Giường gỗ rộng một mét hai trong nhà gỗ nhỏ không thoải mái và chắc chắn bằng giường đôi rộng mét tám ở nhà Ninh Du, nhưng Ninh Du chỉ thích “mây mưa” trên chiếc giường nhỏ này với Lý Mộ.

Bởi vì không gian hạn hẹp thường khơi gợi trí tưởng tượng không giới hạn.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy xung quanh không có ai, Lý Mộ cũng đã dậy từ sớm.

Ninh Du đứng dậy dụi mắt, phát hiện Lý Mộ mang theo máy tính xách tay, lúc này đang ngồi ở bàn ăn, đeo tai nghe không dây vừa uống cà phê, vừa làm việc.

“Chào buổi sáng.” Ninh Du vươn vai, nhặt bộ đồ ngủ bị ném trên đất lên, mặc vào, sau đó đi chân trần vào phòng bếp.

Hệ thống sưởi trong nhà gỗ được bật hơi cao, một đêm trôi qua, cổ họng của Ninh Du đã khô khốc, cậu rất cần một chút nước lúc này.

Lý Mộ lơ đãng liếc nhìn Ninh Du, định nhắc Ninh Du rằng máy tính đang bật camera, nhưng anh mới chỉ hé môi chưa kịp phát ra âm thanh, Ninh Du đã đặt cốc nước trên tay xuống, bước vài bước ngồi vào lòng ôm lấy cổ anh: “Đêm hôm qua anh mãnh liệt quá.”

Lý Mộ vội vàng ấn nút tắt tiếng, nói với người trong tay, “Du Du, tôi đang họp.”

Vì để không cho camera quay đến chỗ Ninh Du, nên Lý Mộ đã không sử dụng máy tính ở bàn làm việc mà cố ý để camera hướng ra ngoài cửa sổ.

Nhưng không ngờ, Ninh Du vừa tỉnh giấc đã lao thẳng vào ngực anh.

“A?” Ninh Du bối rối quay đầu lại, chỉ thấy phần mềm cuộc họp đang chạy trên màn hình máy tính, cửa sổ video lần lượt tràn ngập những gương mặt xa lạ — ngoại trừ Lý Triều.

Những người này chắc hẳn là nhân viên của công ty nhà họ Lý, vẻ mặt đều căng thẳng, như muốn cười nhưng không dám.

Chỉ có Lý Triều mấp máy khóe miệng, không biết nên nói cái gì, những người khác đồng thời cúi đầu, dường như đang nhịn cười.

Ninh Du lập tức tỉnh táo lại, mặt cậu nóng bừng bừng muốn rời khỏi vòng tay của Lý Mộ, nhưng Lý Mộ lại đột nhiên quấn lấy eo, đưa cho cậu một chiếc tai nghe không dây, nói: “Tới cũng đã tới rồi, chào hỏi rồi hãy đi.”

Trước khi bật tiếng, Lý Mộ còn nói: “Chỉ cần em không xấu hổ, thì sẽ là người khác xấu hổ.”

Ninh Du cũng hiểu được sự thật này, nếu như cậu chạy trốn sẽ càng thêm không lịch sự, vì vậy cậu cầm lấy tai nghe, sửa lại áo ngủ trên người, đợi Lý Mộ bật mic liền nhìn vào màn hình máy tính: “Xin chào, tôi là Ninh Du.”

Khi nói những lời này đôi chân Ninh Du vẫn trần như nhộng, thậm chí quần lót cũng không mặc.

Cũng may, gấu áo đủ dài và chiếc bàn đủ cao nên không sợ bị camera quay trúng.

Mọi người trong cửa sổ video đều cung kính gật đầu chào Ninh Du, nhưng Lý Triều lại không hợp tác chút nào, liền hỏi: “Em dâu có mặc quần à?”

Ninh Du không phản bác, quay đầu nhìn về phía Lý Mộ, bất mãn mà nhíu mày nói: “Lý Mộ.”

“Lý Triều.” Lý Mộ làm ra thái độ không nhận ra người thân, nói với Lý Triều: “Đừng trêu chọc anh ấy, anh ấy rất dễ mắc cỡ.”

“Được.” Lý Triều trả lời bằng giọng điệu kinh doanh, nhưng những lời anh ta nói không liên quan gì đến công việc, “Tiểu Lý mãnh liệt của chúng ta cũng phải chú ý đến thân thể.”

Lý Triều cố ý nhấn mạnh hai từ “mãnh liệt”, sau đó những tiến nén cười của mọi người truyền đến tai nghe.

Ninh Du đột nhiên nhận ra Lý Mộ hoàn toàn không trị được Lý Triều, không khỏi tức giận, lạnh lùng hỏi: “Anh Lý, bàn giao công ty xong chưa?”

“Sắp xong rồi.” Lý Triều nói tiếp: “Tuần sau tôi sẽ đi nước ngoài, thêm một thời gian nữa sẽ quay lại.”

“Hình ảnh nhà họ Lý có liên quan đến nhà họ Ninh, anh Lý ở nước ngoài phải cẩn trọng trong tiếng nói và việc làm.” Lời nói của Ninh Du là một cách chơi chữ, ngầm nhắc nhở Lý Triều không được nói nhảm trước mặt cậu.

Lý Triều nhướng mày, tựa hồ không ngờ Ninh Du là người có tính khí như vậy.

Ngoài thân phận là em dâu, thì từ góc độ của công ty, Ninh Du quả thực có địa vị cao và có tiếng nói hơn cả Lý Triều.

“Được rồi, ông chủ Ninh.” Lý Triều đeo mặt nạ lại và giả làm một quý ông.

“Nhà họ Lý vẫn phải dựa vào nhà họ Ninh.

Nếu có gì xúc phạm, mong rằng Ninh tổng bao dung.”

“Đều là một nhà, tôi không nói về hai gia đình.” Ninh Du đáp lại một câu, sau đó nói: “Tôi đến Tân Cương lần này là có dự án mới trong tay, nhà họ Lý cũng có thể tham gia dự án này.

Về nội dung cụ thể, lát nữa tôi và Lý Mộ bàn bạc lại.

“Đã hiểu.” Lý Triều giữ một nụ cười lịch sự, “Chúng tôi sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em ấy.”

Ninh Du trả lại tai nghe cho Lý Mộ, sau đó rời đi để lại một bóng lưng đẹp trai.

Lý Mộ mỉm cười đeo tai nghe vào, chỉ nghe Lý Triều trở lại giọng điệu bình thường nói: “Vợ chú thực sự lợi hại.”

“Anh không biết có loài thú chuyên bắt nạt thôn dân sao?” Lý Mộ ngước mắt lên nhìn con ngỗng trắng to lớn đang mặc quần tây với cái mông trần đang bĩu môi.

Ninh Du ở bên kia lờ mờ cảm giác được Lý Mộ đang nói tới mình, cậu vén quần lên, nhìn về phía Lý Mộ hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Không có gì.” Lý Mộ nói, “Tôi nói cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc tại đây.”

Sau khi mặc quần áo, Ninh Du ở trên giường một lúc lâu mới tìm thấy điện thoại của mình.

Chiều hôm qua khi họp với người phụ trách danh lam thắng cảnh, cậu đã tắt tiếng di động, lúc này mở màn hình lên xem, mới phát hiện Tiểu Triệu đã gọi điện nhiều lần và gửi WeChat tin nhắn để hỏi: Ninh tổng, chúng ta không phải tập trung ở văn phòng của Lâm Trường sao?”

Nhiều năm qua, Ninh Du chưa bao giờ đi làm muộn, nhưng có lẽ trong nhà gỗ luôn có không khí ngày lễ khiến cậu thư giãn quá nhiều.

[Ninh Du: Lý Mộ ở đây, tôi sẽ qua đó sau]

Trong phòng làm việc vắng vẻ của Lâm Trường, Tiểu Triệu xem tin tức trên nhóm buôn chuyện của gia đình Ninh Lý, liền bị từ “mãnh liệt” gì đó quấy rầy.

Cô ấy giả vờ như mình không biết gì và chỉ đơn giản trả lời “Tốt”, sau đó là một icon rất kinh doanh “ok”.

Sau khi rời khỏi WeChat, Ninh Du lại đi tới bàn ăn, lúc này Lý Mộ đã làm xong bữa sáng và pha cho cậu một ly latte với hình họa thiên nga.

“Anh đến đây không ảnh hưởng đến công việc đấy chứ?” Ninh Du cầm cốc cà phê nhấp một ngụm bọt sữa trên bề mặt.

“Không.” Lý Mộ rửa bình sữa rồi ngồi xuống đối diện với Ninh Du, “Internet phát triển như vậy, có thể làm được rất nhiều việc trên mạng.”

Ngày nay, nhiều công ty chủ trương văn phòng không giấy tờ, không chỉ tiết kiệm giấy, mà còn thân thiện với môi trường, rút ngắn được nhiều thủ tục rườm rà, nâng cao hiệu quả công việc rất nhiều.

Hiện tại trách nhiệm của Lý Mộ trong công ty nghiêng về cấp chiến lược, với việc Lý Triều là người trực tiếp điều hành công ty, Lý Mộ không cần bàn đến chuyện đầu tư và hợp tác, chỉ cần ổn định phương hướng chung của công ty và thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt công chúng để thông báo với thế giới bên ngoài rằng anh có hướng đi tốt.

So với việc ở lại thành phố, việc Lý Mộ trở về nơi làm tình nguyện của anh phù hợp hơn với hình ảnh cống hiến hết mình cho công tác bảo vệ môi trường hơn rất nhiều.

“Vậy tốt.” Ninh Du bắt đầu có ý nghĩ khác, thực tế, ngoại trừ dự án hiện tại yêu cầu cậu phải trực tiếp đi thực địa, thì xem ra công việc khác của cậu đều có thể làm từ xa.

Địa lý và công việc dường như không mâu thuẫn với nhau.

“Vừa rồi em có chuyện muốn bàn luận sao?” Lý Mộ đột nhiên hỏi.

“Cái gì?” Ninh Du khó hiểu hỏi, cậu uống một ngụm mông thiên nga trắng, trên môi còn để lại một vòng bọt sữa.

“Biểu hiện tối qua của tôi chỉ có một câu đánh giá thôi sao?”

Cái này.

Tối hôm qua Ninh Du thực sự đã hưởng thụ trận vận động nồng nhiệt mạnh bạo,

đến nỗi khi buổi sáng thức dậy, cậu vẫn muốn tiếp tục thân mật với Lý Mộ.

Nhưng năng lượng đó đã bị gián đoạn, bây giờ cậu chỉ muốn làm việc chăm chỉ, vì vậy cậu nhìn vào màn hình điện thoại di động và thản nhiên nói: “Hừ, tại sao không?”

Lý Mộ không không nói tiếp, lúc này, Ninh Du đột nhiệt phát hiện có một bàn chân trèo lên đầu gối cậu không ngừng hướng tới nơi sâu hơn.

Cậu cắn chặt răng làm bộ không có cảm giác, tiếp tục nhìn di động, nhưng sau khi con thiên nga nhỏ bị dẫm lên, cậu vẫn là không vững vàng, lùi lại và nói: “Anh thật phiền phức

Hai người mặt ngoài đều ưu nhã mà ăn bữa sáng, dưới bàn lại tìm mọi cách mà khiêu khích đối phương.

Tường thành của Ninh Du đang trên đà tan rã, cậu bất đắc dĩ cắn môi nhìn Lý Mộ: “Anh trai, anh làm cái gì vậy?”

Chỉ với những lời này, Lý Mộ đã hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, anh đặt chiếc cốc trong tay rồi đi vòng qua bàn ăn đến bên cạnh Ninh Du.

Lúc Ninh Du bị Lý Mộ đè lên bàn ăn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, không phải cậu còn muốn làm việc nữa sao?

Khi trời gần trưa, cặp vợ chồng cuối cùng cũng xuất hiện trong văn phòng của Lâm Trường.

Văn phòng nhỏ chỉ có hai cái bàn, nghe nói là văn phòng tạm thời của khoa học kỹ thuật Ninh thị, hơi tồi tàn.

Tuy nhiên, Ninh Du cũng biết rằng có văn phòng đã là rất quý, cậu không thể phụ tâm ý của Lâm Trường.

Tiểu Triệu đứng sau bàn làm việc đang đánh boss khi thấy Ninh Du xuất hiện, cô nhanh chóng cất điện thoại và nói với Ninh Du, “Ninh tổng, tôi đã thu thập phân bố của động vật hoang dã trong khu vực rừng này rồi.

Tiếp theo có cần phân loại tỉ mỉ và chi tiết hơn không?”

Ninh Du giả vờ không nhìn thấy Tiểu Triệu chơi game, dù sao với tư cách là ông chủ của cô, cậu cũng gần trưa mới đến làm việc, Ninh Du không có lý do gì để buộc tội người khác.

“Hai người làm công việc này với Lâm Lan đi.” Ninh Du nói, “Hãy họp với ban lãnh đạo để thảo luận về lợi ích của chuyến công tác đến Tân Cương, nếu không có thể sẽ không có kỹ sư nào muốn đến đây.”

“Đúng vậy.” Tiểu Triệu nói.

Cô gật đầu, nhìn Lý Mộ và hỏi, “Vậy anh Lý tới đây là…?

“Cậu ấy rất quen thuộc với phong tục ở đây, có thể hỗ trợ chúng ta trong công việc.” Ninh Du lại nói, “Hơn nữa, gia đình họ Lý bây giờ cũng cần đầu tư vào việc bảo vệ môi trường, dự án này phù hợp để hai nhà hợp tác.”

“Thì ra là thế.” Tiểu Triệu suy tư gì đó gật gật đầu.

Nếu cô nhớ không lầm, lần trước khi hỏi Ninh Du có muốn để Lý Mộ tham gia vào dự án này không, và câu trả lời của Ninh Du là: Anh ấy nghĩ mình là ai.

Lúc này Tiểu Triệu nhìn đồng hồ trên tường, mơ hồ nghĩ ra đáp án – E rằng vị Lý tổng chính là một con hồ ly đực rồi?.