Trong lúc hốt hoảng đó tựa hồ còn nghe được thanh âm lo lắng của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều vùng vẫy một chút, cố gắng mở to mắt. Nguyên lai y đang nằm trong lòng Thích Thiếu Thương, hơi nhấc đầu là có thể nhìn lên không trung, tối vô cùng, sâu vô tận…

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương sợ hãi gọi y, ngữ điệu đã không thể che dấu sợ hãi.

Thanh âm lại trở nên quá xa xôi, thân thể đón một trận lạnh lẽo tới tận xương, giống như nước đá rót vào mạch máu của chính mình, nơi trái tim truyền đến một trận tê dại, cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ. Cố Tích Triều cố gắng ngọ nguậy thân thể, muốn liếc nhìn Thích Thiếu Thương một cái, nhưng thân thể cứ như không còn thuộc về y, không thể cử động.

Bích U Hàn Minh Công, yêu cầu người tu luyện vô dục vô cầu, vô hỉ vô bi, một khi động tình sẽ tẩu hỏa nhập ma, khó giữ được tính mạng… Có lẽ chính là hôm nay.

Không hủy ở trên tay Thích Thiếu Thương, cũng hủy trên tay Hoàn Nhan Liệt…

Thích Thiếu Thương cũng hiểu được, gắt gao ôm lấy y, nước mắt dâng lên trào ra, rơi lạc trên gương mặt Cố Tích Triều.

Thiếu Thương… Cố Tích Triều muốn nói cho hắn biết, y không thống khổ, thật sự, có hắn tại bên người, y cũng không sợ hãi, nhưng mở không nổi miệng, cũng phát không ra âm thanh.

“Tích Triều, đừng! Đừng như vậy, không thể!” Thích Thiếu Thương rốt cuộc bất chấp tất cả, rống to lên, tê tâm liệt phế. Ngay sau đó liền hung hăng hôn y, dùng khí lực trước nay chưa từng có, giống như phải hút ra tất cả hồn phách của y, đưa y buộc lại bên người đời đời kiếp kiếp.

Thiếu Thương, vây hãm hỗn độn lâu như vậy, mê mang lâu như vậy, giãy giụa thống khổ lâu như vậy, hóa ra thật sự rõ ràng, tất cả chỉ đơn giản như thế! Đời người trong chén rượu, vạn sự đều là không. Hóa ra chỉ đơn giản một câu như vậy, uổng ta tự phụ mình thông minh nhưng vẫn nhìn không thấu, lựa chọn nhiều lắm, đôi mắt lại cự tuyệt không chịu nhận ra chính mình. Thiếu Thương, ngươi muốn ta chọn, chọn ngươi hay chọn báo thù. Đây đối với ta mà nói, cho tới bây giờ đều chưa từng là lựa chọn, cho tới bây giờ đều chỉ có một đáp án!

Thiếu Thương, cái gì ta cũng có thể buông, cái gì ta cũng có thể không cần, chỉ có ngươi, ta không thể! Giống như ta vĩnh viễn không thể quên ánh mắt chăm chú của ngươi vẫn dõi theo ta, không thể quên ngươi vẫn ở bên giường ta thắp lên ngọn đèn kia, ánh sáng trong suốt, hướng về ta, như vậy đủ rồi! Ta đi theo ngươi, dùng cả thống khổ  và hạnh phúc một đời để đáp trả ánh mắt chăm chú của ngươi nhìn ta.

Thiếu Thương, chờ ta…

Ba năm sau

Đây là một buổi chiều thực thoải mái, ánh mặt trời tuyệt vời, phong cảnh tuyệt vời, mà ngay cả hơi nước trong không khí cũng hoàn hảo.

Nhưng chuyện phát sinh lúc này lại chẳng tuyệt vời.

Thích Thiếu Thương lạc đường giữa nơi rừng núi, vách núi xa xa giống nhau, cành lá xanh mướt giống nhau, nước chảy róc rách giống nhau, thậm chí cả con cá dưới lòng sông với món ăn dân dã chốn rừng cây cũng giống nhau, giống hệt mỹ vị hai ngày trước! Nhưng hắn cũng không thể chỉ vì mấy món đó mà ở lại trong này cả đời đúng không?

Người còn đang mang công sự, vừa mới phá đại án, còn phải sớm quay về Lục Phiến Môn bẩm báo Gia Cát Thần Hầu. Đương nhiên trọng yếu hơn là… Tích Triều.

“Được rồi, ta nhận thua!” Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ nói, “Làm thế nào ra ngoài được? Tích Triều? Tích Triều?”

Thích Thiếu Thương liên tiếp gọi vài tiếng nhưng vẫn không nghe thấy lời đáp lại, trong lòng hơi có chút nghi ngờ, đẩy ra tầng tầng cỏ lau, đi về hướng bờ sông, người nọ quả nhiên đã ngủ. Thân hình đang ngủ hơi hơi cuộn lại, hô hấp đều đều mềm mại, gương mặt không còn nét kiên nghị và tuấn lãng khi còn thức, chỉ giống như vẻ an bình và nhẹ nhàng khoan khoái của trẻ con.

Thích Thiếu Thương mỉm cười, lắc lắc đầu vai y, cưng chiều đắm đuối nói: “Nghĩ thế nào mà ngủ cũng không ngủ trên xe ngựa?”

Cố Tích Triều mơ hồ mở mắt, trong mắt còn có sương mù nồng đậm, rất giống hơi nước bao phủ trên mặt sông. Thần chí chưa hoàn toàn thanh tỉnh, tay lại theo bản năng đưa về phía Thích Thiếu Thương, ngón tay thon dài kia trắng như ngọc bạch, ống tay áo rộng kia chẳng khác sen xanh, hai màu xanh trắng đó đã là tuyệt sắc giữa nhân gian! Thích Thiếu Thương một tay kéo y, trên tay y có chút cảm giác mát lạnh, thực thoải mái. Một tay kia lại trực tiếp vuốt ve mặt y, môi hôn lên môi y, mềm mại, ôn nhu.

Thuận tay đem áo choàng khoác lên người y, Thích Thiếu Thương nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại ngủ ở chỗ này?”

“Nơi này tốt lắm.” Cố Tích Triều quay đầu đi, lẳng lặng nhìn con sông nhỏ mà thì thầm.

Thấy y lại không tự chủ được mà tinh thần hoảng hốt, Thích Thiếu Thương cũng không nói nữa, chỉ yên lặng ngồi xuống bên cạnh y.

Ba năm trước đây, may mắn Hoàn Nhan Liên sớm đề phòng Tích Triều sẽ có một ngày đứng trước nguy cơ mất mạng vì bị Bích U Hàn Minh Công sở lụy, hắn vẫn luôn cất trữ nhiều thuốc hay cứu mạng, cho dù người chết rồi cũng có thể bị những dược liệu này triệu trở về. Chỉ là hắn không ngờ được người khiến Tích Triều lưu lạc đến hiểm cảnh đó lại là chính mình chứ không phải ai khác! Mà Thích Thiếu Thương cũng cơ hồ đã đem một thân công lực của mình hóa vào cơ thể Tích Triều mới bảo vệ được tính mạng y.

Lúc sau, hai huynh đệ Tích Triều cùng Hoàn Nhan Liệt một mình nói chuyện rất lâu, cuối cùng khiến Hoàn Nhan Liệt đánh mất ý niệm lưu y lại Đại Kim. Rốt cuộc khi đó bọn họ đã nói những gì, Tích Triều chưa bao giờ đề cập tới, Thích Thiếu Thương chỉ nhớ rõ ngày đó sau khi họ nói chuyện xong, thần sắc Tích Triều lộ vẻ sầu thảm, nhìn thấy hắn cũng chỉ ảm đạm cười, tiếp theo liền kiệt lực hôn mê bất tỉnh. Sau đó Hoàn Nhan Liệt thông cáo thiên hạ rằng Hoàn Nhan Chiêu bệnh nặng không thể chữa trị. Thời điểm y được truy phong làm Tần Vương, hai người bọn họ cũng đã đang trên đường đưa thi thể Vãn Tình trở về Đại Tống.

Vài lời ít ỏi kể hết sự tình, nhưng những hiểm ác chìm nổi, lo âu khổ sở trong đó thật không thể nói hết được với ngoại nhân.

Cũng khó trách Tích Triều sau khi quay về Đại Tống liền bệnh nặng một hồi, lúc khỏi lại thành tình hình hôm nay. Hàng ngày chẳng khác người thường, nhưng thường thất thần, yên lặng nhíu mày không nói, nếu không cũng chỉ lặng yên không một tiếng động đã ngủ mất. Thời điểm kia nhìn đôi mắt y đúng là trống rỗng, ngay cả bóng dáng con người cũng đều không có, lại cũng như trước sâm thẳm như vậy, tối tăm như vậy. Cả người đều khiến người ta có cảm giác như dòng suối sâu tinh khiết, như mặt nước trong suốt thấy đáy, nhưng cũng là mặt nước sâu không lường được!

Hỏi qua danh y, cầu quá cao tăng, đều không tìm được nguyên cớ. Chỉ nói thân mình không khỏe, phải điều trị nhiều hơn. Cũng chỉ lời của Vô Tình là có vài phần đạo lý, “Thiếu Thương, huynh hãy để hắn ngủ, vì hắn mệt mỏi, một ngày nào đó rồi hắn sẽ hồi tỉnh. Hắn đã vì huynh mà giãy giụa sống tiếp, liền cũng sẽ không đoạn tuyệt vĩnh viễn bắt huynh đứng ngoài cánh cửa dẫn vào lòng mình. Huynh phải kiên nhẫn, hãy chờ.”

Đúng vậy, Tích Triều chỉ mệt mỏi mà thôi. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể không mệt không? Tích Triều, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng cầm tay y, trong lòng yên lặng nói, vô luận ngươi định ngủ say bao lâu, ta cũng chờ. Chờ đến ngày ngươi hoàn toàn thanh tỉnh. Hai chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, thật vất vả mới có được sự bình yên hôm nay, ta nhất định sẽ biết trân trọng.

“Đi hướng đông, đi dọc theo dòng nước về hướng đông là có thể ra tới cửa rừng.” Cố Tích Triều bỗng nhiên nói, nghiêng mặt đi cười bỡn cợt, “Thích Thiếu Thương, chính mồm ngươi nhận thua nhé…”

Thích Thiếu Thương làm sao có thể để y nói bậy bạ như vậy, lúng túng mãi liền hôn y, lấy nụ hôn ngăn cản y nói tiếp.

Môi lưỡi quấn quýt, giống như từng tế bào trên thân thể đều vùng dậy! Nụ hôn của hắn – khiến người ta mê đắm! Nhiệt độ cơ thể cả hai đều nóng lên, nhiệt lượng tỏa ra tới tứ chi xương cốt… “Thế nào? Muốn dừng lại không?” Cố Tích Triều không hề chống cự mà đón nhận nụ hôn này, bỏ mặc cho lý trí ly khai. Kết quả Thích Thiếu Thương lại là người ngưng trước! Cố Tích Triều thở từng ngụm khí, vô lực dựa vào ngực hắn. Thích Thiếu Thương thương tiếc nhìn y, không nhịn được lại hôn nhẹ một chút lên môi y, lời nói ra vẫn đầy trêu chọc, “Cố công tử nội tức không ổn, có phải ngày thường không để tâm đủ vào chuyện luyện công không?”

Cố Tích Triều trừng mắt liếc hắn, vừa muốn đứng dậy, thân mình cũng đã bay lên không. Thích Thiếu Thương ôm y đi về hướng xe ngựa, “Chúng ta mau chút, nói không chừng có thể ra khỏi cánh rừng này trước khi trời tối, tìm khách điếm nào đó ăn ngon ngủ đẫy!”

“Hết ăn rồi lại đến ngủ, Thích đại hiệp, thứ ngươi theo đuổi lại nhiều… như thế sao?” Cố Tích Triều khẽ nhíu mày, vào thu, nước trong suối lạnh đến xương, tới khách điếm rồi phải rửa mặt chải đầu kỹ mới được. Nghĩ đến cũng thực buồn cười, trong dĩ vãng khi luyện Bích U Hàn Minh Công, ở giữa vùng băng tuyết chỉ mặc áo đơn cũng không thấy lạnh, hiện tại lại sợ lạnh như vậy. Tẩy Tủy Kinh kia luyện cũng đã hơn hai năm, tại sao phương diện này vẫn không tiến bộ?

Thích Thiếu Thương đem y đặt trong xe ngựa, dùng một ngón tay lau bờ môi y, nói: “Ngươi nhầm rồi! Chỉ có ngươi mới là khát vọng của ta…”

Giọng nói trầm thấp hấp dẫn kia khiến Cố Tích Triều mặt đỏ tai hồng. Thích Thiếu Thương thấy y mặt mỏng xấu hổ, cũng không miễn cưỡng, phải nói là sớm đã hình thành thói quen nhìn y lặng lẽ, nhất là về mặt tình cảm. Nhưng cũng chẳng sao, đại gia nhận thức ở trong lòng, lòng thông minh sắc xảo là được rồi, không đến nỗi nếu không nói rõ ràng thì không thể hiểu được. Nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, giương roi, tràn đầy thần khí hô to, “Xuất phát, chúng ta về nhà!”

Cố Tích Triều tựa vào xe ngựa đang chạy như bay, cười nhạt không nói, Thiếu Thương, ngươi vẫn muốn ta nói điều gì phải không? Dạo gần đây thực thích một bài từ, ta nghĩ muốn tìm cơ hội tốt ngâm cho ngươi nghe, bởi vì ta… rốt cuộc đã có thể làm được…

Giấc mộng dài choàng tỉnh đã ngàn năm

Hỗn độn áo đơn

Giá lạnh phong hàn

Phóng tầm mắt gian nan tìm y phục cũ

Ngỡ thực ngỡ ảo

Như mộng như sương

Nhìn xanh hóa đỏ, tâm mê loạn

Đừng hỏi trong đời

Chỉ mượn nhân duyên

Vướng lưới tình hồn không trở về

Lưu luyến trần gian

Không ước thần tiên.

~ Chính văn hoàn ~
Như vậy là đã hết chính văn. Trong tháng này mình sẽ làm nốt các phần ngoại truyện. Thực ra mình thích ngoại truyện hơn chính văn, căn bản vì nó tươi sáng hơn, hạnh phúc hơn. Chính văn rất hay, nhưng thảm quá.