Thiếu niên hỏi đường nói săn được một con chim quý, nghe nói có đại gia có sở thích sưu tầm động vật hoang dã hiếm lạ nên muốn bán đi, kiếm chút tiền nuôi gia đình. Việc làm ăn của gia tộc Đại Hanh phần lớn là thông qua việc khống chế con đường vận chuyển hàng hóa, nên đối với các gia tộc hào phú trong vùng đều rất quen thuộc.
Đại Hanh nhiệt tình chỉ đường cho Hoa Vân Phi, trong mắt gã, Hoa Vân Phi chỉ là một người xa lạ, giống như khách nhân bình thường qua đường, đương nhiên không nghĩ tới sau này hai người sẽ phát sinh vấn đề gì.
Diệp Tiểu Thiên và Lý Vân Thông chạy về huyện nha, trên đường kể chuyện hoang đường của Đại Hanh đều không tránh khỏi bật cười.
Hồng Bách Xuyên là một đại thương nhân vô cùng khôn khéo mà thế quái nào lại sinh được một hài tử như Đại Hanh. Trong lòng hai người đều tiếc hận thay cho Hồng Bách Xuyên, trải qua trăm ngàn gian khổ mới gây dựng được một mảnh giang sơn, vậy mà con cháu lại không có một chút chí tiến thủ như thế.
Qua hai ngõ nhỏ nữa là tới huyện nha, đột nhiên phía trước có hai người chạy tới, bọn họ ăn mặc y phục bộ khoái, rất thu hút ánh mắt người khác. Diệp Tiểu Thiên vừa đưa mắt nhìn kỹ thì phát hiện một người là Mã Huy, người còn lại hắn chỉ nhớ mơ hồ họ tên, hình như gọi là Hứa Hạo. Hắn chậm bước rồi dừng lại.
Hai người này quả nhiên là tới tìm hắn, từ xa nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên, chân bọn họ rảo bước nhanh hơn. Sau khi tới gần, Mã Huy thở hồng hộc nói:
- Điển sử đại nhân, Chu Ban đầu xảy ra chuyện rồi.
Diệp Tiểu Thiên ngây người, sau đó nói:
- Chu Ban đầu sao? Chẳng phải lão đang nghỉ dưỡng sức ở nhà sao, đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Huy nói:
- Hôm qua Từ Lâm trở về, nghe nói Chu Ban đầu đánh nhau với muội muội của gã nên đi tìm lão. Xui xẻo cho Chu Ban đầu bị đánh tới mức thụ thương rồi.
Diệp Tiểu Thiên lập tức biến sắc, Hứa Hạo lại nói tiếp:
- Chu Ban đầu bị đánh gãy chân, không biết còn có thể... hay không?
Diệp Tiểu Thiên ngắt lời nói:
- Nhà Chu Ban đầu ở đâu, nhanh đưa ta tới đó?
Lúc Diệp Tiểu Thiên tới nhà Chu Ban đầu đã có rất nhiều bộ khoái nghe chuyện chạy tới. Chu Ban đầu quan hệ rộng nên mọi người đương nhiên đều muốn đến thăm.
Nhìn Diệp Tiểu Thiên xuất hiện, đám bộ khoái đang thỏ tử hồ bi lặng lẽ nhường cho hắn một lối đi. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía hắn có một chút bất mãn cùng khiển trách.
Diệp Tiểu Thiên không để ý tới bọn họ, xuyên qua cả đám mà đi vào phòng chính. Lọt vào tầm mắt hắn là một cảnh tượng hỗn độn, bàn ghế, bình hoa, giá áo tất cả đều bị phá nát. Bên bếp lò phía tay phải góc tường, trong một chiếc nồi lớn bị vỡ còn có cả một tảng đá rất lớn.
Người của Chu gia đang tập trung ở phòng khách, ngoại trừ Chu Ban đầu còn có ba người. Một người là lão phụ thân Chu ban đầu, hai người còn lại là thê tử và một tiểu nữ nhi khoảng ba bốn tuổi. Tiểu nha đầu khiếp sợ nắm chặt lấy chéo áo mẫu thân, nấp phía sau gia gia.
Chu lão nghe người tới là Điển sử đại nhân trong huyện nha liền sợ hãi không thôi, vội vàng tiến lên muốn dập đầu. Diệp Tiểu Thiên nhanh chóng tiến lên một bước đỡ lấy lão, sau đó nói:
- Lão nhân gia không cần đa lễ, mau dẫn ta đi gặp Chu ban đầu.
Chu lão liên tục khẳng định, đại ý là trong nhà chưa từng có mệnh quan triều đình giá lâm. Tay chân lão cũng có chút luống cuống, không biết nên đi trước dẫn đường hay là bước đằng sau Diệp Tiểu Thiên, nên đành đi bên cạnh, vừa đi vừa khom người nghiêng về phía hắn rất cung kính.
Diệp Tiểu Thiên từ khi nhận chức Điển sử nửa thật nửa giả ở huyện Hồ Lô này, lần đầu tiên nhận được lễ nghi trọng thị như vậy, hắn nghĩ thầm: “Hóa ra Chu Ban đầu tận tụy với bổn phận như vậy đều là do phụ thân y dạy bảo. Hai người này đều rất thành thật mà”.
Chu lão cao chân qua bậc cửa, cúi đầu khom lưng đỡ tay Diệp Tiểu Thiên bước vào trong nhà, sau đó liền gọi Chu Ban đầu đang nằm trên giường:
- Tư Vũ à, mau đứng dậy, Điển sử đại nhân tới thăm ngươi!
Chu Tư Vũ nghe phụ thân nói Điển sử đại nhân tới liền giẫy người muốn ngồi lên, nhưng bị Diệp Tiểu Thiên chạy tới đè bả vai xuống:
- Đừng cử động, mau nằm xuống.
Diệp Tiểu Thiên nói xong mới nhìn tới bộ dạng Chu Tư Vũ, lửa giận trong lòng lập tức dâng cao.
Trên đầu Chu Ban đầu quấn khăn chằng chịt, máu ứ đọng trên má phải, môi bị rách đang sưng vù lên, mũi cũng sưng, còn bị máu khô đọng lại một bên mũi. Y cố gắng mở mắt, nhưng hai mắt đều sưng to như quả đào, dùng khả năng lớn nhất cũng chỉ mở được một cái khe mà thôi.
- Chu Ban đầu...
Giọng nói Diệp Tiểu Thiên có chút run run. Lúc hắn nghe nói Chu Ban đầu bị đánh gãy chân, đã tưởng tượng thương thế của y không nhẹ.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ Chu Ban đầu lại bị đánh đến nông nỗi thế này. Sau nửa ngày, Chu Ban đầu mới hé môi, khó khăn lắm mới phun ra được mấy chữ mơ hồ không rõ nghĩa:
- Điển sử... đại nhân..., ty chức...
Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng nắm lấy tay y, thấp giọng nói:
- Ngươi không cần nói, ta đều hiểu cả.
Trên mặt Chu Ban đầu hơi lộ ra vẻ cười khổ, bất đắc dĩ ngậm miệng.
Trước tình cảnh này, Diệp Tiểu Thiên cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Trong phòng lúc này không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của mọi người mà thôi. Nương tử Chu Ban đầu đứng một bên, nhìn trượng phu thê thảm như thế, không kìm được lại rơi nước mắt.
Diệp Tiểu Thiên yên lặng nhìn Chu ban đầu, giống như muốn đem khuôn mặt bị đánh đến không còn ra hình người khắc ghi thật kỹ ở trong lòng. Qua một lúc lâu, Diệp Tiểu Thiên rút tay về, đưa vào trong ngực lấy ra một đĩnh bạc lớn năm mươi lượng.
Diệp Tiểu Thiên đem thỏi bạc đặt nhẹ nhàng bên gối, nói với Chu lão:
- Lão gia tử, Chu Ban đầu đến nông nỗi này, bản quan khó tránh khỏi tội lỗi. Chỗ ngân lượng này các ngươi giữ lấy, mua sắm lại đồ dùng trong nhà bị hỏng, quan trọng nhất là mời lang trung tốt nhất chữa trị cho Chu ban đầu, nhất định phải bảo vệ được chân của hắn.
Chu lão cùng nương tử Chu gia nhìn đĩnh bạc ròng kia liền sợ đến ngây người. Năm mươi ngân lượng là số bạc phải hai năm Chu Tư Vũ không ăn không uống mới tích cóp ra được, mà đó là khi triều đình không khất nợ lương. Số tiền lớn như vậy căn bản người Chu gia chưa từng thấy qua.
Chu lão ngập ngừng nói:
- Không không không, đại nhân, làm như vậy không được...
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Lão gia tử không cần khách khí..., tiền này không phải là của ta, mà là tiền huyện nha trợ cấp thuốc men cho Chu ban đầu. Nếu người không muốn nhận, thì coi như giữ tiết kiệm cho quan gia được không? Nếu không chẳng phải sẽ lại dùng để mọi người ăn uống hết hay sao?
Chu lão không hiểu gì về môn đạo trong huyện nha, nghe Diệp Tiểu Thiên nói như vậy liền cho là nói thật, thế nên cũng an tâm hơn một chút. Đám bộ khoái đứng quanh phòng lại biết chi tiết sự tình nha môn, tuy bọn họ oán hận Điển sử mới tới này làm việc không biết nặng nhẹ, nhưng vị Điển sử này có thể bỏ tiền của mình ra giúp đỡ Chu gia, hơn nữa lại còn nhiều tiền như vậy, điều này khiến cách nhìn của bọn họ đối với hắn thay đổi rất nhiều. Những tên quan lại khác chỉ biết sai bảo bọn họ, thật sự tới khi xảy ra chuyện, liệu có ai đã bao giờ để bọn họ trong lòng chưa?
Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, hướng về phía Chu lão và nương tử Chu gia nói:
- Chu Ban đầu cần phải tĩnh dưỡng, ta cũng không tiện quấy rầy. Ngày khác lại tới thăm, cáo từ.
Chu lão nghìn ơn vạn tạ đưa Diệp Tiểu Thiên tới ngoài cửa lớn. Hắn nhìn lão giả lưng còng tóc bạc trắng, không bởi vì thảm trạng của nhi tử mà giận chó đánh mèo lên quan phủ, ngược lại trông thấy mình vẫn một dáng vẻ kinh sợ, thành thật. Nhìn bách tính thiện lương, trong lòng Diệp Tiểu Thiên chợt dâng lên một cỗ hận ý đối với lũ quyền quý quá mức kiêu ngạo, bá đạo kia.
***
Mã Huy, Hứa Hạo cùng tất cả bộ khoái đều theo Diệp Tiểu Thiên cáo từ Chu lão ra về. Bọn họ im lặng không nói theo Diệp Tiểu Thiên tới cửa ngõ, cuối cùng Mã Huy lấy hết dũng khí đi tới nói:
- Ngài Điển sử, bởi vì người mới đến, các huynh đệ đối với người còn nhiều điều bất kính, mong Điển sử đại nhân thứ tội.
Diệp Tiểu Thiên dừng chân nhìn gã, Hứa Hạo cũng lập tức bước lên, cúi đầu nói:
- Điển sử đại nhân có thể đối xử tử tế với Chu Ban đầu như thế, các huynh đệ... đều rất cảm kích.
Diệp Tiểu Thiên ban đầu còn có chút nghi hoặc khi nghe Mã Huy nói một tiếng xin lỗi, hiện giờ mới hiểu được ý của bọn họ. Mặt hắn lập tức phát lạnh, trầm giọng nói:
- Các ngươi nói xong rồi hả?
Mã Huy cùng Hứa Hạo hai mặt nhìn nhau, bọn họ thành tâm hướng Diệp Tiểu Thiên nói câu xin lỗi, nhưng tại sao hắn lại có thái độ như vậy, hình như có vẻ rất không cao hứng? Trong lúc nhất thời đám bộ khoái cũng nghĩ không ra được.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Có phải các ngươi cảm thấy ta đối với Chu Ban đầu như thế là vì trong lòng áy náy, hổ thẹn. Thế nên ta xuất ra số tiền này với tư cách đền bù tổn thất phải không?
Đám bộ khoái nhìn hắn không nói, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ chấp nhận ý của hắn.
Diệp Tiểu Thiên lại nói:
- Có phải các ngươi đột nhiên có cảm giác ta làm quan cũng không tệ lắm. Tuy ta làm sai chuyện nhưng có thể hỗ trợ lại tốt như vậy, so với đám ngồi không ăn bám trong huyện nha kia thì tốt hơn rất nhiều, thế nên các ngươi mang ơn, cảm thấy ta là quan viên đáng đi theo tùy tùng. Chỉ cần nói một câu xin lỗi, từ đây về sau mọi người đều hòa hợp yên ấm phải không?
Đám bộ khoái vẫn không nói lời nào, bọn họ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm điều gì đó.
Giọng nói Diệp Tiểu Thiên đề cao hơn một chút, hắn nói:
- Chu Ban đầu đi Từ gia bắt người là chấp pháp, là chức trách. Thân là bộ khoái, nhận chén cơm này chẳng lẽ không muốn đi? Ta là Điển sử bản huyện, nhận báo án của khổ chủ liền phái gã đi bắt người, ta có lỗi gì? Tại sao ta phải áy náy?
- Hắn vốn là bị điêu phụ Từ gia đánh, coi như bị chính hung thủ giết người tới viếng thăm đi. Nhà của hắn bị phá, hắn bị đánh tới mức nằm trên giường không dậy nổi, tại sao lại như vậy? Vì cái gì mà ở huyện Hồ này kẻ bắt cóc còn hung hãn hơn cả bộ khoái chấp pháp? Các ngươi có nghĩ tới nguyên nhân trong đó hay chưa?
- Huynh đệ các ngươi bị đánh tới mức như vậy, các ngươi không có một chút ý niệm báo thù sao? Ta cấp cho Chu Ban đầu một khoản tiền, cách nghĩ duy nhất của các ngươi là: quá tốt rồi. Tổn thất của Chu gia vậy là có thể đền bù, chân của Chu Ban đầu đại khái là có thể hồi phục rồi, vạn hạnh a! Thật sự là gặp chuyện rất may mắn trong bất hạnh a!
- Mọi người đều vui vẻ nhịn bụng giữ hòa khí, giải quyết êm thấm để đám thân hào ác bá, du côn vô lại tiếp tục khi dễ sao? Nếu ngay cả các ngươi là bộ khoái cũng có thể bị khi dễ như vậy, dân chúng huyện Hồ vốn trông cậy vào các ngươi bảo vệ sẽ không bị người khác bắt nạt sao?
- Vì sao dân chúng không muốn nộp thuế cho quan phủ, cho dù trong nhà bọn họ có tiền? Vì cái gì mà mỗi lần các ngươi xuống hương thôn đều bị dân chúng chế nhạo giễu cợt không ngẩng đầu lên được? Vì cái gì mỗi lần các ngươi đi trên đường lớn đều bị người ta chê cười như con chó?
- Các ngươi là bộ khoái huyện Hồ, con trai của các ngươi, cháu, chắt của các ngươi một ngày nào đó sẽ nhận phần truyền thừa này, tiếp tục làm bộ khoái ở đây. Sau đó bọn chúng sẽ tiếp tục bị người khi dễ, bị người cười nhạo!
- Không sai, ở nơi này dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng dù như vậy thì có sợ hãi bọn ác bá vô lại hay không? Bọn họ ở trước mặt các ngươi như lang như hồ, nhưng so với thế lực cường hãn, ác bá thì thật giống con thỏ hiền lành ngoan ngoãn. Các ngươi thì sao, ngay cả một con thỏ cũng không bằng!
- Các ngươi trông chờ vào điều gì? Trông chờ một ngày kia triều đình phái nhiều quan binh tới, trông cậy triều đình một ngày kia di dân thêm nhiều dân chúng người Hán tới, khi đó cuộc sống của các ngươi hay nói là của con, cháu, chắt ngươi có thể khá hơn một chút? Ta nói cho các ngươi biết, tất cả mơ mộng chỉ là viển vông.!
- Nếu chuyện gì các ngươi cũng không muốn gánh chịu, không dám gánh chịu, cứ như vậy kéo dài cuộc sống vật vờ, thì cho dù một ngày huyện Hồ điều đủ quan binh tới, dù nơi này có tới tám phần người Hán, thì những người Hán đó cũng sẽ học theo đám dân miền núi, đồng dạng coi các ngươi là trò khỉ.
- Ngươi muốn sống có tôn nghiêm, ngươi muốn sáng sớm mặc công phục bộ khoái đi tới huyện nha, hàng xóm phố phường không dùng ánh mắt khinh miệt giễu cợt nhìn ngươi, mà chào hỏi ngươi tôn kính. Điều này phải cần chính ngươi đi tranh thủ, chứ không phải chờ nó trên trời rơi xuống. Nó sẽ không rơi xuống!
Mã Huy ngượng ngùng nói:
- Điển sử đại nhân, Tề đại gia..., huống hồ còn các vị lão gia trong huyện nha...
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tề đại gia làm sao? Ở Quý Châu này y có thể một tay che trời được sao? Không cần nhắc tới An, Tống, Điền, Dương Tứ đại Thiên vương, ngay cả Bát đại Kim cương, thậm chí là với Bát đại Kim cương thấp hơn một chút là đám lão gia thổ ti, y có phải cung kính giống như tôn tử hay không? Có người khiến y sợ hãi hay không, vì cái gì phải sợ?
- Các lão gia huyện nha thì sao? Vì sao các vị lão gia huyện nha sợ đám người miền núi kia phẫn nộ, sợ Tề đại gia phẫn nộ, sợ dân chúng trong huyện thành phẫn nộ, chỉ không sợ đám chó cũng không bằng như các ngươi phẫn nộ? Bởi vì các ngươi căn bản không có phẫn nộ, các ngươi không có dũng khí, không có cốt khí, một đám bất lực, không khi dễ các ngươi thì còn khi dễ ai?
Đám bộ khoái bị chửi tới mức máu chó tưới lên đầu, ngơ ngác đứng một bên, một câu cũng không nói lên lời.
Diệp Tiểu Thiên quay người đi tới, cao giọng nói:
- Bây giờ ta đi Từ gia, người ta phái đi bị khinh thường sỉ nhục rồi, ta phải đi lấy lại công đạo cho hắn! Các ngươi trở về cái tổ chó huyện nha kia, tiếp tục yên tâm thoải mái mỗi tháng lĩnh hai mươi hai lạng bạc lương bổng, vui vẻ cùng lão bà sinh con đi!
Mã Huy, Hứa Hạo cùng đám bộ khoái tất cả đều mặt mũi đỏ bừng. Sau khi Diệp Tiểu Thiên bước đi được gần trăm bước, không biết ai là người đuổi theo trước tiên nhưng sau một khắc tất cả bộ khoái đều nhất loạt đuổi theo hắn:
- Điển sử đại nhân, ta đi với ngài!
- Đúng! Đi cùng Điển sử đại nhân!
- Nhục nhã này, lão tử đã nhẫn nhịn đủ từ lâu rồi, chúng ta đi cùng Điển sử đại nhân!
Diệp Tiểu Thiên cười lớn:
- Tốt! Đây mới là hán tử! Là nam nhâm! Chúng ta đi, vì huynh đệ, đòi công đạo!
Từ Tiểu Vũ đang chống nạnh đứng trong sân, hướng về phía sân viện cạnh nhà mắng chửi người theo kiểu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Nhà bên cạnh là Quách gia, dường như còn truyền tới tiếng khóc. Từ Tiểu Vũ đang mắng chửi hăng say, đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa lớn bị người đá văng, một đám bộ khoái xông vào.
Từ Tiểu Vũ giận dữ, giương nanh múa vuốt nhà tới, miệng mắng lớn:
- Con mẹ nó, ngươi...
Còn chưa chửi hết câu, trước mặt liền bay tới một quyền, đánh cho Từ Tiểu Vũ lảo đảo lui về ngồi bệt xuống phía sau khiến cho mông nàng đau nhức. Từ Tiểu Vũ như một con mèo hoang bị chọc giận, “ngao” một tiếng nhảy bật lên:
- Con mẹ nó, ngươi...
Một người thanh niên nhìn qua tướng mạo thanh tú nhưng dáng vẻ lại rất dữ tợn xông lên, một tay nắm chặt cổ áo nàng, sau đó là một hồi liên hoàn tát, từng tiếng từng tiếng vang dội.
- Con mẹ ngươi này, con mẹ ngươi này, ta gọi thế, thoải mái chưa?
Từ Tiểu Vũ bị tát cho tới lúc đầu lắc như trống bỏi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Nghe lời người kia hỏi, Từ Tiểu Vũ sững sờ gật đầu.
Người kia dùng sức đẩy, nàng lùi về sau hai bước, lại hạ bàn tọa xuống bậc cửa. Người trẻ tuổi hung ác nghiêm nghị hỏi:
- Đại ca ngươi đâu?
Từ Tiểu Vũ ngây ngốc chỉ một ngón tay vào trong phòng. Người trẻ tuổi như một cơn gió vọt qua bên người nàng...