Sau khi nhận được câu trả lời của Lý Duật, Ngu Hạ thông báo trước với Thẩm Nhạc Tranh. Không hề bất ngờ, cô nhận được hàng loạt dấu hỏi chấm liên tiếp mà Thẩm Nhạc Tranh gửi tới.

Ngu Hạ giả vờ như không nhìn thấy gì hết, dặn dò cô ấy: “Cậu tìm một chiếc bàn rộng đủ để ngồi ba người nhé.”

Một Quả Chanh Nhỏ: “…”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Có câu tớ không biết có nên nói hay không.”

Ngu Hạ cố tình nói: “Nếu không muốn nói thì đừng nói.”

Thẩm Nhạc Tranh cũng làm lơ câu trả lời của cô: “… Tớ phải cảm khái một lần nữa, tiến triển của cậu và Lý Duật thật sự nằm ngoài dự đoán của tớ.”

Ngu Hạ cứng đờ, cụp mi trả lời: “Ba mẹ tớ không có nhà, dì Dương cũng xin nghỉ rồi, chẳng lẽ tớ lại bỏ mặc cậu ấy ở nhà một mình?”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Trước kia có phải cậu chưa bao giờ làm chuyện như vậy đâu.”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Hồi nào?”

Một Quả Chanh Nhỏ: “?”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ xin nhắc nhở nhấn mạnh lại với cậu, lễ Giáng sinh năm ngoái, Lăng Ngạn.”

Thấy cái tên đã lâu không nghe này, Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, lúc này mới nhớ tới chuyện mà cô ấy nói.

Lăng Ngạn là học sinh cùng trường cấp hai với hai người, quen nhau từ hồi mới vào lớp 7. Hồi đó Ngu Hạ còn chưa đu idol, cũng không chú ý tới showbiz nên tất nhiên không biết Lăng Ngạn là một ngôi sao nhí có chút tiếng tăm.

Mẹ Lăng Ngạn là biên kịch, từ sáu tuổi cậu ấy đã đến đoàn làm phim chơi, bởi vì diễn viên nhí đã lựa chọn từ trước bị ốm nên đạo diễn tạm thời thay thế cậu ấy vào vai diễn này, từ đó cậu ấy bắt đầu lộ diện trước ống kính.

Từ sau lần đó, Lăng Ngạn bắt đầu tham gia đóng phim gián đoạn. Đến bây giờ cậu ấy vẫn còn theo nghề diễn viên. Truyện Mỹ Thực

Tính ra thì cậu ấy cũng coi như bạn học cấp ba với Ngu Hạ, nhưng mà sau khi kết thúc kỳ thi lớp 10, cậu ấy đã vào đoàn làm phim để đóng phim điện ảnh, đến bây giờ vẫn chưa đóng máy. Cũng chính vì thế nên tạm thời cậu ấy vẫn chưa đến trường điểm danh.

Còn chuyện Thẩm Nhạc Tranh nói cô bỏ mặc Lăng Ngạn là chuyện mùa đông năm ngoái. Hồi đó Lăng Ngạn đi nơi khác quay phim quanh năm suốt tháng hiếm khi có một ngày nghỉ, thế nên cậu ấy trở về Bắc Kinh. Buổi sáng cậu ấy tham gia quảng bá cho nhãn hàng, buổi chiều đến nhà Ngu Hạ tặng quà Giáng sinh cho cô và Thẩm Nhạc Tranh.

Bởi vì cậu ấy không thông báo trước với Ngu Hạ là cậu ấy sẽ trở về, hơn nữa chỉ được nghỉ một chiều, mà trước đó Ngu Hạ đã hẹn với bạn bè buổi chiều sẽ đi dạo phố buổi tối đi xem phim, thế nên cô chẳng thèm nể mặt ngôi sao nổi tiếng chút nào, kêu Lăng Ngạn cứ tự nhiên ở nhà mình rồi ra ngoài đi chơi.

Vì chuyện này mà Lăng Ngạn lải nhải Ngu Hạ mãi, nói cô không tim không phổi. Cậu ấy cố ý về Bắc Kinh ăn lễ Giáng sinh với hai người mà cô lại bỏ mặc cậu ấy ở nhà để đi chơi với người khác.

Sau này, Ngu Hạ tặng lại cho Lăng Ngạn một món quà năm mới đắt tiền thì mới khiến cậu chàng không còn nhai đi nhai lại chuyện cũ nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên kéo Ngu Hạ trở về từ hồi ức. Cô giải thích, nói có sách mách có chứng: “Ai bảo cậu ấy về mà không báo trước một tiếng? Lúc đó tớ đã hẹn trước với đám Hy Nguyệt rồi, chẳng lẽ lại cho họ leo cây?”

Gửi tin nhắn xong, Ngu Hạ cầm cặp sách lên rồi mở cửa phòng, đối mặt với người đang chờ mình bên ngoài: “Đi thôi.”

Vị trí địa lý nhà Ngu Hạ rất tốt, từ nhà đặt xe đến thư viện, chỉ cần không bị tắc đường quá nghiêm trọng thì sẽ không vượt quá hai mươi phút.

Khi cô và Lý Duật đến cửa thư viện thì Thẩm Nhạc Tranh vừa leo lên tầng năm. Cô ấy nhìn chung quanh một vòng, đúng lúc có mấy học sinh chuẩn bị rời đi, thế là cô ấy nhanh chóng chiếm chỗ ngồi.

Nhìn thoáng qua tin nhắn mà bạn thân gửi tới, Ngu Hạ quay đầu nhìn Lý Duật: “Cậu ấy đang ở trên tầng năm.”

Lý Duật: “Đi thôi.”

Ngu Hạ đang định gật đầu, bỗng di động lại rung lên.

Một Quả Chanh Nhỏ: “Tớ muốn uống sữa bạc hà hương nhài, nóng nhé!”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Biết rồi.”

Ngu Hạ cất di động, quay sang hỏi Lý Duật: “Lý Duật, cậu có muốn uống trà sữa không?”

“…” Lý Duật dừng chân, cụp mắt nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của cô, nói: “Đi thôi.”

Ngu Hạ lập tức cười toe toét.

Mua trà sữa xong, hai người lên lầu.

Ngu Hạ thường xuyên đến thư viện nên đã quen cửa quen nẻo, không cần hỏi nhiều cũng biết Thẩm Nhạc Tranh đang ở xó xỉnh nào.

Thấy hai người xuất hiện, Thẩm Nhạc Tranh vẫy tay gọi Ngu Hạ. Khi hai người đến gần, cô ấy chào hỏi Lý Duật trước rồi mới nói chuyện với Ngu Hạ: “Cậu làm được bao nhiêu bài tập rồi?”

Ngu Hạ đưa trà sữa cho cô ấy: “Mới làm xong tiếng Anh.”

Đuôi lông mày của Thẩm Nhạc Tranh nhướng cao: “Tức là chưa làm một chữ nào trong bài tập toán hết hả?”

Ngu Hạ: “… Ừ.”

Cô không muốn làm bài tập toán.

Mỗi lần làm bài tập, Ngu Hạ sẽ làm xong hết bài tập của môn học mà mình thích, môn học mà mình thuận buồm xuôi gió nhất đầu tiên. Cô không thích môn toán, hơn nữa đối với môn học mà mình thường xuyên chỉ đạt điểm trung bình này, cô bài xích từ tận đáy lòng.

Nghe Ngu Hạ nói vậy, Thẩm Nhạc Tranh thở dài: “Tớ cũng mới lấy bài tập ra, vừa làm được hai câu chọn đáp án đúng.”

Hai người kẻ tám lạng đứa nửa cân, không đứa nào chịu thua đứa nào.

Câm nín nhìn nhau mấy giây, Ngu Hạ lên tiếng: “Làm bài tập thôi.”

Thẩm Nhạc Tranh: “Ừ.”

Ba người bắt đầu im lặng đọc sách làm bài tập.

Dần dà, Ngu Hạ nhận thấy học sinh đi ngang qua bàn của họ hơi nhiều. Chiếc bàn của họ không nằm ở giữa thư viện mà ngược lại nó nằm ở khu vực hơi lùi về đằng sau. Theo lẽ thường mà nói sẽ có rất ít học sinh đến chỗ họ tìm sách, bộ sách được sắp xếp trên tầng lầu này đa phần là sáng tiếng nước ngoài, tất nhiên cũng có bản phiên dịch.

Nghĩ đến đây, Ngu Hạ ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với một cô gái đi ngang qua, đang đỏ mặt nhìn lén Lý Duật.

Ồ, cô hiểu rồi. Đa số học sinh đi ngang qua nơi này không phải muốn tìm sách, mà là tìm người.

Ngu Hạ thầm nghĩ, dời mắt về phía người ngồi đối diện với mình. Đương sự hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường chung quanh, đang chăm chú tập trung làm bài tập. Cô dùng đôi mắt có thị lực 5.0 liếc sang chỗ anh, thấy rõ Lý Duật đang làm bài tập tiếng Anh.

Tốc độ làm bài của anh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã làm xong nửa trang giấy.

Lúc lật sang trang khác, Lý Duật nhận thấy tầm mắt của Ngu Hạ, bèn ngước mắt nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì thế?

Ngu Hạ lắc đầu, cụp mi mắt tiếp tục làm bài tập của mình.

Viết xong một bài thi ngữ văn, Ngu Hạ quyết định đứng dậy đi qua đi lại một chút. Cô hỏi Thẩm Nhạc Tranh có muốn đi cùng mình không, nhận được câu trả lời đồng ý của cô ấy, sau đó hai người đi ra sau giá sách.

Chẳng qua Ngu Hạ không ngờ, hai người vừa rời đi chưa đầy năm phút thì đã có người đến bên cạnh Lý Duật. Từ vị trí của hai người có thể thấy rõ ngoại hình của cô gái đang bắt chuyện với Lý Duật, cô ấy mặc đồng phục JK kiểu Nhật Bản hai màu trắng xanh, diện mạo xinh đẹp, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.

Nhìn một lát, Thẩm Nhạc Tranh suy đoán: “Cậu đoán xem Lý Duật có đồng ý cho cô bạn kia phương thức liên lạc của cậu ấy không?”

Ngu Hạ giật mình, cảm xúc vi diệu thoáng lướt qua trong lòng. Cô khẽ mím môi, thở dài: “Tớ không biết.”

“…”

Nhận thấy cảm xúc của cô bạn thân có gì đó sai sai, Thẩm Nhạc Tranh chớp mắt, đang định nói thêm câu gì đó thì Ngu Hạ đã tiến lại gần chiếc bàn.

Nhìn theo bóng lưng Ngu Hạ, Thẩm Nhạc Tranh sững sờ một lát rồi chợt ngộ ra điều gì đó, âm thầm nhướng cao mày.

Khi hai người quay về chỗ ngồi, cô gái bắt chuyện với Lý Duật vừa lúc rời đi. Ngu Hạ liếc sang bên cạnh thì thấy một tấm giấy dán màu hồng được đặt bên tay Lý Duật, trên giấy viết một dãy số, thoạt nhìn như số điện thoại di động.

Mà từ số điện thoại di động, đa phần có thể tra được tài khoản WeChat.

Ngay cả cô còn chưa kết bạn WeChat với Lý Duật.

Tự dưng, trong đầu Ngu Hạ hiện lên câu này.

Ngu Hạ và Lý Duật không kết bạn WeChat, càng không trao đổi phương thức liên lạc như QQ. Tuy nhiên họ có số điện thoại di động của đối phương.

Ngày thứ hai sau khi Lý Duật dọn vào nhà họ Ngu, Ngu Hạ đã nhận được số điện thoại di động của Lý Duật mà bà Ngu gửi cho cô, kêu cô lưu lại trong danh bạ điện thoại, có chuyện gì còn tiện liên lạc với nhau.

Ngu Hạ không tình nguyện trả lời: “Con biết rồi.”

Lưu vào danh bạ xong, từ đó đến nay Ngu Hạ chưa từng gọi điện cho Lý Duật một lần, thậm chí chưa từng xem lại lần nào, Lý Duật cũng thế.

Dường như ánh mắt Ngu Hạ nhìn chằm chằm vào tờ giấy dán màu hồng kia quá nóng bỏng, khiến Lý Duật cảm nhận được. Anh ngẩng đầu liếc cô một cái, sau đó cất tờ giấy dán kia dưới ánh mắt chăm chú của Ngu Hạ.

Cùng lúc đó, Ngu Hạ dời tầm mắt. Cô cầm cuốn sách [Bức thư từ một người đàn bà xa lạ] mà mình lấy từ kệ sách, nhìn chằm chằm vào bìa sách mấy giây rồi mở ra, bắt đầu đọc câu chuyện đầu tiên.

Ban đầu, Ngu Hạ cứ nghĩ rằng mình không thích loại tiểu thuyết này nên sẽ không đọc được. Tuy nhiên điều khiến cô bất ngờ là chẳng mấy chốc, cô đã đắm chìm trong câu chuyện, cảm xúc cũng dao động lên xuống theo nhân vật chính của câu chuyện.

Sau khi đọc xong câu chuyện thứ nhất, cô mới nhận thấy Lý Duật đang giảng giải đề toán cho Thẩm Nhạc Tranh. Cô lắng nghe một lát rồi tiếp tục đọc câu chuyện thứ hai.

Tiếc rằng câu chuyện thứ hai không hấp dẫn bằng câu chuyện thứ nhất, cô chán nản gấp cuốn sách lại.

Bỗng dưng, cô nghe thấy Lý Duật gọi tên mình: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ ngước mắt nhìn anh: “… Cái gì?”

Lý Duật hỏi: “Đói bụng chưa?”

Ngu Hạ bật màn hình điện thoại…