Vừa nghĩ đến William một mình trở lại gia đình Taylor, liều lĩnh điều tra danh sách buổi dạ yến, hắn lại cảm thấy bất lực, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn y dấn thân vào nguy nan, sự căm giận bản thân cũng tự dưng chậm rãi trỗi dậy trong lòng.

Hắn đứng đợi tại một góc âm u,chính là muốn giải quyết dứt điểm sự tình dây dưa của Từ Thông Văn, hắn đã tranh thủ hỏi thăm chuyện của ả Tiểu Phân cùng tên nam nhân kia.

Gã nam nhân kia tên gọi Lý Kỷ Hoa, còn Tiểu Phân lúc này nghiễm nhiên đã trở thành lão bà của gã, mọi chuyện lớn nhỏ trong quán đều do cô ta chưởng quản, bất quá hình như Lý Kỷ Hoa chỉ muốn lợi dụng cô ả để chỉnh Từ Thông Văn mà thôi.

Từ Thông Văn vừa trở nên sa sút, Tiểu Phân liền trở thành một cục kẹo cao su dán chặt lấy gã không buông, gã chịu không nổi sự đeo bám của cô ta, nên hai người thường xuyên phát sinh khắc khẩu.

Xem ra không lâu sau bọn họ cũng sẽ rã đám cả thôi, căn bản là không cần hắn nhúng tay vào, thế nhưng hiện tại tâm tình của Trác Hoành Tứ đang rất là khó chịu, hắn cần phải động thủ để phát tiết tức giận, gã Lý Kỷ Hoa này đúng là một sự lựa chọn sáng suốt.

Thấy Lý Kỷ Hoa sắp đi vào trong quán, Trác Hoành Tứ từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

Ngọn đèn nê ông lóng lánh màu sắc, rực rỡ lan tỏa trong đêm đen, ánh sáng thay đổi biến hoá liên tục, chúng xoay chuyển không ngừng trên khuôn mặt Trác Hoành Tứ, trong một khoảng thời gian ngắn,đối phương khó có thể trông thấy rõ được diện mục thật sự của hắn.

Hắn chạy đến tóm lấy Lý Kỷ Hoa, động tác nhanh nhẹn tựa như sét đánh.

Lý Kỷ Hoa bị Trác Hoành Tứ kéo vào trong hẻm vắng, gã đứng không vững mà ngã nhào trên nền đất dơ bẩn.

“Mày… Mày là thằng nào, chẳng lẽ không biết Lý Kỷ Hoa là ai sao?”

Cho dù Lý Kỷ Hoa ra sức giả vờ bình tĩnh, nhưng khó có thể che giấu được sự hoảng loạn trong giọng nói đầy run rẩy, nhất là kẻ đang đứng trước mắt gã tựa hồ tràn ngập ác ý.

Trác Hoành Tứ chỉ trả lời bằng cách giơ chân lên, dùng hết sức đá mạnh vào ngực gã.

Lý Kỷ Hoa đau đến nước mắt ngang dọc, một bộ dáng đầy uất ức, khiến Trác Hoành Tứ không muốn đánh gã, vì hắn ngại làm bẩn tay của mình.

“Mày dám đánh tao? Chờ các anh em của tao đến đây, mày sẽ xong đời!”

Bộ dạng bạc nhược, ngay cả phản kích cũng không dám, chỉ dám nói ra mấy lời ngoan cố và vô dụng, khiến Trác Hoành Tứ nghe xong, càng cảm thấy gã nam nhân này hạ cấp vô cùng.

Hiện tại nhìn thấy gã trưng ra bộ mặt không đứng đắn, Trác Hoành Tứ cảm thấy thật buồn nôn.(Lạy anh,người ta xinh trai lắm,anh làm gì mà chê dữ vậy = =’’)

Trác Hoành Tứ không khỏi cảm tạ ông trời lần trước đã cho hắn gặp phải William, William cùng gã nam nhân thô bỉ này, quả thực là cách biệt một trời một vực.(Khỏi cảm ơn,ko phải ông trời làm đâu =)).Ổng đang tức đến giậm chân ở trển kìa.)

Nếu lần kia hắn gặp phải chính là tên Lý Kỷ Hoa uất ức vô dụng này, thì hắn không cần tự mình ra tay, chỉ cần tung ra một ít ảnh chụp hạ lưu, cũng đủ làm cho gã ba tháng ăn không ngon.

Thấy đối phương lại muốn giơ chân lên để đá mình, Lý Kỷ Hoa cũng không thể nhẫn nại được nữa, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, lộ ra bộ dáng đáng thương vô cùng.

“Đại ca, xin lỗi, em sai rồi, em không biết là người nào đã bảo anh đến giáo huấn em, thế nhưng em nhất định sẽ sửa đổi, trong túi của em còn có tiền, xin tặng đại ca uống trà, cầu đại ca không nên đánh nữa…”

Lần này Trác Hoành Tứ lại trả lời bằng cách tống thêm một cước vào gương mặt tuấn tú dùng để kiếm ăn của Lý Kỷ Hoa, kiểu này thì mấy tháng nữa gã cũng đừng nghĩ đến việc bước ra khỏi nhà để tiếp khách.

“Lão đại nhà tao muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Phân.”

Chỉ thấy Lý Kỷ Hoa dùng tay quệt vết máu trên mặt, ánh mắt lộ ra quang mang hung ác độc địa.

Trác Hoành Tứ không cần nghĩ cũng biết, nam nhân này khi thiện phạ ác ( có lẽ là e sợ người ác hơn mình,nhưng lại khi dễ người hiền lành), một khi gã thoát ly khỏi hiểm cảnh, nhất định gã sẽ đi tìm Tiểu Phân tính sổ, nói không chừng còn đánh cho cô ta chết đi sống lại.

Dù sao hậu quả này đều là do bọn chúng tự tìm lấy, dám hợp tác hãm hại Từ Thông Văn, đợi đến khi song phương không còn giá trị lợi dụng nữa, thì cũng sẽ tự chia tay nhau.

Bất quá ả Tiểu Phân này lòng dạ thật ác độc, Từ Thông Văn đối với cô ta luôn ngoan ngoãn phục tùng, vậy mà sau khi ả bán đứng Từ Thông Văn xong, cũng không cảm thấy lương tâm bất an, có thể thấy được căn bản cô ta là một nữ nhân đầy nham hiểm và mưu ma chước quỷ.

Từ Thông Văn không dạy được nữ nhân này, vậy cứ để nam nhân khác giúp cho cô ta nếm mùi đau thương.

Trước đây Từ Thông Văn cưng chiều cô ta như bảo bối, mà cô ta đâu có thèm coi trọng, thậm chí còn lấy oán trả ơn; đợi gã nam nhân này quyền đấm cước đá vô mặt cô ta, có lẽ cô ta sẽ hối hận vì lỗi lầm của mình, hồi tâm chuyển ý trở lại bên cạnh Từ Thông Văn.

Còn nếu như cô ta vẫn ngoan cố không chịu trở về, thì cũng tốt, Từ Thông Văn không nên lưu giữ loại nữ nhân ác độc này ở bên cạnh.

Trác Hoành Tứ lại dùng lực đá Lý Kỷ Hoa một cước, sau đó mới đi khỏi con hẻm nhỏ.

Vừa sử dụng bạo lực xong, khiến cho a-đrê-na-lin (*) của hắn tăng vọt, hiện tại bỗng nhiên Trác Hoành Tứ rất muốn được nhìn thấy William.

((*) tuyến thượng thận,có lẽ muốn ám chỉ sự hưng phấn)

Hắn biết William dũng cảm, kiên quyết, nhưng có một số việc không nên đơn độc giải quyết, hắn muốn chia sẻ với y tất cả mọi sự việc khó khăn và nguy hiểm trên cõi đời này.

Vì vậy hắn không chút do dự, liền cầm lấy điện thoại di động, gọi đến số điện thoại mà hắn đã đưa cho William.

“Cưng ơi, lúc này tôi rất muốn thấy cậu, tôi sẽ đến nhà Taylor để tìm cậu, tôi lập tức đi ngay đây.”

Mặc kệ đầu dây bên kia truyền đến câu trả lời là gì, hắn vẫn xem như William đã đồng ý, lập tức tắt điện thoại.

Đến khi Trác Hoành Tứ đóng cửa xe, thì một loại cảm giác thoải mái liền truyền đến,khiến cho tâm tình của hắn vô cùng thư giải.

Mặc kệ sẽ phát sinh bất luận chuyện gì, hắn vẫn muốn cùng với William đối mặt, Trác Hoành Tứ thề với lòng, tuyệt đối sẽ không để cho y gặp nguy hiểm, thậm chí là bị một tổn thương nho nhỏ.

Trong nhà Taylor lúc này cũng không có người lai vãng, William dùng chìa khóa mở cửa, tiến nhập vào bên trong.Gian phòng là một mảnh an tĩnh, xem ra bọn họ vẫn chưa về nhà.

Khi y nhận được điện thoại của Trác Hoành Tứ, muốn bảo hắn đừng tới đây, thế nhưng Trác Hoành Tứ lại dùng ngữ khí kiên định để đáp trả, khiến trong lòng y chợt nảy lên một tia ngọt ngào không tên.

William biết Trác Hoành Tứ lo lắng cho mình, thế nhưng y chẳng bao giờ dám hoài nghi Taylor, bởi vì Taylor căn bản là không có khả năng gây bất lợi cho y, William tin tưởng đây đều là do người khác gây nên.

Hiện tại y cần phải tìm thấy danh sách khách mời đêm dạ yến, y biết nó đang nằm trong máy vi tính của Taylor, hơn nữa thái độ làm việc của anh họ rất nghiêm cẩn, không có khả năng sẽ để đống thiệp mời lung tung ở bên ngoài.

William đi tới phòng làm việc mở máy vi tính, nhưng mà vừa mới mở hồ sơ,bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện,lúc này trái tim của y thật sự rất kinh hoàng.

William đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa, Trác Hoành Tứ đã đứng trước mặt y.

Trác Hoành Tứ ôm cổ William, sau đó còn hôn nhau đến khó khăn chia lìa, tựa như muốn đem y tiến nhập vào thân thể của chính mình, càng muốn xác nhận xem hiện tại y có an toàn hay không.

“Nếu như đang ở nhà của tôi, thì tôi đã ẵm cậu lên giường rồi.”

Trác Hoành Tứ thốt ra lời nói bất mãn, khiến William bật cười một trận, hai người vừa mới vượt qua một đêm khó quên, thế nhưng hiện tại vừa nhìn thấy đối phương, vẫn như cũ khát cầu nhiệt độ cơ thể của nhau ; tuy rằng lúc này William cũng rất ham muốn, thế nhưng chính sự quan trọng hơn, huống chi trường hợp cũng không thuận tiện.(nếu tiện chắc 2 ẻm làm luôn rồi = =’’)

“Để lần sau đi! Lần sau tôi sẽ cởi sạch toàn thân, chủ động nằm trên giường, để cho anh hầu hạ tôi thật tốt, nha.”

Tràng cảnh sống động đó dường như đang phảng phất xuất hiện trước mắt, hai mắt Trác Hoành Tứ lòe lòe chiếu sáng:”Rất đáng giá để chờ mong, cậu đã nói được thì phải làm được đấy nhé. ”

Đôi tay không thành thật của hắn, đã bắt đầu khẽ vuốt lên thắt lưng William.

William cũng không đẩy tay hắn ra, vừa bực mình vừa buồn cười, bảo hắn vuốt nhẹ một chút.

“Đừng phá nữa, hiện tại phải làm cho xong việc, tôi biết danh sách yến hội nằm trong máy vi tính của Taylor, đang muốn tìm thử, anh mau giúp tôi một tay đi nào.”

William cùng Trác Hoành Tứ nắm tay nhau tiến nhập phòng làm việc, sau khi bản danh sách đã được in ra trên bảy tờ giấy lớn, William vừa mới vươn tay,chuẩn bị cầm lấy, thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị khai mở.

“Chú…” William kinh ngạc không ngớt.

HenRy nhìn thấy hai người đang đứng bên trong phòng, lão chậm rãi bước từng bước:”William, cháu đang làm cái gì vậy? Đây là máy vi tính của Taylor, cháu đang in tư liệu gì thế?”

William không hề giấu diếm, y lấy xấp danh sách ra, đưa tới trước mặt chú của mình, để lão có thể nhìn cho rõ.

“Chú, cháu hoài nghi trong yến hội có người muốn gây bất lợi cho cháu, nên cháu mới điều tra bản danh sách này, xem có điểm nào kỳ quái hay không…”

Kế tiếp, y lại tự biên tự diễn nói: “Chắc những việc đó chú cũng đã nghe Taylor nói qua rồi nhỉ, hiện tại anh ấy đang vội, nên muốn cháu về nhà trước để in những tư liệu này, sau đó sẽ cùng nhau thương thảo.”

HenRy chỉ cúi đầu nhìn bản danh sách một chút, tựa hồ cũng không hề có hứng thú.

Lão dò xét toàn thân nam nhân Châu Á đang đứng bên cạnh cháu trai mình, vẻ mặt không hờn giận:”Người này là bạn của cháu sao?”

William gật đầu: “Đúng vậy, hắn là người bạn đầu tiên mà cháu quen ở Đài Loan, quan hệ của bọn cháu rất thân mật.”

HenRy rất không khách khí mà tiếp tục hỏi: “Có bao nhiêu thân mật?”

Tuy William vẫn mỉm cười trả lời, thế nhưng ý tứ cự tuyệt thì phi thường rõ ràng.

“Đây là chuyện riêng của cháu, chú không nên hỏi nhiều.”

“William, từ khi đến Đài Loan, cháu cứ luôn miệng nói là có người muốn gây bất lợi cho cháu, nhưng mà chú nghĩ tất cả đều là do chính cháu tự huyễn tưởng mà thôi, căn bản là không có bất luận chứng cứ gì cả. Có lẽ do cháu đã mất đi song thân nên quá mức thương tâm, không thể thoát khỏi sự dằn vặt và bi thống, bởi vậy tinh thần mới bị suy sút nghiêm trọng.”

Lúc này, Taylor cũng đi vào phòng làm việc, khi y vừa nhìn thấy bản danh sách trong tay William, trên mặt lại lộ ra biểu tình trầm thống.

Vừa nãy y đứng ở phòng khách,đã nghe được lời nói dối của William, y cũng không rõ vì sao em họ mình phải nói dối như vậy? Vì sao lại bảo mình đã đồng ý cho phép in ấn danh sách?

“William, vì sao em lại tự tiện in danh sách yến hội, lẽ nào em không tin chúng tôi sao? Em cho rằng anh và cha đã mời sát thủ đến yến hội để ám sát em chăng?”

“Đương nhiên em không hoài nghi hai người, thế nhưng em cần kiểm tra danh sách…”

William còn chưa có nói xong, Trác Hoành Tứ liền cắt ngang lời nói của y.

“Đây là hoài nghi hợp lý, thiệp mời là do các người phát mà, hơn nữa yến hội tư nhân này kiểm soát rất nghiêm mật, người không có thiệp mời, căn bản là không thể vào được ; nếu thật sự có sát thủ, lẽ nào chúng tôi lại không có quyền hoài nghi chủ nhân buổi tiệc muốn mưu hại khách nhân, nên mới phát thiệp mời cho sát thủ sao?”

“Nói bậy! William, rốt cuộc là cháu bị điên rồi đúng không, cháu cũng điên giống như cha mẹ của cháu. Cho nên cháu mới cố chấp như thế.”

HenRy tức giận đến mức hai gò má đỏ bừng,sau đó lại thở dài, dường như căn bản là không thể tưởng tượng được lại nghe từ trong miệng William nói ra những lời hoài nghi bọn họ. Lão nghe bạn của y nói như vậy, có nghĩa là William cũng không nghĩ khác.

William thấy lão thở dài thở ngắn,y hỏi vặn lại:”Chú, vì sao chú lại nói như vậy? Chuyện này thì có liên quan gì đến người nhà của cháu?”

Hai cha con HenRy cùng Taylor liếc mắt nhìn nhau, lão chỉ lắc đầu chứ không thèm nhắc lại.

William thấy lão thở dài thở ngắn,y hỏi vặn lại:”Chú, vì sao chú lại nói như vậy? Chuyện này thì có liên quan gì đến người nhà của cháu?”

Hai cha con Henry cùng Taylor liếc mắt nhìn nhau, lão chỉ lắc đầu chứ không thèm nhắc lại.

Vẻ mặt Taylor hơi khó xử, y nói ra chuyện tình ngày xưa, đây cũng chính là lý do vì sao, sau khi nghe em họ kể về tên sát thủ ở khách sạn, thì trên mặt y lộ ra vẻ bất dự, thậm chí còn vô Pháp tin tưởng lời nói của William.

“William, cha mẹ của em khi còn sống, bọn họ cũng có chứng vọng tưởng mình là kẻ bị hại, bọn họ đã báo cảnh sát rất nhiều lần, nhưng lại không hề đưa ra được một chứng cứ nào có thể chứng minh là có kẻ muốn ám sát bọn họ.

Ngay cả tai nạn giao thông vào ngày mưa năm đó, cũng có rất nhiều lời đồn đãi nói rằng bọn họ đã tự sát; bởi vì đến nay vẫn chưa tìm được thi thể, cho nên chúng ta cũng không thể phản bác những tin đồn trên.”

Vừa nghĩ đến khuôn mặt hiền hòa của cha mẹ, William chẳng tin nổi hai người ấy lại muốn tự sát, huống hồ gia cảnh nhà bọn họ vô cùng giàu có, sinh hoạt cũng vừa lòng đẹp ý, có lý do gì để mà tự sát cơ chứ?

“Tất cả chỉ là những tin đồn nhảm nhí, cha mẹ của em tuyệt đối không có khả năng tự sát, nếu nói bọn họ bị người ta sát hại thì còn có thể; nếu như bảo bọn họ tự sát, tuyệt đối không có khả năng!”

William đề cập đến thân sinh phụ mẫu, khẩu khí không khỏi trở nên kích động, khiến cho Taylor có chút xấu hổ.

“Đây là lời đồn đãi bên ngoài, chúng ta làm sao có thể ngăn cản được miệng lưỡi của thiên hạ.”

Henry còn lớn tiếng trách cứ cháu trai, hoàn toàn không ủng hộ lời y nói: “Cháu đang nói gì vậy? Ý cháu muốn nói là có người muốn hãm hại cha mẹ cháu sao? Bây giờ cháu cũng giống như bọn họ, thần trí không rõ ràng. Cháu còn dám nói là cháu không bị mắc phải chứng hoang tưởng hay sao?”

Lão nêu ra hàng loạt những chuỗi lí luận xuyên tạc,khiến cho William không còn lời nào để nói, y vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra ý nghĩ của chính mình, cũng không phải thực sự cho rằng có người sát hại cha mẹ, y vẫn cho rằng tai nạn giao thông kia chính là một sự cố ngoài ý muốn.

“Chú, không phải cháu cho rằng có người sát hại cha mẹ cháu, mưa to đường trơn trượt, cho nên chuyện đó hẳn là xảy ra ngoài ý muốn, cha mẹ cháu không có tự sát.”

“Bất luận làm sao, cháu cũng nói là có người muốn ám sát cháu, còn nói trên giường ở khách sạn có vết đạn, thế nhưng Taylor đã sớm kiểm tra qua, nó có thấy cái gì đâu, sự lên án của cháu không có chứng cứ. Chúng ta hoài nghi tinh thần của cháu đã bị suy sụp nặng lắm rồi, cho nên chúng ta phải tước chức quyền của cháu.

Chú đã thông tri cho ban quản trị, hiện tại thể xác và tinh thần của cháu phi thường bất ổn, ban quản trị sẽ ủy nhiệm người khác lên đảm nhiệm chức vị tổng tài này.”

“Tôi nắm ba mươi phần trăm cổ phiếu trong công ty, các người không thể đối xử với tôi như thế được.”

Sắc mặt William đại biến, thoáng chốc đã hóa thành màu trắng xanh, y không thể tin được chính thân nhân của mình lại có thể đối đãi với mình như vậy.

Trác Hoành Tứ vẫn đứng ở một bên nắm lấy bàn tay William.

“Chú đã gọi điện cho một bệnh viện tâm thần, cháu cần được trị liệu trường kỳ. William, chỉ cần ở lại bệnh viện tâm thần một hoặc hai năm, tinh thần của cháu sẽ chậm rãi hồi phục.”

William tức giận đến toàn thân run rẩy, y không có điên, y biết mình tuyệt đối không có điên.

“Tôi không có điên. Nếu như ông cần đáp án, thì tôi sẽ nói cho ông biết, tôi không hề điên, cha mẹ tôi qua đời cũng đã hơn một năm, tôi đã có thể tiếp thu được chuyện đau lòng này, huống chi tôi căn bản là không có bệnh, tôi nghĩ mình cũng không cần phải thoái vị.”

Taylor tiến lên phía trước một bước, lo lắng nói: “Cha anh đã tìm được một vị bác sĩ khoa tâm thần rất nổi tiếng, William, nhất định em phải đồng ý trị liệu, thế giới này không có người nào muốn gây bất lợi cho em đâu, chúng ta cũng không có nói là em bị điên, nhưng em cần một thời gian thư giãn. Đợi đến khi em khỏe rồi, chỉ cần ban quản trị đồng ý, em vẫn được tiếp tục quản lí công ty…”

Taylor ngây thơ nói,khiến William chỉ biết trợn mắt nhìn.

“Đến khi vừa vào trại an dưỡng, nếu tôi bị phán là tinh thần rối loạn, thì ban quản trị cũng không đồng ý giao chức vị cho một người mắc bệnh tâm thần như tôi nữa chứ gì, anh cũng biết đây là tâm huyết cả đời của cha tôi, tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên để xem loại sự tình này phát sinh đâu.”

Thần tình Henry rất kiên định, thậm chí còn tuyệt tình nói rằng: “Việc đã đến nước này,có nói cái gì cũng đều vô ích. William, chúng ta đều là muốn tốt cho cháu, buổi họp ban giám đốc vào một tháng sau, cho dù cháu có làm gì đi nữa, thì cũng không thể nào ngăn cản được việc thay đổi tổng tài.”

“Người nào có khả năng sẽ trở thành vị tổng tài kế tiếp?”

Trác Hoành Tứ từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, thẳng đến khi song phương bắt đầu giương cung bạt kiếm, hắn mới hỏi thẳng ra vấn đề trung tâm.

Taylor nhất thời lặng im, thậm chí cũng không dám nói lời nào.

Còn Henry thì hoàn toàn không biết thẹn,lão thản nhiên nói: “Đương nhiên là Taylor, ngoại trừ Taylor nhà tôi ra, thì còn ai có thể đảm đương trách nhiệm này?”

William nhất thời tức giận đến đỏ mặt, y nắm chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén cấp tốc đảo qua gương mặt đang nao núng của anh họ, còn có ông chú ruột… Hai người thân mà y luôn tin tưởng nhất.

“Thì ra đây mới là sự thực, không phải do tôi điên, mà là các người tham quyền đoạt lợi đến điên rồi, chỉ dùng một câu ‘bị bệnh thần kinh ’ là muốn bức tôi xuống; chiêu này rất tàn nhẫn! Các người nhất định phải bắt tôi vào bệnh tâm thần thì mới chịu đúng không?”

Taylor lúng ta lúng túng giải thích: “William, sự tình không phải như em nghĩ đâu, huống hồ chuyện này cũng còn chưa quyết định, chỉ là do cha anh, hơn nữa…”

Y bỗng nhiên ấp a ấp úng nói không được.

Trác Hoành Tứ nhàn nhạt nói: “Hơn nữa cha anh đang hô phong hoán vũ trong ban quản trị, chỉ cần William bị cách chức, vị tổng tài tiếp theo nhất định là anh.”

Taylor bị hắn châm chọc như thế, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Trác Hoành Tứ :”William thật sự bị bệnh, cũng không phải tôi ham muốn vị trí này.”

William cũng không muốn nghe thêm điều gì nữa, y buông lỏng nắm tay, trên mặt tràn ngập ý chí chiến đấu cùng phản kháng, y sẽ không chắp tay tặng không công ty của cha cho kẻ khác, lại càng không muốn chịu thua dễ dàng như vậy.

Bởi vì cá tính của y không cho phép, tự tôn của y càng không cho phép.

Nếu chỉ như thế này mà nghĩ là có thể đánh bại được y, vậy khoảng thời gian một năm trời mà y đã nỗ lực điên cuồng còn có ý nghĩa gì nữa? Một năm tân tân khổ khổ vì công ty vận chuyển buôn bán,đổi lại được cái gì đây?

“Tôi sẽ không khách khí nữa, các người có thể tung tin là tôi bị điên, thế nhưng tôi sẽ không dễ dàng đầu hàng như vậy đâu, tôi sẽ lập tức bay về Anh quốc, vận động toàn bộ lực lượng để chơi với các người.”

Henry trăm triệu lần không ngờ y lại có thể ngoan cường như thế, bỗng nhiên lão hít sâu một hơi, cháu trai của lão đã không còn là đứa trẻ vừa mới tốt nghiệp trường trung học năm nào nữa rồi, hiện tại nhãn thần của y tràn ngập ý chí chiến đấu cùng quyết tâm, tựa như người cha đáng sợ của y trước đây… Không, còn cường liệt hơn cha y nữa.

Cho tới bây giờ, Henry đều là nói thật. Chỉ cần lão xuất thủ, thì sẽ không thể nào thất bại được, lão đã tính toán ổn thỏa tất cả mọi việc, căn bản sẽ không có khả năng sai sót, lão không tin cháu trai mình có năng lực vãn hồi xu hướng suy tàn, dù cho hiện nay khí thế của y có kinh người đến mức nào, thì cũng chả thay đổi được hiện thực, y thua chắc rồi.

“Cháu không có khả năng thành công đâu, ban quản trị đa số đều là người của chú, cháu không thể tìm được chỗ dựa đâu, cháu đã không còn đường để đi nữa rồi.”

William lãnh khốc cười, nếu không thử qua thì làm sao biết mình có thành công hay không, huống chi y sẽ không bao giờ thất bại.

“Phải vậy không? Chú, ông nghĩ rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ hay sao, chỉ một chiêu đơn giản như vậy mà cũng muốn đánh bại tôi ư? Một tháng sau, tôi sẽ quay trở lại, lúc đó tôi sẽ cho ông thấy, tôi vẫn ngồi ở vị trí tổng tài.”

Henry có điểm do dự, lão tuy biết rõ mình nắm chắc phần thắng, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của cháu trai, lão lại cảm thấy bất an, đứa con nhu nhược của mình liệu có thể đấu lại y hay không?

——————————-

Chap này thật rối đời = =”