(*cảnh báo chương truyện không phù hợp trẻ vị thành niên nhé*)

Triệu Trăn là cao thủ trong chuyện phong nguyệt, lại bởi vì đã đánh chủ ý lên người Trương Hoàn một thời gian dài, về phương diện này sớm nghiên cứu thấu triệt, chỉ chờ lúc lâm trận phát huy thật tốt, có thể cho Trương Hoàn một cái ấn tượng tốt.

Triệu Trăn sợ Trương Hoàn lần đầu tiên không chịu nổi, lựa chọn một loại phương thức mà thụ thoải mái nhất, dùng tư thế sau lưng.

Trương Hoàn uống rượu có lẽ tác dụng chậm, trước còn không say vô cùng lợi hại, từ khi biết chính mình và Triệu Trăn đang cùng một chỗ, sau khi bản thân an toàn, cậu liền say triệt để, còn là an tâm say mèm.

Lúc này nằm ở đó, ngoại trừ lúc Triệu Trăn làm thân thể cậu không thoải mái, cậu không hề có phản ứng lớn gì.

Triệu Trăn lại hôn môi vuốt ve Trương Hoàn một hồi, để cậu có cảm giác thân thể trầm tĩnh lại mới chậm rãi tiến vào, mới vào một chút, Trương Hoàn đã khó chịu bắt đầu nhúc nhích thân thể, Triệu Trăn đành dừng lại hôn lên lưng cậu, hôn môi liếm lộng ở sau tai nhạy cảm của cậu, thừa dịp Trương Hoàn yên tĩnh lại, sẽ chậm rãi tiếp tục, cứ như vậy, Triệu Trăn bị nghẹn đầu đầy mồ hôi, Trương Hoàn cũng rất khó chịu, cậu tựa hồ còn không quá rõ cụ thể đang xảy ra chuyện gì, chỉ là sau lưng trướng đau khiến cậu có chút vô pháp thích ứng, trong miệng thấp giọng hàm hồ gọi Triệu Trăn.

Triệu Trăn từ từ sáp nhập tới cùng, dừng lại để Trương Hoàn chậm rãi thích ứng, lại hôn lên má lên tai Trương Hoàn, nhẹ giọng trấn an, “Liền tốt rồi, sẽ không quá đau.”

Nếu như Trương Hoàn đang thanh tỉnh, Triệu Trăn nói loại ngôn ngữ trên giường rõ ràng gạt người này, nhất định sẽ cho ông một quyền, nhưng Trương Hoàn đang mơ hồ, hoàn toàn không biết chính mình bị Triệu Trăn làm chuyện gì.

Triệu Trăn mơn trớn thân thể Trương Hoàn, tay còn vỗ về chơi đùa phía trước, để cậu lại có cảm giác, mới chậm rãi hoạt động.

Trương Hoàn đau đớn, thấp giọng rên rỉ, muốn biểu đạt chính mình phi thường khó chịu, động tác Triệu Trăn tuy chậm, nhưng lại kiên định vô cùng, mỗi lần đều rất nghiêm túc.

Trương Hoàn cảm thấy trướng đau, đau không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng lại làm cho cậu phi thường gian nan, cậu hầu như muốn khóc ra, nhưng bình thường không phải là người dễ lộ tâm tình, lúc này nước mắt cũng không dễ dàng chảy xuống, vì vậy chỉ là không ngừng nói mình khó chịu, gọi tên Triệu Trăn, Triệu Trăn thấp giọng trả lời cậu, hôn sau lưng cậu, bất quá không có một chút ý muốn dừng lại.

Trương Hoàn lúc mới bắt đầu đích xác không có khoái cảm, chỉ còn lại khó chịu, sau đó có lẽ Triệu Trăn đâm trúng chỗ nhạy cảm, cậu mới dâng lên một chút khoái cảm, tiếng rên rĩ cũng hơi thay đổi.

Triệu Trăn biết cậu có cảm giác, liền thở phào nhẹ nhõm, ông không muốn để Trương Hoàn đang làm tình cùng ông lại không trải nghiệm được vui sướng.

Triệu Trăn từ phía sau lưng ôm Trương Hoàn, mơn trớn ngực cậu, dưới thân lại mạnh mẽ va chạm, tiếng rên của Trương Hoàn cũng bị đâm vỡ vụng, Triệu Trăn ôm thân thể trong lòng, nghe tiếng cậu thở dốc, liền tràn đầy nhiệt tình, trong lòng khuấy động một loại nhiệt lưu muốn đột phá hết thảy, ông thở dốc, động thắt lưng, nghĩ thầm, cuối cùng cũng triệt để có được Trương Hoàn rồi, ông thương cậu, muốn cùng một chỗ với cậu mãi mãi về sau.

Tình ái lúc này đây, đối với Triệu Trăn mà nói, không chỉ là ***, mà là một loại nghi thức, ông đầy lòng thoả mãn có được người ông yêu, sau này sẽ không phụ lòng cậu.

Triệu Trăn sợ thời gian quá dài Trương Hoàn chịu không nổi, cố ý phóng nhanh tốc độ, trong nháy mắt cao trào, Triệu Trăn ôm chặt lấy Trương Hoàn, có loại cảm giác mang cả linh hồn ra cho Trương Hoàn.

Đặc biệt là sau khi phát hiện Trương Hoàn dưới tình huống ông không dùng tay, cư nhiên cao cao đứng thẳng, chỉ là chưa bắn ra, Triệu Trăn vì thế cao hứng vô cùng, ông lật người Trương Hoàn lại, nhiệt tình âu yếm hôn má và môi cậu, Trương Hoàn có lẽ là bị nghẹn, hoặc là đau, nóng, mặt cậu ửng đỏ, con mắt nhắm chặt, nhưng khoé mắt lại ướt át, Triệu Trăn cho là vừa nãy cậu khóc, vì vậy đầy lòng trìu mến yêu thương, hôn lên khoé môi cậu, còn ghé vào tai cậu nhẹ giọng dụ dỗ, “Được rồi, hôm nay không để em khó chịu, cho em thoải mái một chút.”

Triệu Trăn không quen khẩu giao, vì ông chưa từng làm, hơn nữa ông chưa từng nghĩ mình phải làm vậy, nhưng lúc này, ông cũng mang theo một loại âu yếm và trìu mến làm cho Trương Hoàn, tựa hồ, cũng không có cảm giác gì khó chịu.

Trương Hoàn bởi vì ** khoái cảm mà khẽ há miệng không ngừng thở dốc, thỉnh thoảng cúi đầu rên rỉ, Triệu Trăn tuy rằng chưa bao giờ làm phục vụ này, nhưng lại có kinh nghiệm được người phục vụ, hơn nữa đều là nam nhân, ông đương nhiên biết làm sao cho Trương Hoàn thoải mái nhất.

“Ưm…a…” Giọng Trương Hoàn thật thấp, thở hổn hển, vừa mang theo gợi cảm quyến rũ đặc biệt, Triệu Trăn nghe tiếng cậu, lại lập tức có cảm giác.

Ông ra sức hầu hạ Trương Hoàn, lại vỗ về bắp đùi và mông cậu, tới cao trào, Trương Hoàn có chút chịu không nổi kêu lên, cái loại thậm chí là xen lẫn thống khổ và vui sướng này khiến cậu cảm giác chính mình giống như sắp chết.

Triệu Trăn lau bạch trọc bị Trương Hoàn bắn lên mặt, trên mặt mang theo nụ cười trong thâm trầm tràn ngập cường liệt muốn chiếm làm của riêng, ông cúi đầu hôn lên cái bụng bằng phẳng của Trương Hoàn, lại vuốt ve bắp đùi và khí quan đã mềm xuống kia một hồi, liền cúi người ở bên tai Trương Hoàn nói một câu, “Bảo bối, thoải mái không?”

Trương Hoàn lúc này nhưng đang ở trên trời, căn bản không nghe được Triệu Trăn nói, chỉ là hơi giật giật đầu, tránh né nhiệt khí thổi bên tai.

Tuy phi thường muốn đem Trương Hoàn đè thêm một lần, nhưng cuối cùng Triệu Trăn vẫn nhịn xuống, ôm Trương Hoàn vào phòng tắm tẩy rửa.

Trong nước bỏ thêm tinh dầu khiến tinh thần thả lỏng, Triệu Trăn ôm Trương Hoàn ngồi vào trong, động tác dịu dàng tắm cho cậu, lại hôn hôn lên gò má cậu, tắm cho Trương Hoàn xong, dùng khăn tắm gói kỹ lưỡng ôm ra ngoài đặt trên ghế salon, sợ cậu lạnh, lại nhanh chóng đắp chăn.

Triệu Trăn thậm chí không cho người giúp việc đi lên đổi ga giường, mà là tự mình ra tay dọn dẹp, đem Trương Hoàn dời lên giường, sau đó tỉ mỉ kiểm tra cho cậu, lo lắng cậu bị thương.

Nhìn kỹ, còn dùng đầu ngón tay dò xét vào, Triệu Trăn cảm thấy còn tốt, không có vấn đề quá lớn, ông ở trên mông Trương Hoàn hôn mạnh hai cái, mới đi lấy thuốc mỡ chuyên dụng giảm nhiệt chống sưng lại có hiệu quả làm dịu đến cẩn thận bôi lên cho Trương Hoàn.

Ông thậm chí sớm có chuẩn bị dùng một thanh ngọc bích* dày cỡ ngón út đưa vào bên trong tỉ mỉ bôi thuốc, trong quá trình bôi thuốc, Trương Hoàn tựa hồ muốn tỉnh lại, thân mình vặn vẹo vài cái, còn thấp giọng thở dài.

(*cái này mình không rõ lắm nên giải thích sơ thôi: trong ngọc có nhiều khoáng chất vi lượng, tác động đặc biệt vào da và khí mạch, giúp cải tạo sức khỏe tốt lên, vận khí cũng tốt lên; rồi còn có vụ dùng Ngọc dưỡng sinh dưỡng sắc nữa => nó tốt cho cơ thể. Còn vụ dùng Ngọc để dưỡng ‘cúc’, mình từng thấy qua ở một vài truyện khác rồi, hình như Thần Hi của Chu Nhi Phục Thuỷ có nói rõ hơn vụ này)

Triệu Trăn hôn lên bả vai cậu trấn an, mới tiếp tục bôi thuốc, sau khi làm xong tất cả, lật người Trương Hoàn lại để cậu nằm ngửa, Triệu Trăn mới phát hiện Trương Hoàn đứa nhỏ này cư nhiên lại có chút phản ứng, ông cười cười thổi một hơi lên thứ trắng nõn đó, mắt thấy vật nhỏ của Trương Hoàn lại ngẩng lên một ít, còn khó nhịn giật giật chân, ông lại không có ý tiến hành tiếp, chỉ là cười cười nhìn Trương Hoàn ôn nhu nói nhỏ, “Học được nhẫn nại trong chuyện này cũng là một loại công phu của nam nhân, ngày hôm nay chúng ta tới đây thôi, lần sau lại đến, nghe lời a, bảo bối.”

Nói, dùng chăn tỉ mỉ bọc kín Trương Hoàn, Triệu Trăn chỉ quấn một cái khăn lông ngang hông mới vào trong phòng tắm tắm lại lần nữa, sau khi thu dọn xong, liền mặc áo ngủ, đi xuống lầu ăn bữa khuya, rồi bưng một chén canh đậu xanh giải rượu lên đút cho Trương Hoàn uống.

Đút canh đậu xanh xong, Trương Hoàn cũng không có dấu hiện muốn tỉnh, cậu ngủ khá sâu, hai gò má luôn nhuộm một tầng đỏ hồng không lui, trên mặt như là nhuộm son, trong lòng Triệu Trăn ngọt như mật, ở trên mặt cậu hôn lại hôn, sau đó ngồi bên giường nhìn Trương Hoàn cười, hoàn toàn là cười khúc khích.

Nếu như nụ cười khúc khích này bị người ngoài nhìn thấy, phỏng chừng sẽ bị hù doạ.

Ông cứ như vậy ngồi bên giường không biết nhìn bao lâu, sau khi phục hồi tinh thần lại cùng Trương Hoàn thân thân mật mật một hồi, lúc này mới chuẩn bị đi rửa mặt ngủ.

Kéo thân thể ấm áp của Trương Hoàn, Triệu Trăn có loại cảm giác cùng một người tuy hai mà một, ông lúc này hạnh phúc, chính ông đều cảm thấy là một loại ngây ngốc ngọt ngào, ông ngủ không được, là cao hứng khiến tinh thần quá hưng phấn.

Lần đầu tiên bởi vì loại chuyện này mà hưng phấn không cách nào đi vào giấc ngủ, đây đối với Triệu Trăn mà nói chính là lần đầu, những thể nghiệm này với ông lại mới mẻ như vậy, ông cảm giác mình dường như về tới thời gian mười bảy mười tám tuổi, đối với thế giới này cái gì cũng thấy mới mẻ, đầy người nhiệt huyết, bởi vì cảm thấy có thể nắm giữ toàn thế giới mà toàn thân kích động phấn khởi.

Hiện tại ông có cảm giác này, mà thế giới của ông, nằm ngay trong lòng ông.

Triệu Trăn vô ý thức ôm Trương Hoàn quá chặt, Trương Hoàn khó chịu lầm bầm nói mấy câu, giơ cánh tay mềm nhũn muốn đánh người, Triệu Trăn cao hứng nắm tay cậu vào lòng bàn tay, kéo đến bên môi hôn vài cái, còn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa, như là đang vuốt ve món đồ sứ cổ quý báu dễ vỡ.

Cảm giác trìu mến này, Triệu Trăn cảm thấy khi con gái còn nhỏ, ôm cô vào trong lòng che chở, ông cũng không phải tràn đầy ngọt ngào giống như vậy, mà là, khi đó phải cẩn thận từng li từng tí. Đứa nhỏ luôn luôn yếu ớt khiến người ta cảm giác vừa đụng liền hỏng.

Trương Hoàn sáng sớm liền tỉnh, đoán chừng chỉ ngủ được sáu tiếng.

Đại não mơ mơ màng màng còn chưa phát hiện thân thể không khoẻ, cậu cho rằng đây là một buổi sáng rất bình thường khi cậu và Triệu Trăn cùng một chỗ — tỉnh lại phát hiện đang ngủ trong lòng Triệu Trăn, bị ông ôm chặt thắt lưng, còn bị ông kẹp chân, toàn thân khó chịu một hồi, lát nữa đứng lên duỗi người liền khoẻ.

Đầu cậu có chút đau nhức, giơ tay lên đẩy cánh tay Triệu Trăn, muốn bỏ cánh tay ông ra, lại muốn nhấc chân đạp Triệu Trăn, để ông khỏi quấn quít lấy chân mình, thật sự là bị ông quấn chân đều đã tê rần..

Khi cậu muốn động chân mới phát hiện vài chỗ kì quái, bởi vì khẽ động cái chỗ đó đó phía sau liền đau nhức kì quái một trận, cậu kinh ngạc một chút, nhưng lại không nhớ tối qua xảy ra chuyện gì.

Triệu Trăn do động tác của cậu cũng tỉnh lại, mở mắt đối diện con ngươi đen láy bán mơ hồ của Trương Hoàn, hôn lên trán cậu một cái, khẽ cười nói, “Bảo bối, tỉnh rồi?”

Trương Hoàn nhăn mày lại, thanh âm khàn khàn, “Đừng gọi loạn.”

—-

Tiểu Bảo: chúc mừng chú Triệu đạt được ước nguyện nhá. ◝( ′ㅂ`)و ̑̑

Nhân tiện nhắc tới Thần hi, đang tính xong bộ này sẽ đến bộ đó, hi vọng mọi người ủng hộ ^v^