*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú thích:

Ấm đất nấu thuốc, nấu canh

Măng mùa đông

Canh đầu cá đậu hủ giải rượu

Bút máy Montblanc (có nhiều kiểu lắm, mà mình thích mẫu này nên chọn hình này, phiên bản giới hạn Leonardo-da-vinci, đẹp bà cố, cây này tầm 75tr)

Thư phòng tứ bảo

(vốn dĩ nếu để Hán Việt hết thì là văn phòng tứ bảo, người viết thư pháp bên mình cũng gọi là văn phòng tứ bảo, chữ gốc của từ văn phòng này có nghĩa là thư phòng, phòng đọc sách nhưng vì trong tiếng Việt chữ văn phòng có nghĩa khác với ý của câu gốc, để rõ nghĩa và đúng ý hơn nên mình để thư phòng tứ bảo, nghĩa là bốn món bảo vật trong phòng đọc sách của người xưa, gồm bút lông - giấy - mực tàu - nghiên chứa mực.)

Hạt mưa sao kim trên nghiên mực

Dải ngọc ánh vàng trên nghiên mực

Giấy Trừng Tâm Đường

Đế dựng trang sức ngọc

Ngọc Lão Khanh khắc nổi

Ngọc Lão Khanh khắc rỗng

---------------------------------------------------

Đêm khuya, Tiểu Diêu nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng ngủ ra, lại thấy từ phía phòng ăn bên kia hiện ra ánh sáng màu cam. Nó tò mò đi qua nhìn một cái, chỉ thấy có một cái ấm đất nhỏ đang được nấu trên bếp, mà Phương Cẩn thì mang một cái ghế sô pha qua, ngồi bên cạnh vừa canh vừa xem giấy tờ.

"Anh ơi..."

Phương Cẩn ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

Cậu mặc một chiếc áo len chui đầu màu xám nhạt mỏng mà rộng rãi, chất vải chắc là cực kỳ mềm mại, cổ áo hở lộ ra một phần xương quai xanh lõm sâu, có vẻ gầy gò mà thanh thản. Tiểu Diêu nhìn chằm chằm cậu hơn mấy giây, mới có chút thẹn thùng mà nói: "Cái kia... Em tới uống nước, anh đang nấu cái gì ở đây vậy ạ?"

Ánh mắt Phương Cẩn lại rơi về trên mặt giấy: "Tôi hầm canh giải rượu."

Tiểu Diêu không khỏi vô cùng kinh ngạc, mở nắp lên nhìn một cái, bên trong quả nhiên nấu một ấm canh màu trắng sữa thơm ngào ngạt, trong đó đang hầm đầu cá, măng mùa đông tươi non, nấm hương béo tròn, đậu hũ trắng nõn, không hề có chút dầu mỡ nào, lửa nhỏ ở dưới làm canh sôi ùng ục hiện ra những bọt khí hấp dẫn. (măng đào trước lập xuân, khoảng ngày 4-5 tháng 2, gọi là măng mùa đông. Ngày lập xuân với ông bà ta là ngày bắt đầu mùa xuân, sau ngày này sẽ có mưa phùn, mưa xuân sẽ làm cho chồi măng mọc lên khỏi mặt đất và đợi mọc đủ cao người ta đào lên bán, đó là măng mùa xuân. Còn măng mùa đông là ngta đào trước lập xuân, lúc này còn mùa đông măng chưa chồi lên mặt đất, đồng thời có một lớp vỏ cứng bên ngoài kiểu để bảo vệ măng qua mùa đông ý, nên măng mùa đông nó tươi hơn, nhiều dinh dưỡng hơn măng mùa xuân, giá thành mắc hơn măng mùa xuân 3,4 lần. Klq quỷ nhỏ Tiểu Diêu vừa khùng vừa mê zai:v)

Tiểu Diêu là tới hầu hạ người ta, trước khi tới đã chuẩn bị cho sạch sẽ, cũng không dám ăn cái gì, bây giờ nghe mùi thơm thế này lập tức không nhịn được miệng, thèm nhỏ dãi mà hỏi: "Em... em có thể nếm thử không?"

Phương Cẩn không nói gì trong chốc lát, nhưng mà đã ý thức được suy nghĩ của cậu thiếu niên xinh đẹp trước mắt này có thể là có chút tưng tửng: "... em chờ một chút để tôi bỏ thêm giấm."

Cậu để giấy tờ hợp đồng xuống, đứng dậy đổ nửa nắp giấm thơm ngon vào, thêm vài giọt dầu vừng, lại cắt chút gốc hành lá non mềm rắc lên, tắt lửa rồi khuấy đều, múc đầy vào một cái chén sứ trắng tinh sáng lóng lánh của khách sạn. Trong phòng ăn lập tức tràn ngập hương thơm ấm áp xông vào mũi, Tiểu Diêu ở bên cạnh không chờ đợi nổi mà đã sớm cầm sẵn cái muỗng, vừa đưa đến liền vui vẻ nhận lấy ngay.

"Oa, thật là thơm! Anh tự nấu sao? Chuẩn bị cho Cố đại thiếu gia ạ?"

Phương Cẩn nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."

Cậu quay về ngồi lại trên chiếc ghế sô pha, cầm bút lên tiếp tục xem mấy văn kiện tiếng Nhật.

Phòng ăn rơi vào một mảnh tỉnh lặng, chẳng biết từ lúc nào Tiểu Diêu đã chậm rãi ngừng động tác, kinh ngạc nhìn đôi gò má bình thản của cậu, một lát sau lại hỏi: "Cố đại thiếu gia, có tốt với anh không?"

"Tốt lắm." Phương Cẩn cười cười.

Lần đầu tiên Tiểu Diêu thấy cậu cười. Tuy rằng nụ cười rất nhẹ, nhưng lúc cậu cười lên đôi mắt hơi nheo lại, đuôi mắt thật dài tạo nên một đường cong xinh đẹp, giống như có những gợn sóng dịu dàng dập dờn lan tỏa từng vòng trong ánh mắt vậy.

"..." Tiểu Diêu không biết cảm xúc trong lòng là cái gì, hồi lâu sau nó xoay người kéo cái ghế qua ngồi gần cậu, tay cầm cái chén, nhỏ giọng hỏi: "Anh..."

Vốn dĩ nó muốn hỏi có phải anh thích Cố đại thiếu gia không, nhưng nghĩ lại một chút thì thân phận của nó bây giờ rất xấu hổ, vẫn là không nên lỗ mãng đưa ra câu hỏi có hơi chọc vào vết sẹo của người ta để bị ghét thì hơn, cho nên lời còn chưa ra khỏi miệng nó đã cố gắng nuốt xuống, đổi thành: "Cố đại thiếu gia... chuyện kia, có phải trên giường không được lắm đúng không ạ?"

Phương Cẩn lập tức bị sặc mà ho khan: "Hả?"

"... Ảnh thậm chí không có chạm vào em luôn!" Tiểu Diêu thần thần bí bí nói: "Anh ấy tắm rửa xong rồi lên giường đi ngủ, hoàn toàn không chạm vào em dù chỉ một đầu ngón tay luôn! Anh nè, anh nói xem có phải anh ấy không được không?!"

Ngòi bút của Phương Cẩn dừng lại giữa trang giấy trống, nhìn qua có chút xấu hổ lại có chút buồn cười, một lát sau mới hơi dời bút đi cất giọng lên: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, quan hệ của tôi và ngài Cố là quan hệ cấp trên và cấp dưới thuần khiết. Mặt khác anh ấy có được hay không thì tôi không biết, nhưng chắc là anh ấy chỉ thích phụ nữ thôi, cho nên cậu không cần quá lo lắng."

"Cái gì?!" Tiểu Diêu ngạc nhiên: "Vậy anh ấy gọi em tới làm chi?"

"Cậu là người nhị thiếu gia tặng, từ chối thẳng mặt chẳng phải là đánh vào mặt nhị thiếu gia sao?"

"Vậy vậy vậy, vậy ngày mai em phải làm sao bây giờ?"

"Chắc là sẽ kêu người đến đón cậu về đó." Giọng nói của Phương Cẩn mang theo chút an ủi: "Có thể là sẽ tìm lý do kiểu như cậu hầu hạ không chu đáo chẳng hạn, nhưng không sao đâu, mọi người đều biết chuyện ngài Cố chỉ thích phụ nữ, bọn người Hà tổng sẽ không trách cậu đâu."

Tiểu Diêu lập tức ngẩn tò te, ý nghĩ muốn ngồi lê đôi mách với Phương Cẩn bị ném lên đến chín tầng mây.

"Nhưng mà... nhưng mà mấy người bên Hà tổng còn chỉ em phải bám lên cái cây đại thụ này của nhà họ Cố đó! Nguy rồi, sớm biết anh ấy thẳng thì em cũng không tới đâu, còn không bằng lúc trước đi theo nhị thiếu gia cho rồi! Ây da lần này mấy người bên Hà tổng nhất định sẽ lại phê bình em..."

Thiếu niên xinh đẹp đứng đó đấm ngực giậm chân, thật lòng thật dạ, không hề ý thức được chút nào rằng mấy lời nói này kỳ thực rất mất mặt. Phương Cẩn cười lắc đầu, cầm xấp hợp đồng lật sang một trang mới, thầm nói trong lòng đứa nhỏ này vừa có sự chất phát tự nhiên lại có thêm sự ngốc nghếch khiến cho người khác thương yêu.

"Nè anh đừng trách em, kỳ thực em cũng không có cách nào khác, trong ngành đều là như vậy hết á." Tiểu Diêu cuối cùng cũng ý thức được có chút gì đó không đúng, ngượng ngùng đứng đó giải thích: "Cái dạng như em còn coi là tốt rồi, bết bát hơn thậm chí còn... Ôi, nói ra anh cũng không hiểu được đâu, người như anh khẳng định không thể biết cái nghề này của bọn em có thể tàn khốc tới mức nào đâu."

Nó có chút ao ước lại có chút ganh tị mà nhìn chằm chằm cây bút máy Montblanc nhìn là biết giá trị không thấp trong tay Phương Cẩn và bản hợp đồng tiếng Đức, nghĩ thầm cho dù anh ấy không phải "ấy ấy" mà Cố đại thiếu gia bao dưỡng, vậy cũng lăn lộn trên thương trường không tệ.

Như đã nói qua, không có loại quan hệ kia nói không chừng còn là chuyện tốt với anh ấy đấy chứ.

Nó đang nghĩ như vậy, lại nghe Phương Cẩn thản nhiên nói: "Tôi biết đấy."

"... Ớ?"

Phương Cẩn xếp lại xấp giấy tờ dày cui, đứng lên nói: "Tôi còn có chút tài liệu chưa xem xong, cậu từ từ ăn đi. Lát nữa thêm nửa chén nước vào ấm đất rồi tiếp tục hầm, để sáng sớm ngày mai Cố tiên sinh uống."

Bộ dáng của cậu rất tự nhiên, nhưng không biết tại sao Tiểu Diêu lại nhìn ra một chút xíu xiu cảm giác giống như là không biết làm thế nào nên đành trốn tránh, cũng không biết là né tránh sự truy hỏi và nhiều chuyện của nó, hay là né tránh cái gì khác.

Tiểu Diêu thất thần, chỉ kịp thấy cậu xoay người ra khỏi phòng ăn, về phòng ngủ đối diện.

...

Sáng hôm sau Cố Viễn tỉnh dậy, quả nhiên trên bàn cơm đã bày sẵn một tô canh đầu cá đậu hũ thơm nức màu trắng sữa.

Đây là thói quen từ lâu của Phương Cẩn, mỗi lần hắn uống say, ngày hôm sau Phương Cẩn sẽ làm canh giải rượu thơm ngon cho hắn. Có lúc là đầu cá đậu hũ, có lúc là vịt hầm măng chua, còn có lúc là các loại thuốc bắc như trần bì đàn hương; lần đầu tiên Cố Viễn chỉ cảm thấy kỳ lạ, sau lại chậm rãi dưỡng thành thói quen, nghĩ rằng làm trợ lý muốn lấy lòng ông chủ vốn không phải theo từ đầu của mình cũng không có gì sai.

"Hôm nay cậu dẫn cậu ta đến chỗ Hà tổng một chuyến đi." Cố Viễn uống canh, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Phương Cẩn.

Phương Cẩn biết ý hắn là bảo cậu đuổi Tiểu Diêu về chỗ Cố Dương: "Vâng, một lát nữa tôi sẽ đi ngay."

Ai ngờ Cố Viễn vừa nuốt canh xuống, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó: "Chờ một chút... cậu đợi một chút ra ngoài với tôi trước, có chuyện cần làm."

Là chuyện gì nhỉ? Cố Viễn chưa nói, Phương Cẩn cũng không có hỏi.

Cậu biết Cố đại thiếu gia không thích cấp dưới hỏi lung tung này nọ, người con trưởng này lớn lên trong gia tộc quyền thế, từ nhỏ đã không có mẹ đẻ bảo bọc, từ lâu đã học được cách cất giấu toàn bộ tâm tình vào trong lòng, chỉ chừa lại một khuôn mặt anh tuấn, lãnh đạm mà xa cách.

Phương Cẩn ăn chậm, phải tăng tốc rất nhiều mới bắt kịp được Cố Viễn ăn như gió cuốn mây tan. Sau bữa sáng Tiểu Diêu thật sự bị Cố Viễn mặc kệ không đếm xỉa mà nhét vào một phòng trong khách sạn, hắn tự gọi tài xế đến, trực tiếp dẫn theo Phương Cẩn đến trung tâm thành phố Ma Cao.

Chú Trương tài xế là người bên cạnh Cố Viễn đã lâu, quen việc nên dễ dàng qua lại trên những con đường trong trung tâm thành phố, chỉ chốc lát sau đã đứng trước lối vào của một cái hẻm nhỏ. Phương Cẩn xuống xe theo Cố Viễn, chỉ thấy cây cối âm u, gió lạnh phất phơ, ở góc hẻm có một cửa hàng nhỏ ba tầng màu xám trông rất tầm thường, trên tấm bảng đen viết bốn chữ "Văn phẩm Vinh thị" to lớn cứng cáp mạnh mẽ.(Vinh thị: nhà họ Vinh, tên gốc là văn ngoạn Vinh thị, văn ngoạn là đồ chơi văn hóa, là mấy đồ dùng để thưởng ngoạn mà có tính văn hóa á, như bình hoa cổ, bình phong, v..v.., mình ko tìm được từ đồng nghĩa, để văn ngoạn thì mình thấy nó tối nghĩa quá nên mình dùng văn phẩm thay thế nha.)

Cố Viễn trực tiếp đi vào cửa hàng, bên trong có một nhân viên mặc áo xanh dáng vẻ lanh lợi, lập tức chào đón: "Ôi, Cố đại thiếu gia lại đến rồi!"

"Cuối tuần này là sinh nhật cha tôi, ông ấy luôn thích thư pháp, tôi đã nhờ người tìm kiếm một bộ thư phòng tứ bảo đem về làm quà mừng. Nhưng trong đó chỉ tìm được bút - giấy - mực, quan trọng là vẫn chưa quyết định được nghiên mực. Tôi nghe bọn họ nói cậu cũng đã từng làm trợ lý cho cha tôi vài ngày nên nhờ cậu hỗ trợ xem xét thử." Nói rồi Cố Viễn gật đầu với nhân viên của cửa hàng: "Bảo ông chủ các cậu mang nghiên mực tôi đặt đến đây."

Nhân viên cửa hàng đang vội vàng bưng trà rót nước, nghe vậy thì lập tức gật đầu đi gọi người. Vẻ mặt Phương Cẩn lại có chút ngoài ý muốn: "Thư phòng tứ bảo?"

"Ừm."

Đối với vị Cố Danh Tông người đứng đầu nhà họ Cố này mà nói, tiền tài quyền thế, ăn chơi nhảy múa gì cũng chỉ là nhất thời, phải tìm được món quà khiến y vui lòng vô cùng khó. Cố Dương là một kẻ quen thói đầu cơ trực lợi, năm ngoái lại đi tặng một cô hoa hậu Philippines, kết quả chỉ có sắc đẹp không có đầu óc, chưa được một tháng đã bị Cố Danh Tông ném cho người khác; mà Cố Viễn tặng ngựa đua Thuần Chủng càng xót xa hơn, đến giờ vẫn bị nhốt trong chuồng cả ngày, có người nói đã mập lên hai mươi ký rồi. (Ngựa đua Thuần Chủng ở đây là giống ngựa Thoroughbred, Thuần Chủng là tên tiếng Việt chứ không phải nói con ngựa này là một chủng ngựa thuần khiết không lai. Ngựa Thuần Chủng đa phần được sử dụng làm ngựa đua, là một trong những loài ngựa nổi tiếng và đắt giá nhất thế giới, muốn sử dụng phải qua nhiều thủ tục và giấy tờ phức tạp. Ngựa Thuần Chủng nổi tiếng là cao to khỏe mạnh, thể hình đẹp săn chắc và tốc độ tuyệt vời. Còn mập lên 20kg thì chắc mất mẹ nó dáng rồi:v)

Vẻ mặt Phương Cẩn có chút khó khăn, dường như muốn nói cái gì, nhưng vào lúc này ông chủ cửa hàng văn phẩm đã tự mình đi theo nhân viên tới. Mấy người cúi đầu khom lưng mà bưng ra hai cái hộp thủy tinh lớn, vừa mở ra thì thấy bên trong là nghiên mực có bốn cạnh, mỗi cái đều làm bằng đá được tạc khắc tinh tế tỉ mỉ theo hình dáng và phong cách cổ xưa, cho thấy chúng đều là vật quý hiếm thượng hạng.

"Cố tiên sinh ngài xem, đều ở đây. Hai cái này là nghiên mực Đoan Khê làm bằng đá Lão Khanh, hiện tại đã vô cùng hiếm có, chúng tôi đặc biệt phái người đến vùng nông thôn Quảng Đông tìm kiếm cho ngài; ngoài hai cái này còn có nghiên mực Hấp, nghiên bên trái này là hạt mưa sao kim, khối bên phải là dải ngọc ánh vàng, đều là hàng tốt hiếm có trong chuyến đi này của chúng tôi." (Nghiên mực Đoan Khê và Hấp đều thuộc bốn loại nghiên nổi tiếng nhất TQ, trong đó Đoan Khê là nổi tiếng nhất. Đá Lão Khanh là một loại đá nổi tiếng dùng để làm nghiên mực, gọi là Lão Khanh là chỉ đá được hình thành trong thời gian rất dài ở mỏ đá Ma Tổ Khanh, nếu đá ở đây hình thành trong thời gian ngắn mà đã khai thác thì gọi là đá Tân Khanh, đá này không tốt bằng Lão Khanh. Ngọc được hình thành lâu ở mỏ đá này cũng gọi là ngọc Lão Khanh)

Phương Cẩn nhìn giá, trong lòng đánh thịch một cái.

"Thế nào?" Cố Viễn hỏi.

Phương Cẩn chần chờ một lát, mới bối rối nói: "Kỳ thực... Cố tổng cũng không thích thư phòng tứ bảo đâu, hay là chọn cái khác đi ạ."

Cố Viễn có chút ngoài ý muốn, kỳ thực trước khi tới trong lòng hắn đã hạ quyết tâm muốn chọn danh gia nhà họ Phương điêu khắc nghiên mực Đoan Khê hình lá sen bằng đá Lão Khanh, mang theo Phương Cẩn tới đây chẳng qua là mua thêm một cái bảo hiểm; ai ngờ người này vừa mở miệng đã hủy toàn bộ dự định của hắn: "Sao lại nói mấy lời này? Cậu có biết trước đây ông ấy viết mấy câu đối, lại đặc biệt gọi người đến đóng khung treo trong phòng sách, còn suốt ngày bảo tôi với Cố Dương đi thu thập giấy Trừng Tâm Đường gì đó... Sao lại không thích mấy thứ này được?" (Giấy Trừng Tâm Đường là một loại giấy thượng phẩm từ xưa, giá trị rất lớn)

Phương Cẩn có khổ không nói nên lời, nghĩ thầm vậy anh có biết câu đối đó không phải ông viết, giấy cũng không phải ông dùng, nghiên mực trăm vạn cuối cùng cũng chỉ để ở phòng sách bám bụi mà thôi, cần gì như vậy chứ? (Một trăm vạn ~ hơn 3 tỷ VND)

Nhưng cậu lại không muốn khiến người ta hoài nghi, cuối cùng chỉ có thể khó xử nói: "Tôi không rõ lắm... Có thể là do tôi ở bên cạnh Cố tổng không lâu nên không hiểu biết nhiều đi."

Cố Viễn không khỏi mất hứng, tiện tay chỉ vào cái nghiên mực Đoan Khê hắn vừa mắt trước đó, nói với ông chủ: "Gói lại."

...Kỳ thực nếu như Cố Viễn nguyện ý làm một ông chủ tốt mà nói, lúc này vẫn có thể hóa giải lúng túng rất dễ dàng. Nhưng ở trước mặt Phương Cẩn, Cố Viễn vẫn luôn rất tùy ý, nói sai một câu đã lập tức trầm mặt là chuyện thường.

Đây là một thủ đoạn khống chế, chủ yếu là để ra oai: Đừng tưởng rằng cậu là người cha phái tới thì có thể lên mặt trước mặt tôi, tâm tình tôi tốt, sẽ cho cậu mặt mũi; tâm tình tôi không tốt, sẽ làm mất mặt cậu như thường.

Cố Viễn thản nhiên bước đi thong thả xem bọn nhân viên gói hàng, ông chủ đi theo phía sau niềm nở cười làm lành. Phương Cẩn lại không có đi theo, lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao to trong đám người kia.

Cố Viễn lớn lên rất giống Cố Danh Tông, nhưng trong đường nét tổng thể cũng mang theo bóng dáng người mẹ đẻ. Điều này làm cho những bộ phận trên mặt hắn nhìn qua rất có chiều sâu, khung mày sâu sắc, mũi cao thẳng, sườn bên khuôn mặt trông như một pho tượng cẩm thạch từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống, nhất là khi hắn nhìn chằm chằm không nhúc nhích vào thứ gì, càng làm cho người khác có cảm giác hít thở không thông khi chìm vào nước.

Phương Cẩn ngẩn ngơ nhìn hắn, một lát sau mới phục hồi lại tinh thần, không khỏi lắc đầu tự giễu bản thân.

Không được như vậy đâu... Trong lòng cậu nghĩ như vậy.

Mấy người ở đây đều dồn về một góc trong cửa hàng, Phương Cẩn tùy tiện đi tới đi lui ở xung quanh. Trong cửa hàng còn rất nhiều món, trên giá treo, trong hộc tủ, trong hộp thủy tinh, rất nhiều loại vật dụng có giá trị văn hóa sẽ xếp theo loại cùng một chỗ để cho khách hàng tùy ý lựa chọn; trước quầy hàng còn bày một loạt đế dựng bằng gỗ mun, trên đó đặt các loại đồ vật bằng ngọc, dưới ánh đén tỏa ra quầng sáng xanh biếc.

Phương Cẩn tiện tay cầm xem, đột nhiên thấy một chiếc nhẫn ngọc tạo hình kỳ lạ, cầm lên nhìn ngắm kỹ lưỡng, chỉ thấy kia vậy mà là một đôi nhẫn lớn bé hợp thành, đường nét chạm trổ trên ngọc còn cực kỳ khéo léo, hai chiếc nhẫn trong ngoài đều được khắc hoa văn tinh tế khác nhau, lồng hai chiếc nhẫn vào nhau đeo chung thì hoa văn sẽ kết hợp thành bốn chữ hoàn chỉnh - Hai người bình tâm. (Lại hàng hiếm ko tìm được hình, diễn tả một chút nha, hai chiếc nhẫn sẽ có 1 cái lớn và 1 cái bé lồng vô, mình nghĩ là nhẫn lớn sẽ khắc rỗng, nhẫn bé sẽ khắc nổi, để nhẫn bé vào trong nhẫn lớn thì phần rỗng và phần nổi sẽ khớp lại với nhau tạo thành chữ)

Có một nhân viên thông minh đi tới cười nói: "Ánh mắt của ngài thật là tốt. Nhẫn này tuy không phải ngọc Lão Khanh cực phẩm, nhưng cũng coi như là nguyên liệu tốt, càng hiếm có hơn là phần điêu khắc - trước đây có bạn bè anh em ăn ý với nhau, mỗi người đeo một cái, hoặc vợ chồng cùng đeo, sẽ biểu hiện đôi bên đều có ý nghĩa độc nhất vô nhị trong lòng đối phương."

Đáy lòng Phương Cẩn dường như bị một gốc rễ cây mềm mại ghim vào, có một chút xíu khát khao đang lan tràn.

"Bao nhiêu tiền?"

Nhân viên cười xòa cân nhắc nói: "Ngại quá, cửa hàng buôn bán nhỏ, không thể mặc cả ạ."

Phương Cẩn ngược lại thấy có chút buồn cười: "Cậu cũng nhìn người mà báo giá sao, nhìn tôi cảm thấy đắt tôi sẽ không mua nổi?"

Nói rồi cậu lấy ví ra, mở ra phía ngoài cùng hiện rõ một chiếc thẻ màu đen.

Thẻ tín dụng toàn cầu không định mức này áp dụng cho những người giàu có và có địa vị nhất, nhưng ngón tay cậu chưa dừng tại đó, mà trực tiếp bỏ qua, rút ra chiếc thẻ Mastercard loại phổ thông có tên của cậu từ ngăn bên trong, đưa cho nhân viên. (Giải thích cho bạn nào ko biết về thẻ tín dụng, thẻ tín dụng thì giống như bạn xài điện thoại trả sau zị đó, xài trước trả sau, tùy thu nhập của bạn ngân hàng sẽ ra một hạn mức cho bạn, xài đến đó là ngưng, thu nhập càng cao hạn mức càng lớn, thẻ đen dạng này là kiểu thẻ cao cấp nhất, ko có hạn mức, tất nhiên bạn phải rất giàu người ta mới dám để bạn xài thả ga như vậy. Còn loại thẻ của bạn Cẩn là thẻ tín dụng quốc tế bình thường thôi, bạn ý dùng thẻ đăng ký dựa vào năng lực của bạn ý chứ ko thèm xài thẻ ông già kia cho)

Cố Viễn nhìn bọn họ gói quà mừng lại xong, mới thản nhiên bước thong thả quay lại, kết quả liếc mắt đã nhìn thấy Phương Cẩn ngồi trên tay vịn ghế mỉm cười.

Thật ra cũng không phải là cười rõ ràng lắm, chỉ giống như đột nhiên chìm vào trong chuyện vui nào đó, cho nên lộ ra một chút ý cười nho nhỏ mà thôi. Nhưng loại vui thích phát ra từ nội tâm này cũng rất có sức cuốn hút, khiến người ta không kiềm lòng được cũng cảm thấy thoải mái theo, thậm chí còn sinh ra chút cảm giác thương yêu.

Cố Viễn có chút hoảng hốt.

... Người này xảy ra chuyện gì đây? Vừa nãy còn một bộ sắp sửa khóc tới nơi, bây giờ lại thích thú như vậy.

Nhưng mà vẫn là bộ dáng vui vẻ của cậu ta càng hợp mắt mình hơn, cẩn thận quan sát mà nói, kỳ thực so với cái cậu minh tinh mười tám tuổi hôm qua kia còn đẹp mắt hơn một chút...

"Ngài đã trở về?" Phương Cẩn đột nhiên thoáng nhìn thấy hắn, lập tức đứng lên: "Thật ngại quá, có phải bây giờ đi về không?"

Một giây kia ý cười dịu êm nơi đáy mắt cậu đã biến mất sạch sẽ, lại khôi phục bộ dáng kính cẩn, nghe lời mà lại cảnh giác.

Cố Viễn chợt cảm thấy không hài lòng, nhưng lại không nói nên lời là không hài lòng ở đâu, chỉ thản nhiên nói: "Đi thôi. Cậu ở đây làm gì?"

Hai người ra khỏi cửa hàng trong sự cúi chào cung kính của ông chủ, Phương Cẩn cười nói: "Tôi vừa mua một cái nhẫn trong cửa hàng."

Cố Viễn nhíu mày, "...Mua cái đó làm gì?"

Hẻm nhỏ đúng lúc có ánh nắng chiếu vào, gió thổi vi vu qua ngọn cây, cành cây xanh um tươi tốt phát ra tiếng xào xạc. Chú Trương tài xế ở cách đó không xa tự mình khom lưng mở cửa xe, nhưng giờ phút này còn có một đoạn đường ngắn, khoảng cách chừng mười mét ngắn ngủi, chỉ có hai người bọn họ ở cùng với nhau.

"Mua chơi." Phương Cẩn cười nói: "Chờ ngài kết hôn rồi, coi như quà mừng tặng cho ngài."

Rõ ràng là câu nói rất bình thường, trong lòng Cố Viễn lại đột nhiên nảy lên một loại cảm giác không nói rõ được, phảng phất như bị một chiếc lông chim mềm mại nhẹ nhàng chọc ghẹo một chút, lại dâng lên cảm giác tê ngứa vô cùng tinh tế khó mà diễn tả được.

"... Đi thôi." Hắn vội vội vàng vàng nói một câu cụt ngủn, cũng không quay đầu lại, khẩn trương bước lên trước hai bước chui vào xe Bentley.