Dạ Huyết

Chương 13: Chương 6 Một cuộc chuyện trò

Bình minh dần ló dạng nơi chân trời, ánh nắng nhè nhẹ hắt vào căn phòng vốn tối om. Tiếng chim chóc hát líu lo trên những cành cây cao làm cô tỉnh giấc. Cô lim dim mắt vì ánh sáng rực rỡ ấy. Cô cử động thì toàn thân đau nhức...

Cả đêm qua, cô ngủ dưới đất trong tư thế bó gối nên sáng dậy, cái vai đã ê ẩm cả. Lưng thì oằn oải đau nhức mỏi. Cô nghiêng cổ qua lại để làm nóng người. Sau đó đứng dậy vươn vai cho đỡ nhức cơ. Gương mặt uể oải ngái ngủ trông thật mắc cười...

- Hơ , đây là đâu ? Sao mình lại ở đây vậy cà ? - Cô giật mình ngơ ngác nhìn xung quanh .

Sau một hồi "chết não" thì đầu óc trở lại bình thường , cô sực nhớ lại đêm hôm qua :

- Shit , mình bị bắt mới đau chứ ! - Cô giận dữ đấm tay vào thành tường. Woa , tường không bị nứt !!!( :)) )

Nhờ ánh sáng chiếu vào, bây giờ cô mới có thể tận mắt quan sát cả căn phòng. Căn phòng làm bằng đá xanh to , vững chắc , mảng tường bám đầy rêu xanh làm nổi bật vẻ cổ kính . Căn phòng được trang trí rất đẹp . Với chiếc giường êm ái màu đỏ huyết nổi bật cùng với chiếc rèm màu kem , có một bức tranh to bản vẽ nghệch ngoặc khó hiểu cùng với chiếc đèn cánh dơi màu đen đang xòe cánh hù dọa người ta vậy . Và chiếc rèm cửa sổ với màu đen tuyền điểm thêm hoa văn màu bạc lấp lánh cánh hoa quỳnh kiêu sa lộng lẫy . Giờ cô mới chợt nhận ra tất cả hoa văn trang trí trong phòng toàn là hoa quỳnh không thôi ...

Bình minh đang lên , mặt trời lấp ló nơi chân trời báo hiệu 1 ngày sắp bắt đầu . Chim chóc reo vui hò hát , những nhánh tầm xuân đâm chồi nảy lộc xanh tươi . Cô nhìn ra ngoài cửa sổ , bất chợt thở dài.

Như Quỳnh siết chặt bàn tay , mu bàn tay trở nên trắng bệt . Đôi môi đỏ tấy khẽ giữ chặt hàm răng . Cô vắt người lên cửa sổ , rướn người lên nếm thử những giọt sương đêm trong lành . Cảnh vật thật tuyệt diệu , muôn hoa đua nở , không khí sảng khoái . Hơi lạnh của màn đêm dần tan biến , nhường chỗ cho bước chân của chị Nắng ban mai . Nắng vàng rót lên khuôn mặt của cô . Ánh mặt lim dim mơ màng đâu đó . Thân hình nóng bỏng với chiếc váy đen ôm sát người càng tạo nên vẻ mị hoặc gợi cảm . Mái tóc nâu bồng bềnh như ánh nắng vàng của mùa thu tạo nên vẻ ấm áp lạ thường . Một khung cảnh tuyệt mĩ tưởng chừng như không ở trần gian ...

Cô ngồi đó , dáng vẻ mảnh khảnh nhưng lại rất khỏe mạnh làm cho người khác phải cuốn hút . Bất giác nhìn tấm thân đó , hắn như thật muốn ôm chầm lấy cô , hận 1 nỗi không thề đem cô hòa tan với hắn . Đôi mắt cô ánh lên vẻ trầm buồn đau đớn và bi thương làm hắn muốn phát điên . Xa cô hơn hàng ngàn năm khiến nỗi nhớ hắn chực trào , vỡ òa ra . Nhưng hắn luôn cố giữ cho mình một khuôn mặt lãnh khốc để có thể cai trị vùng đất ma quái này.

Thế đó , tuổi thơ hắn luôn sống trong sự chán ghét , ruồng bỏ của mọi người . Để rồi năm hắn 18 tuổi , một con dơi đã đến rưới lên tay hắn một giọt máu thật hồng . Nó thấm sâu vào làn da hắn rồi biến hắn trở nên dị biệt . Không thích ánh sáng , không thể không thèm khát mùi máu , không thể cười 1 cách bình thường và hắn có thể bay , hắn có phép điều khiển mọi thứ . Những thứ tin đồn xung quanh khu rừng này đều do bọn zombies hạng C rác rưởi gây nên và chính hắn phải đi dọn dẹp tất cả . Vậy mà trớ trêu thay , hắn luôn bị con người dè bỉu và truy lùng sát hại ...

Sống trong 1 cung điện nguy nga như thế , nhưng hằng đêm luôn nhung nhớ đến người con gái mà hắn yêu . Cứ đêm trăng thật khuyết , hắn lại nhìn lên trời lẩm bẩm rằng : "Như Quỳnh , em ở đâu ?" ...Nỗi đau hắn xót xa khiến trái tim hắn nhỏ máu . Màu máu tanh nồng tràn lên cuống họng đắng nghét ...

Rồi ông trời cũng chẳng phụ lòng hắn . Một đêm nọ , hắn nhìn thấy trên bầu trời một thứ ánh sáng vàng nhạt chiếu thẳng vào bầu trời phía Đông . Ngay tại lâu đài của ngài Bá tước , một ánh sáng huyền hoặc ánh lên vẻ rạng ngời , hương thơm ngào ngạt lan đến tận chỗ hắn . Cảm giác đó , thật bình yên ! Chợt , tim hắn khẽ đánh thịch . Hắn vội đưa tay ôm lồng ngực mình . Nhịp tim hắn trở nên nhanh hơn , cứ như nó muốn báo hiệu cho hắn biết điều gì .

Và hắn đã thấy cô . Một tiểu thiên sứ oa oa , trong tận lầu cao của lâu đài . Tiếng khóc ngân vang và trong trẻo như tiếng chuông nhà thờ ... Hắn đã nhìn thấy : Khuôn mặt ấy . Một khuôn mặt bao nhiêu năm xa cách . Mái tóc nâu trầm ấy mà hắn đã vuốt ve bao lần ... Đôi môi hồng như cánh hoa anh đào thơm ngát mềm mại khiến hắn luôn say đắm . Chợt đôi mắt đỏ như máu của hắn sục sôi căm giận . Nhớ lời của diêm vương đã từng nói với hắn lúc đầu thai hóa kiếp :

- Cô ta đã chọn cách quên mi rồi . Linh hồn cô ta đã hóa kiếp , mảnh ký ức của cô ta trở nên trống rỗng ! - Diêm vương lắc đầu nói - Này chàng trai , ta khuyên người đừng quá nặng tình . Đàn bà là thế . Chúng chỉ biết hưởng hạnh phúc của riêng chúng . Không bao giờ nghĩ đến chúng ta cả . Thế gian này chúng luôn than chúng là người khổ nhất để rồi coi , ai đây mới là người khổ nhất !!!...

Lúc đó , hắn chỉ là 1 linh hồn thất thiểu đợi chờ đầu thai . Đôi tay hắn siết chặt . Lòng đau đớn khôn nguôi . Hàm răng cắn nát đầu môi . Cả người run run :

- Như Quỳnh , em nỡ phản bội tôi ? - Một giọt nước lóng lánh trên khóe mi . Trên người hắn bao nhiêu dây thần kinh co rút dữ dội . Đầu não hắn phát ra những sóng tia yếu ớt ... Một cảm xúc trào dâng mãnh liệt trong lòng . Đột nhiên hắn nói với Diêm vương rằng :

- Thưa ngài , xin ngài hãy cho tôi đầu thai đến nơi mà cô ấy sẽ sinh ra và lớn lên ! Và nguyện cầu ngài hãy ban cho tôi phép thuật !...

Vậy ra : Tình yêu là hận thù sao ?

Hắn nhìn cô , nhớ lại những ký ức xưa . Cảm giác căm giận sục sôi trong lòng . Đúng thế , con người rất ích kỷ khi muốn chiếm hữu người khác và chính hắn cũng thế . Hắn bước nhanh vô phòng . Khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc . Màu tóc đỏ đen kiêu ngạo và quyến rũ bay bay trong gió . Đôi mắt đỏ ánh lên vẻ khát máu . Môi hắn nhếch lên trông mị hoặc vô cùng . Cô quay người lại chợt ngẩn ngơ ra . Trông hắn cứ như một soái ca lạnh lùng và hoàn mĩ bước ra từ trong tranh . Mỗi bước đi của hắn đều toát lên sự lấp lánh lấp lánh cứ như ...... bà tiên trong chuyện cổ tích ra vậy (Tác giả : Ha ha ha *ôm bụng cười* !!!) . Hàn khí tỏa ra lạnh run . Cô khẽ nuốt nước miếng . Cười giả lả nhìn hắn :

- Chào buổi sáng , Phong !

Tim hắn đập thình thịch . Trái tim phản chủ cứ đập liên hồi . Hắn tự mắng mình : "Đồ háo sắc !" . Hơ hơ . Ôm cái trái tim đập bình bình tiến đến cô , hắn vẫn cố giữ cho mình 1 khuôn mặt lạnh , khẽ nhếch môi để che giấu tâm trạng bối rối của mình hiện giờ .