Chương 4
Buổi tối.
Trung tâm thẩm mỹ Libra.
Sa Lam đẩy cửa bước vào, những nhân viên nhìn thấy Sa Lam lập tức cúi đầu chào.
Sa Lam đi vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống ghế ngả lưng ra sau, ngửa mặt lên trời nhắm mắt tĩnh tâm một lúc lại mở mắt thở dài, lại nằm ườn lên bàn thở dài thêm lần nữa, úp mặt xuống bàn nắm đấm liên tục đánh xuống mặt bàn, gào lên mấy tiếng vò đầu bứt tai rối mù hết cả lên, trông bộ dáng cực kỳ phiền não, thảm hại.
Cũng may đấy là phòng cách âm, nếu không đám nhân viên bên ngoài lại nghĩ gì không biết.
Sa Lam ánh mắt xa xăm hướng đi đâu đó, nhưng nói trắng ra là hướng đến một khung ảnh đặt trên kệ tủ ở góc phòng, trong ảnh là bốn đứa trẻ, nhìn mấy đứa trẻ đó thật đúng với câu xanh đỏ tím vàng, lại còn đứng đúng thứ tự nữa.
Bên cạnh tím là vàng, hai đứa nhỏ một đứa cười rất tươi một đứa lại đơ như khúc gỗ.
Màu vàng ấy tất nhiên là chỉ Prantcey, đứa trẻ có mái tóc màu vàng chanh khi ấy... giờ khắc ấy đã biến đâu mất rồi?
- Đậu Lăng a. - Sa Lam thì thầm kêu.
Chẳng phải Sa Lam đang khó ở hay phiền muộn điều gì cả, chỉ là đang hồi hộp không biết làm sao cho đúng mà thôi.
Năm đó Sa Lam cùng Châu Anh mày mò một công thức nghiên cứu mới, chỉ còn một bước nữa là hoàn thành, bước cuối đó là tìm vật thí nghiệm, đã tính sẵn là tìm một con chuột bạch để làm thí nghiệm, thế quái nào mà Prantcey lại đem người tới, xách theo một cái vali toàn tiền là tiền, cùng với giấy tờ khám sức khỏe bệnh án rồi pháp lý này nọ.
Một mực bảo muốn bản thân là người đầu tiên thực hiện quá trình thử nghiệm, ý bảo muốn bản thân làm chuột bạch?
Thực quá điên rồ, lúc ấy có suy nghĩ gì mấy đâu, trẻ con mà, có người sẵn sàng tự nguyện mà con chuột thử nghiệm cho cái nghiên cứu mới của mình thì còn gì bằng.
Lúc ấy cũng không nghĩ gì nhiều cho cam, chỉ biết lời của Prantcey có ma lực rất thu hút, mà còn là bạn bè nữa, nên Sa Lam rất dễ đồng ý, cũng chẳng hỏi ý kiến phụ huynh hai bên, cứ thế rồi trong vòng chưa đầy một tháng, với công sức của Sa Lam lẫn Châu Anh, hai đứa đã thành công làm nên một lớp ngụy bì đắp lên người Prantcey.
Tất nhiên là vẫn theo dõi sát sao mọi phản ứng phụ của ngụy bì, hay có kích ứng tới da thật của Prantcey hay không, và thành công thay, hai tháng trời ròng rã, không có gì xảy ra.
Ngụy bì cũng sẽ có phản ứng giống như da thật phản ứng, nó cũng sẽ đổ mồ hôi do thấm hút từ da thật, sẽ nổi mụn như một dấu hiệu của sự thành công trong thí nghiệm, bởi ngụy biểu bì này cũng được cấu tạo từ gen thật người thật.
Prantcey cũng đã hứa cũng như cam kết nếu có tác hại gì lập tức tới tìm Sa Lam, nhưng thế bất nào sau hai tháng theo dõi tình trạng, thì mới lâu la lơ là vài hôm đã biến mất không tung tích dấu tăm hơi nào.
Mà chuyện này đến tận khi nhận thức và hiểu thâm hơn được, Sa Lam mới thấy hối hận vì một phút dại dột đồng ý.
Cái ngụy bì đó có thể gây nóng, cảm giác như nóng hơn người bình thường đối với da thật của Prantcey, không những thế, đắp lâu ngày còn có thể gây khó khăn trong việc muốn tháo bỏ lớp da, đã vậy suốt tám năm trời liền...
Có thách cũng không dám nghĩ, sau khi tháo bỏ thì trông Prantcey sẽ thế nào, đỏ hỏn giống lột da chăng?
Lớp da khá là dày đấy! Hoặc có thể da thật sẽ bị ăn mòn? Dễ kích ứng hơn, hoặc thậm chí tồi tệ hơn...
Đúng là da mặt dày phải có con dao nhọn... mà khoan, hình như có gì đó sai sai, thôi kệ đi.
“ Tớ rất thích đậu lăng a. ”
Tên Prantcey có chữ Prant nghe như thiết đậu, một loại thuộc nhà họ đậu, mà đậu lăng lại có màu vàng nên có thể cho đó là nguồn gốc của cái biệt danh kia.
Sa Lam tên thật là Trúc Tử Sa, mang mái tóc tím và đôi mắt kim hoàng, Sa Lam thừa kế chuỗi trung tâm thẩm mỹ Libra từ ba mình, nhưng lại chỉ nhận làm quản lý một trung tâm thẩm mỹ, còn lại thì để người dì thay hộ.
Sa Lam là cái tên mà Tử Sa được gọi từ khi bảy tuổi, là được tuỳ tiện gọi bởi Prantcey, khi ấy trên truyền hình có xuất hiện một nữ ca sĩ cũng có tử phát giống Tử Sa nên Prantcey cứ thế thuận miệng gọi Tử Sa là Sa Lam, theo tên của nữ ca sĩ kia.
Còn Châu Anh thì khác, gọi ngắn gọn mà đúng trọng đề, Sam, đọc tắt của Sa Lam, cũng giống như con người của Sa Lam nữa, những năm đó bám Prantcey rất dai, y như một con Sam, người ta lại bảo bám như sam mà.
“ Mình muốn đậu lăng. ”
Suy nghĩ vừa hiện lên thì cửa phòng lại bật mở mà không hề có tiếng gõ, tỏ rõ sự không coi chủ ra gì mà, Sa Lam tính mở miệng trách cứ thì lập tức nghẹn họng.
Một cái gì đó hướng Sa lam bay tới, ngồi bật dậy, đưa hai tay ra trước để đỡ lấy vật thể chưa kịp xác định.
Cầm trong tay ‘ ám khí ’ đó, Sa Lam nghệch mặt, ngước mắt lên nhìn hung thủ.
Một phút dường như trôi chậm hơn bình thường, trước mắt Sa Lam, gương mặt tương đồng, đôi mắt sắt lạnh ấy, không lẫn vào đâu được,‘ nạn nhân ’ và ‘ thành quả ’ năm ấy của bản thân.
Cái vật trong tay Sa lam cũng chẳng phải ‘ ám khí ’ gì cả, thật là nói quá mà, đấy chỉ là một túi hạt đậu lăng vàng đã tách đôi, hàng nhập khẩu hẳn hoi.
- Cô từ khi nào có bộ dáng thảm hại như vậy? - Nó - Prantcey đứng khoanh tay dựa cửa, nhếch mép mỉa mai.
Sa Lam nhìn túi hạt mà rưng rưng, mặc dù đó chỉ là một túi hạt và cô ấy căn bản có thể mua cả đống về nhà ăn, nhưng mà, đây là túi hạt đầu tiên sau tám năm cô ấy nhận được từ Đậu Lăng của cô ấy.
Nhưng... đây liệu có là thật?
Nhiều lần rồi, ngay cả trong giấc mơ hay hiện thực, Sa Lam đều mường tượng ra những ảo ảnh đó, sự dày vò không nguôi suốt thời gian qua.
- Đậu Lăng? - Bất giác cô ấy thốt lên, đưa tay tự nhéo má mình, hy vọng lần này là thật.
- Aiss!!!
Đau?, cái nhéo má rất đau, rất thật, điều đó thể hiện cho việc gì?
- Đậu Lăng! - Sa Lam vui mừng reo lên.
Thật tuyệt vời, đúng vậy, là người thật một trăm phần trăm.
Đậu Lăng của cô ấy, đã không phải là ảo ảnh thường gặp trong mơ nữa, người đứng trước mặt Sa Lam hiện tại là người thật, bằng xương bằng thịt đàng hoàng.
Quăng túi hạt qua một bên, Sa Lam chạy đến ôm chầm lấy Prantcey, như một con mèo mà vùi mặt vào lòng Prantcey.
Nhưng ôm một hồi Sa Lam cảm thấy có gì đó không đúng, đẩy nhẹ Prantcey ra, Sa Lam lia mắt một lần từ trên xuống dưới, lại lần nữa từ dưới lên trên, và dừng lại ở vài vị trí, bụng, cánh tay, đùi, cằm.
Xác định rồi, giống như đáp án mà lúc sáng Châu Anh nói, Prantcey... béo.
Trong đầu Sa Lam hiện giờ đang hoạt động hết mức, lập ra kế hoạch, các bước tiến hành, và cuối cùng là các kết quả khác nhau.
Sa Lam đi đến bàn nhấc điện thoại bàn gọi cho nhân viên để chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Từ đầu chí cuối không để Prantcey mở miệng nói lời nào, chỉ tự ý hoạt động, kéo Prantcey đến một trong ba căn phòng vip duy nhất ở trung tâm thẩm mỹ này, kiểm tra sơ bộ và xem hồ sơ khám sức khoẻ do Prantcey mang tới, không có gì nguy hiểm liền tiến hành các thủ tục và bắt đầu cuộc phẫu thuật đầu tiên.
Prantcey lúc nào cũng giống như một con hình nhân tự động mỗi khi có Sa Lam bên cạnh, mặc dù không thích ai điều khiển mình nhưng mọi thứ Sa Lam làm đều đúng, đều có căn cứ, và đều đúng những gì Prantcey đang muốn, nên hiển nhiên chẳng thể nói gì, chỉ có cứ thế mà làm.