Thiên thính khi nãy còn chưa hạ nhiệt đã có một gã tay sai từ cửa chạy vào bẩm báo, thì thầm vào tai Lưu Thừa Kinh.

“Tạm thời Tống tiểu thư cứ chờ ở đây đã, tại hạ có chút việc cần xử lý, sẽ về sớm thôi.” Dừng một chút, “Tuyệt đối đừng chạy loạn, sân khá lớn, rất dễ lạc đường.”

Giang Lâu Nguyệt ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng đã có toan tính của riêng mình, huống gì từ nhỏ nàng cũng không phải người dễ bảo.

Đợi tiếng bước chân xa gần, Giang Lâu Nguyệt lén tới cửa, ngó nghiêng xung quanh vắng ngắt, bèn đi bộ ra ngoài. Theo hành lang dài rẽ trái, rồi lại rẽ phải, không biết đi bao lâu, bên tai nàng bỗng truyền đến tiếng người, là âm thanh của Lưu công tử.

“Đã bắt được người, tiếp theo thế nào đây?”

Giang Lâu Nguyệt rùng mình, nhanh chóng quỳ thụp xuống đất, men theo khe cửa nhìn vào, chủ thấy Lưu Thừa Kinh đang đứng trên đại đường, dưới chân có người bị trói gô.

Cuối đại đường dựng một tấm bình phong lớn, loáng thoáng thấy bóng người. Giang Lâu Nguyệt thấy người nọ đứng dậy, vòng đến trước bình phong.

Là Phàn Thanh!

“Trước cửa có người, ngươi xử lý không sạch sẽ.” Phàn Thanh nhàn nhạt mở miệng.

Giang Lâu Nguyệt thầm nghĩ, không ổn. Nàng xoay người toan chạy nhưng cửa lớn phía sau đã mở tung, chủy thủ xé gió, nhẹ nhàng đặt lên cổ nàng, lạnh lẽo lóe ánh quang.

*Chủy thủ: kiếm ngắn, tựa dao găm

“Mỹ nhân đừng chạy loạn, đao kiếm không có mắt, để lại sẹo rất xấu đấy.” Lưu Thừa Kinh trầm ngâm nhìn nàng, “Không phải ta nói tuyệt đối đừng chạy loạn sao, Tống tiểu thư không nghe lời, phải làm gì bây giờ?”

Ngữ khí bất bảo của y khiến Giang Lâu Nguyệt nổi một tầng gia gà, đầu óc nhanh chóng chuyển động, lý do ào ào tuôn ra như suối. Nàng cười, “Quân tử động khẩu không động thủ, huống chi ta và vị đại nhân bên trong là người quen.”

Vừa nói, nàng vừa đẩy chủy thủ trên cổ mình ra.

Lưu Thừa Kinh quay đầu nhìn Phàn Thanh, người phía sau trầm mặc không nói. Y ngầm hiểu, nới lỏng chủy thủ, đưa Giang Lâu Nguyệt vào phòng.

Cửa lớn lần nữa đóng sập lại.

Giang Lâu Nguyệt thở phào xoa xoa cánh tay, khóe mắt thấy rõ người trên mặt đất, hơi chấn động. Người này bị trói gô, trong miệng nhét vải bố, chỉ phát ra được vài âm thanh ấp úng. Liếc mắt đã nhận ra, hắn là Đặng Thọ Diễn, Hộ Bộ thượng thư trước, hảo hữu thân thiết của Tống thượng thư Tống Thanh Huyền, đã về hưu được một năm.

Tuy cáo lão hồi hương nhưng trong triều vẫn còn thế lực của hắn, con trai Đặng Thọ Diễn là Hộ Bộ thị lang, cũng được xếp vào mệnh quan triều đình. Phàn Thanh thân là sáu khanh chi nhất, nhất phẩm quan viên, cho dù quyền lực ngập trời nhưng dưới mắt thiên tử mà làm ra loại hành động này…

Nghĩ tới lá thư Phương Tập đưa nàng xem, nói Phàn Thanh đang điều tra Hộ Bộ, xem ra không phải giả.

“Nghĩ gì đấy?” Phàn Thanh mở miệng hỏi.

Trong lòng Giang Lâu Nguyệt cả kinh, Tống Tương Tư không nên biết Đặng Thọ Diễn mới phải. Thần sắc trong mắt nàng đã bị Phàn Thanh nhìn thấy, tâm tư hắn luôn thâm trầm, thật khó biện giải.

“Trùng hợp quá, gặp đại nhân ở đây rồi.” Nàng khô khan nói.

“Thừa Kinh, sao lại thế này.”

Lưu Thừa Kinh cười cười bước tới, phe phẩy cây quạt, “Còn không phải tại Tống tiểu thư biểu lộ tài năng xuất chúng khi ở hội thư Khúc Thủy Lưu Thương sao, tài năng quả thật không tồi.”

Ánh mắt Phàn Thanh khẽ quét qua mặt Tống Tương Tư, sau đó nhàn nhạt hỏi, “Nàng viết gì?”

“Kinh môn sở tiêu đoản

Hàn ý thức lệ vi

Hải đường lạc trần khứ

Phong tuyết hầu nhân quy.”

Lưu Thừa Kinh cười, “Không tồi! Không tồi!”

Đáy mắt Phàn Thanh càng thêm sâu thẳm, thiếu chút nữa muốn lột da Giang Lâu Nguyệt lên xem, rốt cuộc nàng đang giấu diếm điều gì.

Trong lòng Giang Lâu Nguyệt khẽ động, đây không phải bài thơ nàng mới làm mà là khi còn ở hoàng cung nhàm chán viết, cũng chỉ có mình nàng biết, Phàn Thanh chắc chắn không hay. Nhưng bị hắn nhìn như vậy cũng không tránh được chột dạ.

“Đại nhân nhìn ta như vậy, người ngoài còn tưởng ngài có ý gì đó.” Giang Lâu Nguyệt cười, phá vỡ bầu không khí im lặng.

Phàn Thanh không để ý, hỏi, “Chính ngươi viết?”

“Vâng.”

Phàn Thanh cười nhạo một tiếng, “Thơ không tồi.”

Nghe giống như đang mắng nàng hơn, da đầu Giang Lâu Nguyệt lạnh toát.

Lưu Thừa Kinh dùng quạt xếp gõ nhẹ lên bả vai Phàn Thanh, “Quy Ngọc, tốt xấu mỹ nhân cũng đang đứng trước mặt, sao nặng lời thế. Nói mau, ngươi quen Tống tiểu thư khi nào, có quan hệ gì, sao ta không biết.”

“Hôn ước.” Phàn Thanh mở miệng.

Giang Lâu Nguyệt trợn trừng mắt, hắn điên à, ban đầu có phải thế này đâu!

Phàn Thanh làm lơ bất mãn trong mắt nàng sau đó nhẹ nhàng gạt cây quạt đang gác lên vai mình của Lưu Thừa Kinh đi. Lấy chủy thủ trong tay y, hắn lại dí lên cổ Giang Lâu Nguyệt, ngữ khí nhàn nhạt, “Tống tiểu thư còn gì để nói không?”

“Ngươi giết ta rồi định che dấu thế nào.”

“Đều có cách.”

“Vậy còn chuyện tra khảo Hộ Bộ cũng có cách sao?”

Lưu Thừa Kinh cười cười, mở miệng hỏi, “Sao ngươi biết?”

Phàn Thanh không biểu tình buông chủy thủ xuống, “Xem ra nàng không chết được.”

Lưu Thừa Kinh nói, “Đúng vậy. Ta còn đang nghĩ, nếu ngươi không định động tay thì để ta giết nhưng hình như Tống tiểu thư thoát rồi.”

Phàn Thanh đưa chủy thủ cho Lưu Thừa Kinh, “Hi vọng ngươi sẽ sớm nghĩ được cách, đừng để ta động sát tâm lần nữa.”

“Ta có quan hệ với Vật Nhỏ Các, đại nhân muốn thì có thể đánh tiếng vài câu.”

“Vật Nhỏ Các là cơ quan thu thập tình báo, chúng ta liên tiếp bái phỏng đều bị cự tuyệt ngoài cửa, sao ngươi có loại nhân mạch này?” Lưu Thừa Kinh hỏi.

“Chuyện này Lưu công tử không cần biết, mọi việc hôm nay, Tống Tương Tư ta xin đảm bảo sẽ quên sạch sẽ.”

“Được. Về sau ngươi thành thân với Quy Ngọc, Quy Ngọc xảy ra việc gì, ngươi cũng không thoát.” Lưu Thừa Kinh đập nhẹ cây quạt.

Giang Lâu Nguyệt quay đầu nhìn Phàn Thanh, “Đại nhân thấy sao?”

“Không thể tốt hơn.”

Lưu Thừa Kinh cười cười, “Ta đi trước đây.” Sau đó kéo Đặng Thọ Diễn ra ngoài.

Trong phòng thiếu Lưu công tử lập tức trở nên im ắng, Giang Lâu Nguyệt cũng không vòng vo, “Đại nhân định làm thế nào?”

“Định làm thế nào?” Phàn Thanh nói.

“Về chuyện hôn sự này.”

“Tra xét xong Hộ Bộ rồi tính.”

Giang Lâu Nguyệt thấy hắn đối đáp qua loa lấy lệ nên rất không hài lòng, nhưng mạng nhỏ còn trong tay hắn, còn sự an toàn của Gia Hữu, nàng không thể không nhẫn.

“Ngươi cứ cùng ta tập trung vào Hộ Bộ, chuyện hôn sự ta ắt có cách giải thích với Tống thượng thư.”

Giang Lâu Nguyệt biết hắn sợ nàng nói bậy, chẳng may để lộ thông tin bừa bãi.

“Việc của Hộ Bộ, ngươi biết nhiều hay ít?”

“Đại nhân hỏi vậy sao ta dám nói, chẳng may đáp nhiều, ngươi không vừa ý, buồn tay lại giết ta.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi?”

Cũng không phải không có khả năng. Giang Lâu Nguyệt im lặng, lè lưỡi.

Phàn Thanh nói, “Chờ người mang quần áo đến, chúng ta đi Liễu Châu.”

“Quê của Đặng Thọ Diễn?”

“Ta cần lấy vài thứ.”

Giang Lâu Nguyệt không hỏi tiếp.

Nàng không biết Phàn Thanh tìm gì nhưng chuyện này mà truyền đến tai Tống thượng thư, chắc ngài sẽ cao hứng muốn chết. Nữ nhi ruột bôn ba cùng con rể tương lai, sao có thể không mừng?

Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường lớn, Giang Lâu Nguyệt chống cằm, dường như sắp ngủ gật. Ngồi trong thùng xe cũ kĩ này với Phàn Thanh cả một chiều, hắn chỉ chăm chú đọc sách, im lặng không nói, nhìn vào còn tưởng người câm.

Đường xá xa xôi mệt nhọc, chẳng mấy chốc, Giang Lâu Nguyệt đã ngủ say.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cằm nàng hình như tựa lên một thứ mềm mềm ấm ấm, vững vàng nâng đầu Giang Lâu Nguyệt, mùi đàn hương thoang thoảng quanh chóp mũi. Mơ mơ màng màng mở mắt, thứ đó đã biến mất tiêu, nàng tùy tiện nằm bẹt trong thùng xe cũ, trời bên ngoài đã tối hơn nửa.

Nàng xuống xe, thấy một thị vệ đang cải trang nam tử bước tới trước mặt mình, “Đại nhân đã vào nhà trọ, để ta giúp tiểu thư.”

Đập vào mắt nàng là một khách điếm, ngoài cửa căng hai dãy đèn lồng, trong không khí phảng phất mùi cơm nóng, dường như muốn câu hồn đoạt phách Giang Lâu Nguyệt.

Khách điếm hay ho vậy mà Phàn Thanh dám xuống xe trước, để nàng ngủ thẳng cẳng đến tối thui, Giang Lâu Nguyệt hít sâu mấy hơi.

Người trong khách điếm bỗng thấy một công tử mặc bạch y xộc vào, đều nhìn qua. Giang Lâu Nguyệt đang hậm hực, nào chú ý tới ánh mắt xung quanh, nhanh chóng xác định được mục tiêu, bước tới trước mặt hắn.

“Đại nhân.”

Phàn Thanh ngẩng đầu.

Giang Lâu Nguyệt mím môi, “Ngươi chơi xấu.”

Vốn định mắng người nhưng Tống Tương Tư vốn có căn cốt mỹ nhân, vài chữ ngắn ngủn này qua miệng nàng lại có phần làm nũng, xương cốt cũng mềm ra. Giang Lâu Nguyệt hiển nhiên cũng phát hiện, muốn giải thích vài câu nhưng lời nói cứ nghẹn ứ trong họng, cuối cùng giận dỗi ngồi xuống cạnh Phàn Thanh.

Phàn Thanh giơ tay gọi gã sai vặt.

“Công tử, người muốn ăn gì?”

Giang Lâu Nguyệt đột nhiên chen ngang, “Hành lá quấy đậu hủ, hành tây xào trứng gà, đầu cá sốt cay.”

Mấy món cay mặn Phàn Thanh cực kì ghét nàng càng muốn gọi, dường như cảm thấy chưa đủ, còn bồi thêm một câu, “Đầu cá càng cay càng tốt.”

Phàn Thanh không đáp lời.

Gã sai vặt cười xởi lởi, chạy về sau bếp.

Đồ ăn nhanh chóng mang lên, Giang Lâu Nguyệt nhìn cái đầu cá đỏ chót, thập phần ân cần tách thịt gắp vào bát Phàn Thanh, “Đại nhân ăn trước.”

Nói xong chống cằm, bộ dáng tràn ngập chờ mong.

Phàn Thanh không chút biểu tình duỗi tay cầm lấy đũa trúc, ngón tay trắng nõn thon dài, tựa bạch ngọc. Mở miệng, nhai kĩ một hồi, biểu tình vẫn vô cùng đoan chính, bộ dáng nhàn nhạt, ngoại trừ sắc môi càng thêm đỏ thì cũng không khác biệt lắm.

“Đại nhân ăn tiếp đi.” Giang Lâu Nguyệt lại gắp cho hắn một miếng.

Phàn Thanh ngoan ngoãn tiếp tục ăn.

Gắp cho hắn mấy lần, Giang Lâu Nguyệt dần mất kiên nhẫn, tập trung ăn phần mình. Vì không có món khác nên Phàn Thanh chỉ đành ăn thứ hắn chán ghét nhất, cơm trắng chiếm chủ yếu.

Đang ăn, đằng sau hai người đột nhiên truyền tới một tiếng động lớn, hơn mười hắc y nhân nhảy cửa sổ vào, nhanh chóng vây quanh bàn bọn họ. Khách nhân kêu la hoảng hốt, vội vàng bỏ trốn. Giang Lâu Nguyệt suýt nghẹn, khó khăn nuốt thịt cá xuống. Người bên cạnh nàng bắt đầu có động tĩnh, Giang Lâu Nguyệt chỉ cảm thấy ghế mình vừa dịch, cả người đã ngã vào lòng Phàn Thanh không chút nhẹ nhàng.

Hắc y nhân dẫn đầu lần lượt ra tay, đao kiếm bay múa, thị vệ của Phàn Thanh che trước mặt, “Đại nhân đi trước, tiểu nhân bảo hộ phía sau.”

Phàn Thanh không ngại ngùng rút ra bội kiếm của mình, mở một đường máu, ôm Giang Lâu Nguyệt vụt ra ngoài.

Đêm tối âm u, Giang Lâu Nguyệt chỉ cảm nhận được tay Phàn Thanh gắt gao siết chặt bên hông nàng và tiếng hít thở dồn dập. Có thể thấy, Phàn Thanh đưa cả nàng trốn chạy tốn không ít sức.

“Đại nhân.” Giang Lâu Nguyệt mở miệng.

“Chuyện gì.”

“Ngươi thả ta xuống đi, cứ như này cả hai đều không thoát.”

“Câm mồ.”

Giang Lâu Nguyệt hiếm khi nghe được loại từ ngữ này từ miệng Phàn Thanh, tim dường như còn đập nhanh hơn lúc trước, “À…”

Dần dần, bước chân Phàn Thanh chậm lại.

“Không sao rồi.” Hắn nói.

Giang Lâu Nguyệt nương theo ánh trăng nhìn thấy một sơn cốc sâu hun hút, bên tai vẫn truyền tới tiếng bước chân của sát thủ.

Nàng cảm thấy thân thể Phàn Thanh căng chặt, đùa giỡn nói, “Đại nhân, uổng quá đi, chúng ta còn chưa thành thân đã phải tuẫn táng nơi này.”

Dứt lời, chỉ nghe tạch một tiếng, hàn quang lóe lên, Phàn Thanh ôm nàng xoay người, sát rạt mũi kiếm đối phương. Giang Lâu Nguyệt tức giận vì giờ mình chưa có công phu, chỉ có thể tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, giảm bớt phiền toái cho Phàn Thanh.

Số lượng sát thủ tăng mạnh, Phàn Thanh rõ ràng có chút lực bất tòng tâm. Giang Lâu Nguyệt đã ngửi cực rõ mùi máu tươi trên người, không biết là của ai.

Phàn Thanh đột nhiên lui về sau ba bước, khó khăn trụ trước cửa huyền nhai, Giang Lâu Nguyệt có thể cảm nhận được từng đợt gió rít sau sơn cốc.

Trăng sáng treo đỉnh đầu, Giang Lâu Nguyệt thầm nghĩ mình thật xui xẻo, vừa mới nằm xuống, đứng lên chưa được bao lâu lại phải chết, số mệnh quái gở gì đây.

Đang cảm khái, khóe mắt nàng bỗng thấy hắc y nhân nâng chưởng đánh úp, chưa kịp nghĩ ngợi chân đã lướt đến trước mặt Phàn Thanh, “Phàn Quy Ngọc!”

Phụt! Giang Lâu Nguyệt chỉ cảm thấy lồng ngực đau xót, khi bị mũi tên xuyên thủng người cũng không đau đến vậy, cả người giống như diều đứt dây rơi ngã, lập tức mất đi tri giác.