“Tích Triều! Tỉnh tỉnh! Tỉnh tỉnh!! Tích Triều! Nhìn ta! Nhìn ta!! Cố Tích Triều!!!” Thích Thiếu Thương hết sức chế trụ Cố Tích Triều đang giãy giụa không ngớt, gấp đến độ thanh âm tiếng nói đều thay đổi.
Vốn lẽ ra đang ngủ thật ngon, nhưng trời lại tối sầm xuống, hắn bắt đầu có ác mộng, kêu thế nào cũng không tỉnh, vết thương trên người nứt vỡ cũng không nhận biết. Nếu hắn hét lên thì còn tốt, cố tình vẫn không có tiếng động, sắc mặt trắng xanh, hỗn loạn mà thở dốc, tuyệt vọng giống như người bị bóp chẹn đường sống.
“Chết tiệt!” Thích Thiếu Thương nổi giận mắng, hắn cũng sắp giữ không nổi! Rõ ràng bị thương nặng như sắp chết, sao có khí lực lớn như vậy?!
“Đánh tỉnh hắn đi!” Lôi cô nương ở một bên đề nghị Thích Thiếu Thương, thật cẩn thận tránh né quyền cước không có chưởng pháp gì của Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương cố sức ra một bàn tay, một cái tát quạt đi xuống! “Cố Tích Triều!”
Cố Tích Triều bị đánh trúng rốt cục thanh tỉnh, sau dại ra một lát, yên lặng ôm lấy chính mình, hơi hơi thở dốc, thân thể run rẩy vẫn không kiềm chế được.
Thích Thiếu Thương cảm thấy một trận đau lòng, một tay cầm thật chặt tay trái của y, một tay ôm lấy cổ y, trán áp trên trán y, nơi những giọt mồ hôi vẫn còn chảy ròng ròng. Hắn chậm rãi nói: “Không có việc gì, không có việc gì! Ngươi chỉ gặp ác mộng, ác mộng mà thôi, không có việc gì… Ta ở chỗ này, có ta ở đây…”
Cố Tích Triều cúi đầu, lại phát giác tay phải của mình đang gắt gao nắm lấy vạt áo của Thích Thiếu Thương! Nắm chặt như vậy, như dùng hết toàn bộ khí lực! Hắn ngẩn ra, lập tức thả, giống như bị bỏng bắt tay mình lùi về, gắt gao nhìn chằm chằm nếp uốn vạt áo Thích Thiếu Thương, ánh mắt cơ hồ sợ hãi.
“Tích Triều?” Thích Thiếu Thương cảm nhận được hô hấp của hắn, nghi hoặc nâng cằm hắn lên.
Ngay tại lúc đó, Cố Tích Triều ra sức đẩy Thích Thiếu Thương ra, thân mình rút về phía sau. Thậm chí bởi vì dùng sức quá độ, lưng đập mạnh vào xe ngựa, vết thương trên lưng toàn bộ bị nứt ra, máu tươi rất nhanh liền nhiễm đỏ y bào. Nhưng hắn lại không biết đau, ngược lại dần dần bình tĩnh xuống, tựa hồ đau như vậy, đổ máu như vậy mới làm cho hắn khôi phục được thần trí bình thường.
Đây là hắn… muốn đem chính mình đoạn tuyệt với mọi thứ bên ngoài! Thích Thiếu Thương đột nhiên lĩnh ngộ, chỉ có như vậy mới cảm thấy được an tâm sao? Chỉ có thể như vậy sao? Trong lòng lửa giận vô cớ bốc lên, vô cùng phẫn nộ! Là ai?! Là ai làm ngươi tổn thương thành như vậy?! Không thể tha thứ! Không thể tha thứ!! Tuyệt không thể!!! Thích Thiếu Thương cơ hồ phải dùng hết toàn lực mới kiềm chế chính mình không rống giận.
Thử thăm dò vươn tay đi, nhẹ nhàng đáp ngụ ở vai hắn. Thân hình gần như sụp đổ kia lại run rẩy, sau đó dần dần bình tĩnh.”Tích Triều, ” Thích Thiếu Thương nhẹ giọng khuyên, “Miệng vết thương của ngươi nứt ra rồi, ta giúp ngươi bôi thuốc được không?”
Chờ Cố Tích Triều ngẩng đầu đang dấu giữa hai gối lên, hắn đã hoàn toàn bình thường. Nói cách khác, hắn lại khôi phục biểu tình giống như ban ngày— lạnh lùng như băng, như băng lãnh đạm.
Lôi cô nương có chút e ngại mà đem kim sang dược giao cho Thích Thiếu Thương, xoay người đi ra ngoài. Nàng hiện tại có thể xác định một sự kiện: Cố Tích Triều là một kẻ điên không hơn không kém! Mắt của hắn dù tại thời điểm sợ hãi đến cùng cực vẫn trống rỗng! Có chút nhịn không được lắc đầu, đột nhiên lại không phát ra thanh âm nở nụ cười, cái gì gọi là sống không bằng chết, cái gì gọi là xác không hồn, hôm nay xem như nàng được mở mang kiến thức rồi!
Về phần Thích Thiếu Thương, hắn bắt đầu thử thành thói quen điểm một ngọn đèn rồi mới ngủ; bắt đầu thử làm cho mình đừng ngủ quá sâu, thế nên cảm nhận ít tình huống của Cố Tích Triều hơn; bắt đầu thử ôm Cố Tích Triều chìm vào giấc ngủ, chỉ cần y hợp tác.
Đối với Cố Tích Triều mà nói, cũng là không biết là tốt hay là xấu. Đích xác, hắn vẫn không ngừng gặp ác mộng, nhưng ít ra mỗi lần vào lúc bừng tỉnh Thích Thiếu Thương đều ở bên cạnh hắn, tỉnh hoặc ngủ. Nếu ác mộng không phải rất khủng bố, hắn còn có thể nằm bên người Thích Thiếu Thương nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát mà không cần giống như trước, sau khi bừng tỉnh liền trắng đêm khó ngủ, tùy ý mặc bóng tối ở trước mặt hắn giương nanh múa vuốt. Hiện tại, trừ nhịp hô hấp cùng tim đập của mình, còn có nhịp hô hấp cùng tim đập của Thích Thiếu Thương, trầm ổn, hữu lực.
Hắn dần dần có thói quen ỷ lại Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều biết. Khi hắn phát giác thời điểm mỗi lần mình tỉnh lại, ngón tay luôn gắt gao nắm vạt áo Thích Thiếu Thương, tựa như người sắp chết chìm bắt lấy cọng rơm, hắn cũng biết. Trầm luân như vậy, thật đáng tiếc, hắn bất lực! Cố gắng qua, vẫn là bất lực!
Ỷ lại một ảo mộng sẽ có kết cục thế nào? — thất bại đánh rơi tất cả của mình! Không ai rõ hơn Cố Tích Triều! Như vậy còn có cái gì thuộc về hắn, có thể cho hắn thua? — trừ bỏ sinh mệnh không hề có ý nghĩa này, hắn đã không còn gì khác. Cố Tích Triều tự giễu cười, cái gọi là nhân tính, sợ một chút đều không còn lại! Yên lặng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, hắn chậm rãi nhích đến bên người Thích Thiếu Thương, đương nhiên chia xẻ sự ấm áp của hắn. Thích Thiếu Thương, thật có lỗi! Bởi vì ta không muốn cùng Vãn Tình chia lìa, không muốn chúng ta một người ở đỉnh Hoa Sơn, một người ở đáy Hoàng Hà, đời đời kiếp kiếp không được gặp lại nhau! Ta cùng với Vãn Tình, sinh không thể cùng tẩm, cho nên vô luận phải trả giá đại giới thế nào ta cũng muốn chết chung một huyệt!
Nắm xương Vô Định bên sông lạnh, Người ở trong mơ – vẫn nhắc thầm (*). Phó Vãn Tình, vĩnh viễn phải là tử huyệt của Cố Tích Triều, vĩnh viễn! Mà không phải cứu chuộc!
Cố Tích Triều bị Thích Thiếu Thương “tìm được” đến ngày thứ bảy, hắn vẫn không mở miệng. Đến tột cùng là không muốn nói hay không thể nói? Thích Thiếu Thương vẫn không thể xác định. Cố Tích Triều cũng hiểu được, một khi hắn nói chuyện, đến lúc đó mỗi lời hắn nói đều phải là một lời gạt người! Tất cả hết thảy đều là gạt người! Giả, hết thảy đều là giả!
Lộ trình còn mười lăm ngày sẽ tới Biện Kinh, tất cả kế hoạch từ nơi đó bắt đầu. Cố Tích Triều cảm giác máu lạnh nguyên bản của mình, dần dần kết thành băng…
* Chữ “Vô Định” là một địa danh – con sông ở tỉnh Thiểm Tây và tỉnh Tuy Viễn – xảy ra nhiều trận chiến đẫm máu, nên đã trở thành điển tích được dùng để tả những cảnh người chết vì chiến tranh, xương chất đầy đống bên sông.
Khả liên Vô Định hà biên cốt
Do thị xuân khuê mộng lí nhân
Nắm xương Vô Định bên sông lạnhNgười ở trong mơ – vẫn nhắc thầm(Trích bài Lũng tây hành của Trần Đào, Ngô Văn Phủ dịch)