Chương 30

Prantcey tỉnh dậy vào chạng vạng, trở lại với dáng vẻ một tổng tài cao cao tại thượng không coi ai ra gì. Trước khi đến diện kiến vị mẫu thân đại nhân kia nó phải gọi thoại hỏi về tình hình chi nhánh số năm Vĩ thị.

[ Chủ tịch? Tôi nghe đây ạ. ]

- Báo cáo tình hình đi, tôi chưa thể đến công ty nên trao đổi qua thoại.

[ Vâng... ]

Tiến trình công việc vẫn như cũ không có thiếu sót gì, trong bảy chi nhánh ở Trung Quốc thì chỉ chi nhánh số năm và công ty mẹ là yên ổn hoạt động, còn lại sáu chi Vĩ thị có lẽ đang lục đục trong ngoài.

Hừm...

Prantcey đến thư phòng phía Bắc nhìn thấy Trung Phương Tình đang giải quyết vài sổ sách.

- Trung Phương Tình, cô làm gì trong này?

- Thiếu chủ? Cô về rồi vậy tôi đi đây, công việc được giao cũng đã xong. - Trung Phương Tình nghe đến lại điềm nhiên đứng dậy, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn ngăn nắp, rời đi.

Prantcey liếc mắt đóng sầm cửa lại, nó ghét nhất bất kỳ ai bước vào thư phòng phía Bắc này dẫu cho Công Chúa Scristan là một ngoại lệ thì vẫn phải được phép. Không chỉ là nơi cất giữ tài liệu tuyệt mật mà còn là ‘ con mắt ’ của dinh Laurant, Prantcey nó coi những kẻ khác là cát bụi mà cát bụi thì không thể để vương lên ‘ mắt ’.

Ngả lưng chễm chệ ngồi trên ghế, vươn tay mở ngăn kéo lấy ra hộp nhạc. Quay một vòng dây cót, điệu jazz vang lên khắp gian phòng.

Thanh âm Qui Sait, Qui Sait, Qui Sait này thực khiến cho nó phải hồi tưởng. Chiếc hộp nhạc này là năm năm tuổi một người bạn đã tặng cho nó, mỗi khi học khiêu vũ đều là mở hộp nhạc này lên.

Người bạn kia dạy nó khiêu vũ dạy nó nhảy múa, cho nó biết cảm xúc ở bên có một người quan tâm thực sự là như thế nào. Mà người đó bởi vì chuyện gia đình mà thất hứa với Prantcey khiến nó dần lãng quên chiếc hộp nhác kỷ niệm, còn nhớ đã vứt bỏ rồi... cũng cố tìm lại rồi nhưng thứ đồ đó đã biến đi chẳng còn tăm hơi.

Vậy mà giờ xem xem, hoá ra ai đó đã nhặt về và để trong thư phòng tại dinh Laurant. Người bạn đó hẳn quên nó rồi, nhưng nó thì không có quên a.

“ Vĩ Đồng Ngọc Lam... ”

Đến khi hộp nhạc dừng lại Prantcey cũng lao đầu vào mớ công việc mà hai kẻ tạm thời gánh vác tập đoàn kia không làm hết, đến giờ ăn tối đã làm xong, không hổ là thiên tài bẩm sinh.

Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa.

- Chủ nhân, bữa tối đã sẵn sàng, mời ngài đến phòng ăn.

Tiếng người hầu cất lên nhỏ nhẹ thưa.

- Đi đi.

- Vâng. - Người hầu cúi đầu lui đi.

Năm đó sáu tuổi người bạn rời đi rồi nhưng rất nhanh ông trời lại mang đến cho Prantcey một tiếng sáng mới, người phụ nữ tên Anguis.

Bởi vì khoảng thời gian quen biết ba năm đó đã hoàn toàn lấn át đi suy nghĩ có người bạn cũ, và khi không gặp lại nữa Prantcey đã như trở thành người khác. Lạnh bạc hơn, vô tâm hơn và trưởng thành hơn, như nhiễm vào tính khí Anguis mà Prantcey suy nghĩ chu toàn lấy mọi thứ.

Phòng ăn.

- Công Nương. - Nó - Prantcey đi tới nâng tay Công Nương Lucianna nhẹ hôn.

- Từ nhỏ đến lớn không đổi được cái tật, nên nhớ con không phải là nam nhân. - Công Nương Lucianna bất mãn nói nhưng tay vẫn thuận theo để con gái nắm.

Bữa tối diễn ra trong yên lặng, sự yên tĩnh giữa hai người từ trước đến nay vẫn chưa hề bị bóp méo bởi bát cứ ai. Đến cuối bữa khi chờ món tráng miệng được mang lên, Công Nương Lucianna theo thường lệ bắt đầu hỏi chuyện.

- Sức khoẻ?

- Ổn thưa mẹ.

- Công việc?

- Ổn thưa mẹ.

- Con? - Công Nương Lucianna liếc mắt lên nhìn đứa con gái ngồi ở phía đối diện, giọng đột nhiên hạ thấp tông.

... Ổn thưa mẹ. - Nó - Prantcey dừng lại một chút, đáp.

- Được, xong bữa tối ta sẽ trở về. - Nhu mi tâm, Công Nương Lucianna thở dài nói.

- Có thể ở lại, đừng nháo là được.

Prantcey nhắm mắt định tâm, món tráng miệng ăn xong rồi cũng đứng dậy rời đi.

Đừng nháo? Có ai đời là một đứa trẻ nói người lớn ‘ đừng nháo là được ’ không, còn không xem xem là đang nói ai. Đúng thật tính cách của vị Công Nương đại nhân kia có trẻ con bất cần thì cũng không thể tuỳ tiện mà nói bà là một đứa con nít.

- Công Nương, liệu...

- Trở về. - Công Nương Lucianna gạt ghế đứng dậy.

Thà rằng rời đi còn hơn mặt dày ở lại chỉ nhận được sự không chào đón từ con gái. Thôi thì quay về lộ trình định sẵn từ trước, tiếp tục vòng quanh thế giới dạo chơi như ngày đó mong ước.

Prantcey đứng ở hành lang lầu cao thông qua cửa sổ nhìn người mẹ lên xe. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh đi khỏi khuôn viên dinh thự.

“ Đi rồi cũng tốt, nghi hưu sớm một chút bớt được một việc. ”

Còn nói nghỉ hưu? Công Nương Lucianna bất quá mới qua bốn mươi tuổi, nói rằng nghỉ hưu có hơi sớm a. Một chút đó là hơn hai mươi năm?

- Chủ nhân, Vĩ tiểu thư ngủ gật trong phòng điều khiển rồi. - Quản tỳ Lilita đến bên cạnh thông báo.

Prantcey rủ mi nhìn đứa trẻ nằm gục trên bàn điều khiển, nhẹ xoa đầu, áo choàng trên vai lấy xuống đắp lại cho con bé.

“ Một đứa trẻ đáng thương. ”