Prantcey trên chuyến bay tới France lúc năm giờ sáng, gần sáu giờ chiều mới đến nơi. Lần này không đến dinh thự Griffin mà là bảo tàng hoàng gia Rollister.

Trung Phương Tình cập nhật tình hình rằng gần đây ở hoàng gia Rollister xảy ra những vụ mất cắp, đều là nhắm đến trang sức của hoàng tộc.

Vụ đầu tiên diễn ra ở bảo tàng hoàng gia, vật bị mất là dây chuyền vàng Tottexo.

Sẽ là bình thường nếu như khối vàng tạo ra dây chuyền Tottexo không được dâng lên như một lễ vật trong đền thờ nữ thần ở Ai Cập suốt hai trăm năm, chỉ vì vào đêm trăng liền sáng rực rỡ như một màu vàng mơ ảo.

Chuyện đó cũng chỉ là các tư tế và người thờ cúng truyền miệng nhau, còn sự thật ra sao vẫn chỉ là một ẩn số. Sau đó còn có người nói khối vàng bị mất cắp bởi một quý tộc, nhưng rồi sự việc được sáng tỏ khi mà một tên trong số những người thờ cúng nói rằng nhìn thấy vị đại tư tế đem đi thứ phát ánh sáng vàng.

Đại tư tế bị bắt bị kết tội trộm lễ vật còn khối vàng lưu lạc ở đâu vẫn chưa tìm được. Lời đồn về khối vàng lan đi khắp các lục địa như một vật phẩm từ thần linh.

Vào hơn mấy trăm năm trước được một sợi dây chuyền được đấu giá trong phiên đấu giá thường niên của hoàng gia France, người ta nói nó là trang sức chế tác từ vật phẩm của thần linh. Hoàng Hậu Tottexo bấy giờ hứng thú muốn biết tin đồn có phải thật hay không liền mua nó về.

- Nói vào trọng tâm, tôi không muốn nghe kể chuyện ngày xưa. - Nó - Prantcey giống như đang quan tâm rồi lại đảo mắt nói một câu.

Trung Phương Tình bị cắt ngang liền đờ mặt, chép miệng nói.

- Nói chung là đến đó rồi thiếu chủ tự tìm đi.

Prantcey nhìn tấm ảnh chụp sợi Tottexo và tấm chụp lại tranh vẽ Hoàng Hậu Tottexo khi đeo dây chuyền.

Dây chuyền vàng khảm nạm ba viên Aquamarine màu lục lam hình quả lê, màu sắc này đúng là hợp với quý bà thanh bình như Hoàng Hậu Tottexo.

Hoàng Hậu Tottexo được thế giới mệnh danh là người Hoàng Hậu xinh đẹp nhất trong lịch sử nước France, tính cách mềm dịu hiền hậu, chưa từng ganh đua với bất kỳ ai.

“ Một người phụ nữ tốt như vậy lại đoản mệnh. ”

Bảo tàng hoàng gia.

Nơi này được niêm phong rồi, mọi thiết bị chống trộm và máy quay giám sát đều thay mới. Prantcey đứng quan sát ở trên hành lang lầu hai, toàn cảnh tất thảy đều thu vào tầm mắt.

Giám đốc bảo tàng đem đến danh sách khách tham quan bảo tàng vào mấy ngày trước và sau khi xảy ra vụ trộm đến theo lời Prantcey. Việc điều tra kỹ càng về thân thế và việc làm và cả tiền án, cảnh sát đã vào cuộc tiến hành điều tra, thông tin thu về được không ít.

Bảo tàng mấy năm này luôn là mở cửa vào ngày và giờ hành chính nên số khách tham quan ít lại đáng kể, chỉ có ngày nghỉ như chủ nhật sẽ đông đúc hơn.

Những người có tiền án thì hẳn là được đưa về lấy khẩu cung rồi, Prantcey cũng không lạ với mấy thứ thủ thuật tinh vi, nhờ có một người mà Prantcey dễ dàng nhận ra têm trộm đã làm thế nào để tránh được máy quay an ninh.

Cũng may mắn khi đến đúng vào lúc máy quay an ninh chưa được thay thế, Prantcey gập lại sổ danh sách, nói.

- Ngài Pando, phiền ngài thay toàn bộ thiết bị trong bảo tàng, kể cả bảng điều khiển trong phòng giám sát tầng hai.

- Toàn bộ sao? - Giám đốc Pando ngẩn người.

- Toàn bộ, ngoại trừ... máy quay giám sát.

- Vâng.

Sau khi giám đốc rời đi, Prantcey dặn dò Trung Phương Tình.

- Trợ lý Trung, cô trước đây thuộc bộ phận an ninh của hoàng gia Rollister phải không?

- Đúng vậy. - Trung Phương Tình đáp.

- Có máy quay ẩn không? - Nó - Prantcey mân mê trong tay một thiết bị nhỏ, a, mang theo quả niên hữu dụng.

- Có.

Prantcey yêu cầu Trung Phương Tình lắp máy quay ẩn vào sau ống kính máy quay giám sát trên trần ở sảnh và một máy ở dưới bệ đứng nơi ngay dưới chân bọn họ.

Ngày hôm sau Prantcey lại đến xem xét, cũng phát hiện nhiều thứ thú vị.

- Tôi phát hiện ra tên trộm này khá là thích sự gọn gàng đối xứng a.

- Vậy thì làm sao? - Trung Phương Tình thắc mắc hỏi.

- Cô tiếp xúc với mấy thứ này lâu hơn tôi mà cũng không biết? - Nó - Prantcey châm chọc nói.

- Cô biết chứng ám ảnh cưỡng chế không? Tôi nghĩ Pando Pier này là người bị ám ảnh cưỡng chế, từ cách ăn mặc tóc tai cho tới cách bày thiết kế chả bảo tàng đều gọn gàng và đối xứng.

- Ý thiếu chủ là ông ta là tên trộm? - Trung Phương Tình lập tức nói ra điều mình nghĩ.

- Không, ông ta không phải. - Nó - Prantcey quay đi.

“ Kẻ trộm là một tên bị ám ảnh huỷ hoại bất đối xứng, mình nghĩ là bắt đầu khoanh vùng được rồi. ”

Chỉ nói với cảnh sát về thứ sơ xuất khi điều tra của họ là đã để xót lại một tấm séc trị giá ngàn đô khi kiểm tra hiện trường. Còn về tên trộm thì Prantcey không đề cập điều gì cho phía cảnh sát.

Nó chưa có quên mục đích của lần khảo nghiệm này đâu, tài trí và thực lực. Là kiểm tra khả năng điều tra chân tướng và bí ẩn ẩn sau một thứ gì đó, như vậy giúp cho Prantcey chứng minh không phải là đầu rỗng dựa vào bụng lớn.

---***---

- Thông báo với mọi người vụ cướp sẽ diễn ra sau hai tuần nữa. Cướp xong thì trốn bằng đường Pritee.

- Không phải sẽ thoát nếu đi bằng đường Chream à. Đường Pritee có lưu lượng giao thông không nhiều, cảnh sát sẽ biết nếu ta đi bằng đường đó.

- Không, hãy đi bằng đường Pritee, chúng ta sẽ tiến hành công trình xây dựng với Pritee để cảnh sát tin rằng ta chỉ có thể trốn bằng đường Chream.

---***---

- Sao tôi chưa từng nghe qua đường Pritee đang sửa chữa?

- Trước đây chẳng phải cung đường này chẳng phải bị đánh bom sao, hư hỏng là chuyện bình thường.

---***---

- Trợ lý Trung, cô theo dõi đám cảnh sát đi rồi báo cáo lại cho tôi, dù rằng ghét phải nhờ sự giúp đỡ của đám cảnh sát vô dụng nhưng phải thừa nhận bọn họ có ích thật. - Nó - Prantcey lật trang báo, nói.

- Đã biết.

Trung Phương Tình đi khỏi, Prantcey liền giở bộ mặt nhẹ nhõm.

“ Cô ta ở đây thật phiền phức, tai mắt vẫn là tai mắt. ”

“ Đẩy cô ta đi rồi thì mình bắt đầu công việc thôi. ”

Prantcey chìm giữa mớ công việc được gia tộc chỉ định và việc điều tra, vất vả hai ngày liền tìm được trước cảnh sát một thứ.

Có vẻ như đường Monicalaure dạo này tụ tập nhiều kẻ phiền phức, mà nói từ trước đến nay những kẻ phiền phức đều xuất hiện ở khắp mọi nơi trên thế giới mà nhỉ.

- Monicalaure, nó làm mình nhớ đến một người.