Gia đình Dạ Ngọc sau khi bị Liễu Xuân gây khó dễ thì may mắn được giáo sư Nghị Lễ năm xưa vì mến cô là học trò ông yêu quý nhất nên ra tay giúp đỡ để họ đến nước K làm lại cuộc đời.

Giáo sư Nghị vì muốn nâng đỡ cho cô nên cũng chuyển công tác đến đây, cô trở thành học viên ưu tú nhất trong lớp.

Ngoài thời gian học cô nhận bán kịch bản cho các công ty giải trí để kiếm thù lao.

Dưới sự dẫn dắt của ông, Dạ Ngọc rất nhanh đã có chỗ đứng tại nước K.

Ở đây, cô đã có thể bù đắp cho cha mẹ cô một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô để dưỡng thân với khu vườn rộng trồng đầy hoa do chính tay mẹ cô chăm sóc nên, ở giữa là ngôi nhà hai tầng tuy không quá hiện đại nhưng vẫn đủ tiện nghi.

Còn cô, để tiện cho công việc và học tập mà ở lại trung tâm thành phố với giáo sư.

- Dạ Ngọc à, con nói xem cũng đã ba năm rồi.

Con có hối hận không?

Giáo sư Nghị ngồi đối diện bàn làm việc của cô nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ hỏi.

Bất ngờ nghe thấy câu hỏi của ông, mọi hoạt động của cô ngừng lại.

Cô vẫn nhìn vào màn hình máy tính nhưng ánh mắt đã vô hồn đi nhiều.

" Hối hận ư? Nó đã ở trong tâm trí con ba năm nay mà không hề biến mất.

Nó như ăn sâu vào tim gan và máu thịt."

Nghĩ đến đây, bất giác Dạ Ngọc lại nở nụ cười, tự tin đối mặt với ông đáp.

- Cuối năm này, sẽ là cuộc thi biên kịch tài năng rồi.

Con không muốn bản thân dao động.

...

Thấm thoát đã sắp đến ngày nộp hồ sơ dự thi rồi, Dạ Ngọc một thân rối ren ngồi trên bàn làm việc.

Mái tóc dài được búi gọn phía sau gáy bằng cây trâm cài " bút bi", tùy tiện nhưng vẫn không thể làm vơi đi khí chất của một tiểu thư.

- Dạ Ngọc, ta có một người muốn giới thiệu với con.

Ngoài cửa giáo sư Nghị đi cùng một người đàn ông một thân mang vest lịch lãm.

Đặt biệt là mỗi bước đi của anh đều tỉa ra khí chất của một vương giả.

Gõ cửa một hồi lâu, bên trong vẫn không có một tiếng hồi đáp ông liền biết ngay cô học trò của ông lại say mê đến mất quên trời quên đất rồi.

Ông hé mở cửa nhìn vào, thân ảnh mảnh khảnh chả cô thiếu nữ mang trên mình bộ váy trắng tinh như tâm hồn thuần khiết của cô ông bỗng nở nụ cười tự hào mà nhìn anh.

- Cậu nhìn xem, đây là học trò của tôi đấy.

Anh là Mặc Đông Quân, chủ tịch tập đoàn giải trí ĐQ cũng từng là học trò của giáo sư Nghị.

Nay anh thành công, muốn chiêu mộ người tài liền mở ra cuộc thi này.

Là một người tỉ mỉ và khét khe giáo sư Nghị không mấy khi khen ngợi người khác vậy mà lại bày ra khuôn mặt hạnh phúc như nhìn thấy đứa con ruột của mình trưởng thành khiến anh không thôi tò mò về người con gái xinh đẹp ấy.

Cuộc trò chuyện của anh và giáo sư chỉ xoay quanh về những dự án sắp tới.

Anh còn đề nghị mời ông làm giám khảo cho cuộc thi lần này nhưng ông từ chối.

- Tôi không thể làm giám khảo, vì lần này học trò của tôi tham gia rất nhiều.

Tôi không muốn khán giả có cái nhìn xấu về điểm số mà tôi đưa ra cho chúng.

Chúng đáng được tôn trọng.

Tôi nghĩ cậu làm thì sẽ tốt hơn, năng lực của cậu hơn tôi rất nhiều.

- Đừng nói vậy thưa giáo sư, người là thầy của con.

Nói chuyện được một lúc thì anh cũng xin phép ra về.

Đừng từ ngoài sân, bên ô cửa sổ nhỏ hiện lên hình ảnh một cô gái thuần khiết đang chăm chú làm việc khiếm Mặc Đông Quân khẽ mỉm cười.

Cô bé chăm chỉ, mong được gặp em!.