Trương Hoàn ra khỏi phòng bệnh đi tìm Triệu Sưởng, Triệu Sưởng đang đứng ở cuối hành lang phát ngốc, từ nơi này, trông về phương xa, thấy nhà lầu xa xa gần gần, nhìn xuống phía dưới, đó là một bãi đậu xe, thật sự không có phong cảnh gì, Triệu Sưởng tâm phiền ý loạn thở dài.

Trương Hoàn đi tới, nói, “Triệu Trăn đã tỉnh lại, cô có muốn đi xem một cái không.”

Lời nói của Trương Hoàn quấy rầy suy tư của Triệu Sưởng, cô xoay người lại, nhìn Trương Hoàn, thấy quần áo Trương Hoàn nhăn nhúm chưa thay, thần sắc trên mặt mặc dù tiều tuỵ nhưng lại bình thản trấn định, cái dạng này, cũng không làm Triệu Sưởng cảm thấy xấu.

Nhưng cô chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua như vậy, liền dời đường nhìn sang chỗ khác, tựa hồ rất sợ nhìn nhiều, đi khỏi sân thượng, nói, “Anh vẫn nên về trước nghỉ ngơi một chút đi. Ba tôi sớm không sao rồi, còn nhiều người như vậy ở đây, lẽ nào anh còn sợ không ai chăm sóc ông ấy?”

Triệu Sưởng phi thường lo lắng cho ba, khi biết Triệu Trăn gặp tai nạn, cô bị doạ gần như đứng không vững, vội vàng chạy tới bệnh viện chỗ Triệu Trăn.

Khi cô đến, Triệu Trăn còn đang được giải phẫu nối xương, cô nhìn thấy ông nội bà nội cùng các bác đều ở đây, còn có người cô không muốn nhìn thấy nhất.

Trương Hoàn một đường đi theo Triệu Trăn, cậu không muốn rời đi, người Triệu gia không muốn ồn ào cưỡng chế ép cậu đi dẫn đến tình cảnh khó coi, cho nên đành tuỳ cậu đợi bên ngoài phòng giải phẫu.

Từ trong miệng vệ sĩ nghe nói Triệu Trăn là vì bảo vệ cậu nhóc này mới bị thương thành như vậy, ngoại trừ Trương Hoàn không có việc gì, tài xế cùng chung xe cũng bị thương, bất quá không nghiêm trọng như Triệu Trăn, đang ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu.

Biết được Triệu Trăn vì bảo vệ đứa nhỏ này mà không màng an nguy chính mình, người Triệu gia rất giật mình, bọn họ cũng không phải người ngang ngược không nói lý, mà Triệu Trăn đã sớm tự lập gia đình, cho nên, bọn họ kỳ thật đã không cách nào can thiệp quyết định và cách làm của Triệu Trăn, đến lúc này cũng chỉ có thể tôn trọng ý chí của Triệu Trăn.

Triệu Trăn hoài nghi trong bọn họ có người nào đó gây khó dễ Trương Hoàn, còn đánh Trương Hoàn một tát, đây rõ ràng là tự Triệu Trăn lòng dạ tiểu nhân quan tâm quá bị loạn.

Cho dù là ba mẹ Triệu Trăn, lúc này cũng là quan tâm an nguy của Triệu Trăn, bị những người con khác khuyên, liền không muốn xen vào chuyện Triệu Trăn nuôi một đứa nhỏ trẻ tuổi làm xằng làm bậy nữa, chỉ cần thân thể khoẻ mạnh, còn có cái gì quan trọng hơn.

Triệu Sưởng nhìn thấy Trương Hoàn, bởi vì có những thân nhân khác ở đây, cô không tiện tiếp tục bày tính tình đại tiểu thư, huống chi, lúc này cô tràn đầy áy náy và tự trách, cô biết ba là vì tìm cô mới gặp tai nạn, cho nên, cho dù không muốn gặp Trương Hoàn, hơn nữa trong lòng đặc biệt không được tự nhiên khổ sở, cũng không thể không đè xuống.

Khóc trong lòng ông nội bà nội một trận, lại nói một đống lời tự trách, cô được khuyên nhủ, mới cùng người thân ngồi xuống bên cạnh, chờ ba phẫu thuật xong.

Do tình huống của Triệu Trăn nghiêm trọng, phẫu thuật tốn gần mười tiếng, người bên ngoài phòng phẫu thuật vẫn chờ như thế cũng không phải cách, thế là bác sĩ tới khuyên nói không có nguy hiểm tính mạng, bảo mọi người có thể trở về nghỉ ngơi một chút, hai ông bà cụ Triệu gia được con cái khuyên về nhà, vài người khác cũng vì chuyện quan trọng hoặc là công việc mà đi rồi không trở lại, hoặc đi trước một chút rồi quay lại, chỉ có một mình Trương Hoàn ngồi cách xa chỗ mấy người Triệu gia là không nhúc nhích, có người đến khuyên, cậu cũng không nói gì, chỉ là ngồi đó bất động.

Thấy đứa nhỏ này quật cường như thế, người Triệu gia không có cách nào, nửa đường bảo người giúp việc mang canh đến, gọi cậu cùng ăn, tuy đã gọi, nhưng Trương Hoàn vẫn như cũ không nghe, cũng không ăn cơm.

Người Triệu gia lần này triệt để nhận thức được sự quật cường của đứa nhỏ này rồi, hoàn toàn không có cách nào với cậu, đành bảo vệ sĩ của Triệu Trăn tới khuyên cậu ăn, nhưng người quen đến khuyên cậu, cậu vẫn không ăn, sắp thành tượng Phật động cũng không động.

Vệ sĩ quay lại chỗ người Triệu gia, nói khuyên Trương Hoàn không được, hơn nữa mấy ngày nay để tìm Triệu Sưởng, cậu đã rất mệt mỏi, nếu như còn bướng bỉnh cường ngạnh chống đỡ, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Thế nhưng, hiện tại Triệu Trăn đang trong phòng phẫu thuật, không ai có thể khuyên được cậu, bọn họ cũng không có biện pháp.

Cuối cùng là Triệu Sưởng từ trên ghế đứng phắt lên, ra khỏi phòng đi đến chỗ Trương Hoàn, đứng trước mặt Trương Hoàn, nói, “Này, anh bày ra bộ dạng bi luỵ này ra cho ai coi, không ai làm khán giả của anh đâu!”

Trương Hoàn vốn đang cúi thấp đầu, lúc này mới ngẩng lên nhìn Triệu Sưởng.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi tới bệnh viện Triệu Sưởng nhìn rõ Trương Hoàn, quần áo trên người Trương Hoàn trải qua tai nạn xe, đã nhuộm máu vấy bẩn, nhưng cậu còn chưa đổi, thậm chí trên mặt còn có vài vệt máu chưa lau đi, sắc mặt cậu cực kì tái nhợt, môi mím thật chặc, không có huyết sắc, chỉ có đôi mắt vô cùng sâu và đen, như một hồ nước sâu, có thể hấp dẫn người nhìn chìm vào bên trong, thế nhưng, trong mắt lại giăng đầy tơ máu.

Triệu Sưởng bị cậu nhàn nhạt nhìn một cái, không biết tại sao, nhìn đến đau lòng, cô siết chặt bàn tay, vốn còn có lời muốn nói, nhưng dưới ánh mắt này của Trương Hoàn mà nói không nên lời.

Thanh âm Trương Hoàn khô khốc, nhẹ giọng đáp lại cô một câu, “Triệu Trăn là vì tìm cô, mấy ngày nay lo lắng không ngủ không nghỉ. Cô bỏ nhà trốn đi, là muốn ai làm khán giả? Nếu như Triệu Trăn xảy ra vấn đề, cô sẽ không còn người đến thương cô nữa.”

Triệu Sưởng bị những lời này nói cho nghẹn họng lại nghiến răng nghiến lợi, nhưng không biết nên vặn lại cậu thế nào, sau cùng chỉ có thể cố tình gây sự nói, “Ông ấy là baba tôi, chuyện của các người tôi không thể giận sao? Tôi muốn né tránh mấy ngày cũng không được sao! Hơn nữa, ông ấy cư nhiên vì anh mà đánh tôi, từ nhỏ đến lớn, ông ấy chưa từng đánh tôi!”

Triệu Sưởng càng nói càng uỷ khuất, giống như cảm giác đau rát của cái tát bị ba đánh lên mặt kia còn lưu lại, cô nhớ đến tình cảnh lúc đó, trong mắt hầu như ngậm nước mắt mà trừng Trương Hoàn.

Trương Hoàn đột nhiên giơ tay lên bắt lấy tay Triệu Sưởng, Triệu Sưởng bị bàn tay lạnh như băng của Trương Hoàn bắt lấy, không khỏi rùng mình một cái, cô không biết Trương Hoàn muốn làm gì, thế là muốn rút tay mình ra.

Trương Hoàn không buông cô ra, mà nói, “Vậy cô đánh trả lại tôi là được, dù sao tôi không muốn thiếu cô! Cô đánh trả là được!”

Triệu Sưởng đương nhiên sẽ không vì cậu nói như vậy liền đánh cậu, nói, “Buông tay, tại sao tôi lại muốn đánh anh.”

Ánh mắt sâu thẳm của Trương Hoàn thẳng tắp nhìn Triệu Sưởng, thấy Triệu Sưởng tâm hoảng ý loạn, nhưng lời nói của Trương Hoàn lại vừa băng lãnh vừa chọc tức người, “Cô không đánh tôi, vì sao không đánh tôi! Tôi nghĩ trong lòng cô rất muốn đánh tôi một trận mà! Không đánh trả lại tôi, cô có phải muốn đem chuyện Triệu Trăn vì tôi đánh cô xem như nhược điểm nhớ tới già không. Ghi hận trong lòng như cô đây không phải là phi thường đê tiện sao? Vì sao không dứt khoát một chút! Cô muốn nói tôi vì tiền thì cứ việc nói, muốn nói tôi rất tiện thì tuỳ tiện nói, đây đều là cô nói, trong lòng tôi căn bản không tính là gì, vì tôi vốn không thích cô, cô tuỳ ý nói cái gì đối với tôi đều không có tác dụng, có bản lĩnh, cô khiến baba cô nói với tôi như vậy, tôi liền triệt để cùng ông ấy chơi một chút…” (ý là chơi rồi thôi, chứ không phải nghiêm túc)

Triệu Sưởng bị Trương Hoàn nói cho vừa tức vừa tổn thương, nước mắt thoáng cái chảy ra, bàn tay không bị Trương Hoàn nắm lấy phi thường dứt khoát tát một cái lên mặt Trương Hoàn, một tiếng thanh thuý toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Triệu Sưởng quát Trương Hoàn, “Tôi đã sớm muốn đánh anh, cá tính thối nát như anh, anh nghĩ rằng tôi còn thích anh sao, tôi cũng không thích anh, anh tuỳ tiện nói cái gì, cũng không có bất cứ tác dụng gì với tôi.”

Quát xong, còn tát Trương Hoàn thêm một cái.

Trương Hoàn căn bản không nhúc nhích, mặc cho Triệu Sưởng đánh hai cái, cậu thả tay Triệu Sưởng ra, nói, “Cô đã đánh tôi rồi, sau này không cần nhắc lại chuyện Triệu Trăn vì tôi đánh cô nữa. Tôi ghét nhất bị con gái bám riết một chuyện không tha, nhắc một lần lại một lần!”

Triệu Sưởng nhìn khuôn mặt người chết của cậu nói ra lời như vậy mà tức muốn ngất luôn, nói, “Tôi sẽ nhắc, sẽ nói, anh quản được tôi sao!”

Trương Hoàn cau mày nhìn Triệu Sưởng, thấy Triệu Sưởng khóc đỏ con mắt, trên mặt cũng là đỏ bừng, liền quay mặt sang chỗ khác, lãnh đạm nói, “Tuỳ cô!”

Không thèm nhìn cô nữa.

Mấy người lớn Triệu gia nhìn hai đứa nhỏ ở trong này giở tính con nít phát giận, biết khuyên không được, nên căn bản không tới khuyên, thấy Triệu Sưởng đi vào phòng bưng một chén cơm muốn ném lên người Trương Hoàn, lúc này mới bị người Triệu gia kéo lại.

Triệu Sưởng mắng Trương Hoàn, “Anh không ăn cơm tính cái gì, tưởng muốn được ba tôi đồng tình sao? Một chiêu này trong phim đều diễn đầy rồi, anh còn là đàn ông không a, dằn vặt chính mình để người khác lo lắng, anh cao hứng lắm có phải không!”

Trương Hoàn bị Triệu Sưởng nói cho phi thường buồn bực, cậu thật sự ăn không vô, đừng nói bây giờ Triệu Trăn đang phẫu thuật, cậu lo lắng không muốn ăn, hơn nữa, đây còn đang trong bệnh viện, ngửi thấy mùi trong này, cậu liền ăn không vô chút nào.

Nhưng bị Triệu Sưởng nói như vậy, cậu lại không thể phản bác, sau cùng chỉ có thể đi ăn một chén cháo gà.

Có lẽ là Triệu Sưởng bị Trương Hoàn nói cho chết tâm, hoặc là chính mình mắng Trương Hoàn xong giải trừ khúc mắc, sau đó thật sự không cùng Trương Hoàn giận dỗi nữa.

Triệu Trăn phẫu thuật xong, không có lập tức tỉnh lại, Trương Hoàn canh giữ bên giường ẩn tình đưa tình nhìn Triệu Trăn, trong lòng Triệu Sưởng phi thường khó chịu, liền tránh đi, thẳng đến khi Trương Hoàn đến nói Triệu Trăn đã tỉnh lại.

Triệu Sưởng đi gặp ba, Triệu Trăn nằm ở đó, thấy cô, liền nhìn cô thở dài, nói, “Cuối cùng cũng bằng lòng gặp ba?”

Triệu Sưởng cau mày bộ dạng đau khổ đi tới, ngồi xuống bên giường Triệu Trăn, nói, “Ba, xin lỗi.”

Triệu Trăn nói, “Nói xin lỗi cái gì! Ba nguyên bản còn tưởng ba phải xin lỗi con đó? Lần này gặp tai nạn, liền có lời như vậy, con gái bảo bối của ba cư nhiên nói xin lỗi ba!”

Triệu Sưởng bất mãn hừ một tiếng, “Ba quản con nói xin lỗi cái gì. Ba đại nạn không chết, sau này phải sống thật tốt, có biết không!”

Cô biết ba nói như vậy là muốn chính mình không cần tự trách áy náy, thế nhưng, nghĩ tới những việc này, trong lòng cô càng khó chịu. Cô biết ba yêu cô biết bao nhiêu, mà cô lại luôn tuỳ hứng như thế, tuỳ hứng chẳng qua là ỷ lại vào tình yêu ba dành cho cô mà thôi. Ba rất thích Trương Hoàn, muốn cùng một chỗ với cậu, Triệu Sưởng một đường theo dõi tình sử của ông hơn một năm, cô còn có cái gì không hiểu rõ, cô nghĩ, mình cũng nên hoàn toàn trưởng thành, nên vì hạnh phúc của ba mà thành toàn cho ông.

Triệu Sưởng hàm chứa lệ nóng cúi xuống hôn lên mặt Triệu Trăn một cái thật kêu, nói, “Ba, con yêu ba…”

Triệu Trăn thấy con gái vừa khóc vừa cười, còn nói lời buồn nôn như vậy, không khỏi cười nói, “Nhìn công chúa nhà ba vừa khóc vừa cười kìa, con đây là muốn chọc baba cũng khóc theo phải không!”

Triệu Sưởng buông ông ra, nói, “Ba dưỡng thương cho tốt đi! Nước mắt giữ lại đến khi con lập gia đình rồi chảy, tới lúc đó, con không phải của ba nữa rồi, con là của người đàn ông khác.”

Triệu Trăn cười, ôn nhu nhìn Triệu Sưởng, than thở, “Con đều đã lớn rồi…”

Triệu Sưởng nói, “Ừm, sau này con không cần ba xen vào nữa, cho nên, ba nắm chặt hạnh phúc của mình là được. Con sẽ không tuỳ hứng nữa!”

Triệu Trăn nhìn con gái bảo bối rưng rưng nói ra lời như vậy, không khỏi mũi chua xót, viền mắt đã ươn ướt, Trương Hoàn từ một bên giường khác đi tới chỉnh lại chăn cho ông, hỏi một câu, “Ông có muốn ăn chút gì không?”

Lúc này Triệu Trăn mới hồi phục tinh thần, nói, “Trong nhà đã mang đồ ăn qua, sắp tới rồi, cảm giác của tôi quay lại rồi, cũng nhanh đói bụng.”

Vấn đề thực tế cắt đứt phiến tình trong phòng, người giúp việc mang cơm đến, Trương Hoàn và Triệu Sưởng bồi Triệu Trăn dùng cơm trong phòng bệnh, những người khác phải đi liền đi, lại có người thân bạn tốt đến thăm, bất quá để Triệu Trăn có thể tĩnh dưỡng thật tốt, những người bình thường khác đều bị chặn ngoài cửa, chỉ có mấy người có quan hệ đặc biệt thân cận mới có thể vào phòng bệnh thăm Triệu Trăn, nói mấy câu.

Mà sau đó Trương Hoàn nhìn thấy tin tức tai nạn lần này trên mạng, chỉ vài dòng viết tai nạn ở đâu, mấy người chết mấy người bị thương, ngôn từ đơn giản, thế nhưng, cảnh tượng xuất hiện trong đầu Trương Hoàn lúc đó, cậu vô cùng bi thương, nhưng lại không khỏi cảm thấy may mắn, chí ít Triệu Trăn không có lìa xa mình.

Sau đó lại xác nhận thương thế của tài xế, biết được y bị thương ở đầu, ngoại trừ chấn động não một chút thì không có vấn đề gì khác, tĩnh dưỡng một thời gian hẳn là không có gì đáng ngại. Điều này càng khiến người khác yên tâm.”

Ban đêm, Trương Hoàn ở lại cùng Triệu Trăn ngủ, Triệu Trăn bảo Trương Hoàn về nhà, Trương Hoàn không chịu, cậu cũng không nói chuyện, chỉ an tĩnh nhìn Triệu Trăn, không nỡ và tình ý nồng đậm trong con ngươi đen thẳm dường như đọng lại, Triệu Trăn không cách nào cự tuyệt cậu trông chừng mình.

Trương Hoàn tắm rửa ở phòng tắm trong phòng bệnh, thay quần áo sạch người giúp việc mang tới, còn để y tá thay thuốc trên cẳng chân, thu thập tất cả thoả đáng, mới thay y tá tự mình dùng khăn nóng lau tay và mặt cho Triệu Trăn.

Bởi vì chân bị thương Triệu Trăn không thể nhúc nhích thân thể, cái này so với đau đớn càng làm cho ông khó có thể chịu được, Trương Hoàn thỉnh thoảng giúp ông bóp cánh tay, xoa tay, thậm chí nắn bóp bắp đùi chân không bị thương, lúc này mới có thể khiến tuần hoàn máu lưu thông một chút, khiến ông thoải mái một chút.

Triệu Trăn rất đau lòng cậu không quản mệt nhọc chăm sóc mình, khuyên cậu, “Có y tá tới chăm sóc rôi rồi, em hà tất phải mệt như vậy, đến lúc tôi khoẻ rồi, em mệt mỏi bị bệnh, không phải lợi bất cập hại sao.”

Trương Hoàn trừng ông, nói, “Cái gì gọi là lợi bất cập hại. Em không sao, hơn nữa, cho dù em có sao, cũng không phải lợi bất cập hại.”

Triệu Trăn đành tuỳ cậu, nhưng sau đó nhanh chóng bảo Trương Hoàn đến giường cho người nhà bên cạnh đi ngủ, chính ông cũng muốn ngủ.

Trương Hoàn lại không ngủ, mà là ghé vào trên giường Triệu Trăn nhìn ông, Triệu Trăn giật giật tay, Trương Hoàn vội vươn tay nắm lấy tay ông, nói, “Ông đừng lộn xộn, cẩn thận động đến chân.”

Triệu Trăn cười nói, “Tôi không phải làm từ sứ, đâu cần để ý như vậy. Tôi chỉ muốn sờ mặt em một chút, em nhìn em kìa, luôn là vẻ ưu sầu không dứt, khiến tôi ngủ không yên.”

Trương Hoàn lặng lẽ nhìn chăm chú mặt Triệu Trăn, cầm tay ông lên nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má mình, thấp giọng nói, “Ông không biết, khi xảy ra tai nạn em có bao nhiêu sợ hãi, em nghĩ ông cũng muốn rời bỏ em rồi. Em từng nói với ông, em chán ghét cha mẹ vứt bỏ em một mình mà đi, em cho rằng ông cũng muốn tự mình đa tình vì tốt cho em mà vứt bỏ em rời đi.”

Triệu Trăn ôn nhu nhìn cậu, ngón tay vuốt ve khoé mắt cậu, “Tôi từng đáp ứng em, sẽ không rời khỏi em, em cũng nên tin tưởng tôi. Chỉ cần nghĩ, tôi chỉ mới cùng một chỗ với em hơn một năm, sau này còn có con đường dài cần phải đi như vậy, còn muốn sống thật nhiều ngày tốt đẹp cùng nhau như vậy, tôi làm sao buông được em mà đi. Em đây là suy nghĩ quá nhiều, ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy, phải nghĩ những chuyện vui vẻ, ví dụ như, chờ chân tôi khỏi rồi, chúng ta phải đi ra ngoài tiêu dao (ung dung tự tại) một thời gian, đi nơi này thì tốt đây? Em chọn địa điểm đi.”

Trương Hoàn tiến tới hôn Triệu Trăn, mắt đối mắt, nhìn vào mắt ông, giống như chìm vào trong tình yêu của ông vậy, cậu nhẹ giọng nói, “Ừm, em biết rồi.”

—-

Tiểu Bảo: hết chính văn rồi TT^TT

Tuần sau tui thi rồi, tình hình chiến sự vô cùng căng thẳng 8 môn, 8 cuốn sách mấy trăm trang, nên là phiên ngoại có thể phải chờ cho tới khi tui thi xong (ngày 19) Không cần lo lắng, tui edit xong hết rồi, chỉ còn beta thôi.

Đa số mọi người có lẽ cũng phải thi, chúc các đồng chí chiến thắng trở về!!