Tiểu Thiên đang mắng Mao Vấn Trí, sau lưng truyền tới giọng nói giận dữ:
- Là ngươi làm đổ tường nhà ta?
Diệp Tiểu Thiên nhìn lại, thấy Tiết phụ nắm cái xiên phân, vẻ mặt bất thiện đứng trong hậu viện. Tiết Thủy Vũ và Tiết mẫu đứng sau lưng lão, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn. Diệp Tiểu Thiên vội vàng ném nhánh cây đi, tiến tới nói:
- Nhạc phụ đại nhân, hoàn toàn hiểu lầm, thật ra ta muốn phá tường Tạ gia.
Tiết phụ nổi giận, vung xiên phân xông tới, hét lớn:
- Đồ khốn ngươi, xây tường phía tây nhà ta giống như tường thành, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại phá tường hậu viện nhà ta, sao ngươi không phá cả nhà ở của ta đi.
Diệp Tiểu Thiên hốt hoảng lảng tránh, liên tục khoát tay nói:
- Khoan ra tay đã, khoan ra tay đã, ta tới báo tin vui.
Mao Vấn Trí thấy Tiết phụ vung xiên phân, cũng quay đầu bỏ chạy, kết quả hoảng hốt chạy vừa, tiến vào hồ nước, chạy được vài nước thì không có bản sự chạy dưới nước như trên đất bằng, thân thể ngày càng thấp, lại tiến vào hồ nước:
- Ộc ộc ộc, cứu... không biết bơi... ộc ộc...
Tiết phụ thấy sẽ gây ra chuyện chết người, ngẩn người ra. Diệp Tiểu Thiên đi tới, khách khí nói:
- Nhạc phụ đại nhân, xin mượn xiên dùng một lát.
Nói xong hắn không chờ Tiết phụ trả lời, liền đoạt lấy xiên trong tay lão, đảo ngược xiên vươn vào nước.
Mao Vấn Trí lại ra khỏi hồ nước, bụng tròn vo. Diệp Tiểu Thiên nhìn ánh mắt kính ngạc của Tiết phụ, an ủi:
- Nhạc phụ đại nhân không cần lo lắng, thằng này rất có năng khiếu uống nước.
Tiết phụ đột nhiên phản ứng lại, căm tức túm lại xiên hét lớn:
- Ta quan tâm gì tới chuyện hắn có thể uống nước hay không, ta hỏi ngươi đến nhà ta làm gì?
Lúc này ba cái đầu người lặng lẽ vươn ra từ sau gốc cây liễu xa xa, nhìn chằm chằm bên này, đúng là ba người Dương Tam Sấu, Nhạc Minh và Hình Nhị Trụ. Dương Tam Sấu ướt như chuột lột, lau nước mưa trên mặt, cười lạnh nói:
- Hóa ra Thủy Vũ ở nơi này, lúc này chắc chắn khiến nàng chắp cánh khó chạy thoát! Hừ hừ...