Editor: Lanhna

Bóng đêm khép hờ buông xuống, trên bầu trời những ngôi sao lẻ loi, thưa thớt.

Gió đập vào mặt vừa có chút mát, lại có chút lạnh.

Hề Thần Trạch chụp xong cái quảng cáo đầu tiên thì đã là 11 giờ tối.

Kéo theo thân thể mỏi mệt, hắn trở về nhà mình. Vừa mới bước ra thang máy ở chung cư, bước đi ở hành lang, từ xa hắn đã nhìn thấy một cái thân ảnh gầy yếu.

Lam Yên đang ôm đầu gối mình ngồi xổm ở bên ngoài cửa lớn vào chung cư của hắn, bên cạnh là chiếc va li hành lý to ụ, như vậy càng làm rõ thêm sự nhỏ bé gầy gò, của cô.

Đầu cô gối lên đầu gối mình, mặt bị cái mũ lưỡi trai màu che lại, hắn không nhìn thấy được cảm xúc lúc này của cô là gì. Hắn vừa tò mò, lại lo lắng mà hướng tới chỗ cô đi đến.

Nghĩ lại, đây là lần thứ 7 hắn nhìn thấy cô.

Lần đầu tiên hắn cả người trần trụi xuất hiện ở trước mặt cô, chính thiếu nữ lại không có phản ứng gì, nhưng Hề Thần Trạch chính mình lại thẹn thùng, xấu hổ rồi, sau đó rất nhiều lần Lam Yên đều đến nhà quét dọn cho hắn, hắn đều làm một bộ mặt lạnh, rồi trốn vào phòng.

Lam Yên vẫn như cũ quét tước phòng ở cho hắn, ngẫu nhiên có rảnh sẽ nấu cho hắn vài món ăn đơn giản, sau đó để lại giấy ghi chú mới rời đi.

Hề Thần Trạch ở trong phòng nghe được tiếng đóng cửa mới dám đi xuống lầu, mỗi lần cầm lên tờ tờ giấy ghi chú mà cô để lại, khóe miệng hắn đều bất giác gợi lên độ cong vui vẻ.

Đi đến trước mặt Lam Yên, hắn nhẹ giọng hỏi một tiếng: "Cô ở chỗ này làm cái gì?"

"..."

Không có tiếng trả lời.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mà nhấc lên vành mũ của cô.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô, có vết cào còn đang chảy máu, đập thẳng vào đôi mắt u tối của Hề Thần Trạch.

Lam Yên đã ngủ, cặp lông mi dày đậm cong vút xinh đẹp hơi rung rung, trước mắt xuất hiện một bóng mờ.

Xung quanh thật yên tĩnh, người con con gái trước mặt thật đẹp nhưng cũng thật khiến người ta đau lòng.

"Lam Yên.." thanh âm hắn khàn khàn, như đè nặng một cảm xúc nào đó.

Sau một lúc lâu, Lam Yên mới mơ mơ màng màng mở ra hai mắt, nhìn thấy người trước mặt, cô sửng sốt trong giây lát, cặp lông mi đen nhánh run rẩy mãnh liệt, trong mắt là kinh hoảng. Sau đó chợt đứng lên, trực tiếp kéo va li của mình, không nói lời nào liền hướng về thang máy bước nhanh đi.

Hề Thần Trạch chưa hiểu chuyện gì, mà nhìn bóng dáng hoảng loạn rời khỏi của Lam Yên, trong đầu một mảng trống rỗng, không hề do dự, hắn chạy đuổi theo cô, một phen túm chặt tay cô, giọng nói nghẹn ngào hỏi: "Cô đi đâu?"

Trong nháy mắt khi hắn chạm vào cánh tay cô, cả người cô run rẩy một chút, giống như là một con mèo lưu lạc đang bị trọng thương.

Quá không bình thường, trong trí nhớ của hắn cô luôn là nhoẻn miệng cười, nhảy nhót mà quét tước nhà cho hắn, có khi vừa quét còn vừa hát ê a mấy bài. Hôm nay, dường như hoảng sợ cùng sợ hãi toàn bộ đè ở trên người cô, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm cô sợ hãi.

"Lam Yên, cô bị làm sao vậy?" Hề Thần Trạch khẩn trương túm lấy cánh tay nhỏ gầy của cô, không dám buông ra.

"Hả?" Lam Yên kinh hoảng thất thố, ánh mắt mờ mịt, không ý thức mà phát ra tiếng, rồi sau đó con ngươi u tĩnh của cô phủ kín một tầng hơi nước.

Trong hành lang vắng vẻ, tất cả mọi thứ đều yên lặng, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của hai người.

Một lúc lâu sau, cũng không nói chữ nào, Hề Thần Trạch đột nhiên một phen túm lấy cái va li trong tay Lam Yên, một cái tay khác gắt gao nắm lấy tay cô, kéo về căn hộ của hắn.

- -

"Đau không?" Hề Thần Trạch nhẹ giọng hỏi, trong tay vặn cái nắp của tuýp thuốc mỡ ra, đem thuốc mỡ bôi lên vết xướt trên mặt Lam Yên.

Lam Yên lắc đầu, chớp đôi mắt xem người trước mặt, hắn động tác thực nhẹ, địa phương bị tay hắn chạm qua đều thật ấm áp gian.

"Đánh nhau cùng bạn học?"

Lam Yên gật gật đầu.

"Vì cái gì?" Ngữ khí không tốt lắm.

"Bởi vì.." Lam Yên thanh âm rất thấp, "Bởi vì ba người bạn cùng phòng mỗi người đều là các tiểu thư nhà giàu, bọn họ cười nhạo tôi mặc quần áo rẻ tiền, cười nhạo tôi không có máy tính, cười nhạo ba tôi là công nhân ở công trường." Nói, Lam Yên lại nấc nghẹn, "Bọn họ có thể cười nhạo tôi, nhưng mà bọn họ không thể cười nhạo bố tôi, bố tôi ở công trường vất vả như vậy, để cho tôi và em trai tôi được học trường tốt nhất, cho nên, tôi nhịn không được đem quần áo trên ban công của bọn họ vứt xuống đất, sau đó bọn họ liền cùng nhau đem giường tôi đảo loạn lên, mang toàn bộ quần áo của tôi ném vào thùng rác, sau đó chúng tôi liền nhào vào đánh nhau."

Động tác trên tay Hề Thần Trạch ngừng lại, biểu tình không chút gợn sóng.

"Anh đừng nhìn trên mặt tôi nhiều vết cào như vậy, trên mặt bọn họ còn bị nhiều hơn tôi." Lam Yên tiện đà nói thêm.

Một mình cô sao chống lại được ba người bọn họ chứ, cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà giả bộ thôi, Hề Thần Trạch nhìn thấu nhưng không vạch trần cô. Trên tay tiếp tục bôi thuốc cho Lam Yên.

Thoa xong thuốc, đóng hộp lại, thời điểm xoay người mang hộp thuốc đặt lại trong thư phòng, Hề Thần Trạch ném xuống một câu.

"Trong nhà này chỉ có một mình tôi ở lại đây, hiện tại tôi bắt đầu đi ra ngoài quay quảng cáo và quay phim, sẽ rất ít trở về, về sau cô hay lại ở nơi này đi." Hắn vân đạm phong khinh mà nói, làm người nghe không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

"Hả?" Lam Yên chớp mắt sửng sốt một cái, mà trả lời.

- -

"Làm sao vậy? Tay bị thương?" Bên ngoài đạo diễn chạy nhanh tới.

Gameshow dã ngoại, đạo diễn sợ nhất chính là khách mời bị kỳ quái đồ vật làm bị thương, giống như bị không hiểu thế nào bị sâu đốt, nếu thời điểm đó thật xảy ra chuyện gì, tất cả trách nhiệm đều phải tính lên trên người tổng đạo diễn là hắn. Cái này, đạo diễn là thật lo lắng.

"Mau gọi nhân viên y tế tới." Đạo diễn hô to.

Mấy người bên kia cũng nôn nóng mà hô. "Y tế.." "Y tế.."

Tiếng gọi ầm ĩ một trận một trận, thật ồn ào.

Tay Lam Yên bị một cục đá sắc bén cắt còn đang chảy máu, Hề Thần Trạch nhìn, không kiên nhẫn chờ được nhân viên y tế tới. Cúi đầu, trực tiếp dùng môi hút lấy tay Lam Yên, máu trên ngón tay lan tràn giữa môi hắn, cuối cùng bị hắn phun trên mặt đất.

Lam Yên tĩnh vài giây, lực mút vào giữa môi hắn và nhiệt độ từ ngón tay từ từ lan ra toàn thân, một mạt đỏ ửng bò lên trên mặt, tay cũng có chút đau, cô muốn đầu ngón ngón tay mình về.

"Đừng nhúc nhích.." Hề Thần Trạch thấp giọng ra lệnh.

Lam Yên bất động, trong miệng lại oán giận: "Đau, anh nhẹ chút."

"Chịu đựng chút."

Nghe nói Lam Yên bị thương, Đại Hùng, Tiểu Hùng và mấy người khác chạy đến, còn chưa đi đến trước mặt bọn họ, nghe được đối thoại giữa hai người, thân mình đột nhiên khựng lại một chút. Bỗng cảm thấy đoạn đối thoại này có chút.. sắc tình.

Hai phút sau, nhân viên y tế mới tới, lúc này miệng vết thương trên ngón tay Lam Yên đã ngừng chảy máu.

Bác sĩ cầm tay Lam Yên giơ lên, trên ngón tay có lớp dịch thể trong suốt nhão dính dính trên đó, Lam Yên nhìn bác sĩ, lại nhìn về phía Hề Thần Trạch, cả người Hề Thần Trạch cao lớn đứng ở bên cạnh Lam Yên, thả tay xuống, đem mặt quay đi, bình thản mà nói: "Vừa rồi tôi dùng miệng hút qua rồi, bởi vì nước bọt trong khoang miệng có thể tiêu độc."

Lời này là hắn giải thích cho chính mình, cũng là giúp Lam Yên giải trừ xấu hổ.

"Đúng, đúng.. dưới tình huống khẩn cấp, không có nước muối sinh lí hoặc là dung dịch ô-xy già rửa sạch miệng vết thương, chúng ta là có thể dùng miệng hút ra máu ở miệng vết. Đây là một phương pháp hữu hiệu vừa nhanh và vừa tiện lợi." Bác sĩ nói tiếp.

Ngón tay bị bác sĩ bắt đầu dùng băng gạc một vòng một vòng mà băng lại, ngay cả việc nắm tay hoặc co lại đều thật khó khăn.

"Không có việc gì chứ, còn đau không?" Tiểu Hùng quan tâm hỏi.

"Chị Lam Yên, về sau đừng bị thương nữa nha. Bọn em sẽ khổ sở." Lần này là giọng nói ngọt ngào của Hàn Tiếu, tiểu nam sinh chính là tiểu nam sinh, nói chuyện giống như rót mật vậy.

Không giống người nào đó, Lam Yên liếc mắt xem Hề Thần Trạch, Hề Thần Trạch khép hờ mắt, khóe miệng khinh thường mà giật giật vài cái.

"Làm sao lại bị thương rồi, về sau cẩn thận một chút." Cùng lúc đó cũng truyền đến lời quan tâm của Đại Hùng.

"..."

Chỉ có duy nhất Lâm Tử Hàm không lên tiếng.

Lam Yên nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Lâm Tử Hàm, cô ta thảnh thơi mà khoanh tay đôi tay lại trước ngực.

Được rồi, tôi cũng không trông cậy vào cô có thể quan tâm tôi.

Lâm Tử Hàm thấy Lam Yên nhìn mình, bỗng nhiên lại xoay ánh mắt, giả vờ bộ dáng quan tâm Lam Yên, đi đến trước mặt Lam Yên, bày ra bộ dáng lo lắng: "Lam Yên, cô thật là không cẩn thận chút nào. Cô bị thương, làm mọi người đều đau lòng vì cô như vậy."

Lam Yên giật nhẹ môi. Diễn kịch cũng diễn đến thật giống nha.

"Đi thôi." Lam Yên không nói gì, nhưng Hề Thần Trạch lại mở miệng nói trước.

Dây thừng trên cánh tay bị Hề Thần Trạch tháo ra, hắn lôi kéo cô đi rồi.

Chỉ còn lại Lâm Tử Hàm xấu hổ mà đứng ở tại chỗ.

Sau một hồi hoảng sợ, Đại Hùng Tiểu Hùng bọn họ một lần nữa trở về tới vị trí của bọn họ, tiếp tục dựng trại của bọn họ.

Hề Thần Trạch lôi kéo Lam Yên trở lại, đến trước một đống lều trại loạng xạ, chuẩn bị dựng trại.

Lam Yên thả bước thấp bước cao đi theo phía sau hắn, cũng chuẩn bị tham gia hỗ trợ dựng trại.

"Em còn dám chạm vào lều trại làm chính mình bị thương thử xem."

Giọng nói đè nén tức giận của Hề Thần Trạch truyền đến, làm nghe thấy người sửng sốt không dám động. Rồi sau đó, hắn nghiêng đầu sang một bên cằm giương lên nói: "Sang chỗ nào bằng phẳng, ngoan ngoãn ngồi yên đi." Khi nói, hắn hoàn toàn làm lơ quy tắc trò chơi của tiết mục, cầm dây thừng trong tay tháo ra.

Dưới ánh mắt bức bách của hắn, Lam Yên chậm rì rì mà đi đến chỗ trống mà hắn nói, nhưng lại bĩu môi mắng: "Ngón tay là của tôi, người bị thương cũng là tôi, anh tức giận cái con khỉ."

Hề Thần Trạch nghe xong, ném cho Lam Yên một cái ánh mắt sắc bén, Lam Yên không nói lời nào, trong lòng còn đang mắng: Cái tính thối tha, mặt băng nứt..

Cô an tĩnh mà ngồi ở trên bờ ruộng, ở đằng xa Đại Hùng đã đem lều trại dựng xong. Xa hơn là màu xanh mướt của những bông cải, tạo thành dải dài, giống như bức vẽ tranh sơn dầu, lều trại màu lam thành vật trung gian ở giữa, rất đẹp.

"Thật là đẹp mắt." Lam Yên si ngốc mà nhìn phương xa, trong miệng cầm lòng không được phát ra tán thưởng.

Hề Thần Trạch nghe tiếng, theo hướng tầm mắt của Lam Yên nhìn lại, là hai cái trại màu xanh lam. Rồi sau đó, động tác trên tay lại bất tri bất giác làm nhanh hơn.

"Thần Trạch, anh chỉ có một mình, hay để em giúp anh nhé?" Lâm Tử Hàm lại lân la đi tới Hề Thần Trạch bên cạnh, xưng hô cũng đủ thân mật nha, thanh âm ngọt ngấy.

Lam Yên liếc mắt Lâm Tu Hàm một cái, hừ lạnh một tiếng, thật là âm hồn không tan.

Hề Thần Trạch ánh mắt nhìn phía Lam Yên, trầm mặc không lên tiếng.

Lam Yên bĩu môi: Hừ, nhìn tôi làm gì, người ta là hỏi ngươi anh nha, anh tôi thì có ích lợi gì chứ?

Hề Thần Trạch thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lâm Tử Hàm, trả lời: "Không cần. Cảm ơn." Thanh âm thật nhẹ thật đạm bạc, nhưng lại lộ ra một sự lạnh nhạt, làm người khác không dám dễ dàng tới gần hắn.

Nhìn thấy vậy, Lam Yên không nén nổi sự vui sướng trong mắt mình, tất cả biểu cảm của cô hắn đều nhìn được ra, đáy mắt hắn cũng tràn ra ý cười. Rồi sau đó lắc lắc đầu, dễ dàng vui vẻ như vậy sao?

Lâm Tử Hàm lại là một trận xấu hổ, cuối cùng chỉ phải xám xịt rời đi.

Lam Yên nhìn Lâm Tử Hàm, cảm thấy cô ta thật buồn cười. Hề Thần Trạch năm lần bảy lượt không phản ứng cô ta, vậy mà cô ta vẫn là mặt nóng dán mông lạnh như vậy, rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngu.

Cuối cùng, Lam Yên đưa ra kết luận, cô ta là đang giả ngu. Cô ta căn bản là không phải thật sự thích Hề Thần Trạch, từ lần trước cô ta không biết vai diễn của Hề Thần Trạch ở trong phim cảnh sát phòng chống ma túy chính là một tên cướp thì có thấy được, cô ta chỉ là muốn mượn Hề Thần Trạch, để làm mình nổi tiếng.

Lam Yên ngồi ở trên bờ ruộng, nghĩ nghĩ đến nhập thần, lúc này, Hề Thần Trạch đi đến trước mặt cô, che mất tầm tầm mắt của cô.

"Anh làm gì vậy?" Lam Yên hỏi.