Sau ngày du thuyền chơi hồ hôm đó, nàng không bước ra cửa nữa.

Qua mấy hôm là Tiêu Thế Thành sẽ rời khỏi Dương Châu, nàng sắp xếp thời gian cho thích hợp, hẳn có lẽ sẽ không gặp lại người kia nữa, bất kể y có là ai.

Nàng không nghĩ nhiều mà cũng không cho người mỗi đêm đều đến biết, mọi chuyện đều đã là quá khứ, tương lai không có gì lắt léo bất ngờ cả.

“Diệp cô nương, ở ngoài uyển có người xin gặp.” Quản sự Lý thúc đứng ngoài Hạ Sơ uyển cất giọng thông báo.

Lật danh thiếp do tỳ nữ được vào, cả tờ chỉ vỏn vẹn mỗi một con dấu rườm rà nằm ngay giữa.

Là ký hiệu của vương thất Khâu Từ.

Nàng thoáng nghĩ ngợi, “Bảo hắn đợi ở căn phòng trước mặt tửu lâu.”

Từ chối ý tốt phái hộ vệ đi theo của Lý thúc, nàng bước vào phòng, quả nhiên Xích Truật đang chờ sẵn ở đó.

“Điện hạ có gì chỉ giáo?” Xua thị nữ lui ra, nàng lạnh lùng mở miệng.

Thật ra Xích Truật là một nam nhân khá điển trai, có nét sáng sủa của người Tây Vực, khí chất dũng mãnh và tôn quý mâu thuẫn đan xen lại càng khiến sức mạnh nam tính bùng nổ, hắn ngồi đấy như đã sẵn sàng.

“Cũng không có gì, dẫu sao ta đến Giang Nam cũng đều nhờ Tuyết sứ ban tặng mà, cố nhân gặp nhau nơi đất lạ, cũng nên mời một bữa cơm mới phải.” Xích Truật mỉm cười đáp, mắt lóe lên một tia kỳ lạ. Ánh mắt như vậy luôn khiến kẻ khác có ảo giác bản thân trở thành con mồi.

Đáng tiếc điều đó lại không hiệu quả với Ca Dạ, “Thì ra điện hạ rời Khâu Từ rồi mà vẫn nhàn nhã như vậy.”

“Không phải cũng như Tuyết sứ rời Thiên Sơn đấy sao?” Hắn mỉm cười rót cho nàng một ly trà, “Đều là người lưu lạc nơi xa, huống chi chúng ta vốn có quen biết nhau, cũng nên chuyện trò một chút mới phải.”

“Ngươi nói tiếng Hán cũng không tệ.” Giọng điệu tỉa tót câu chữ lại nói bằng khẩu âm Khâu Từ nghe thực thú vị.

“Thân ở Trung Nguyên, cũng không dễ dàng gì.” Xích Truật thẳng thắn, “Nhất là khi làm một con tin.”

“Nên ngươi mới tiếp cận Nam Quận vương.”

“Ông ta là tân sủng của thiên tử, quyền thế mạnh mẽ, có lẽ có thể để ta quay về.” Hắn cũng không có thái độ xấu hổ hay thẹn thùng, “Khom lưng uốn gối giúp hổ thêm cánh không phải là điều ta muốn, nhưng bắt buộc phải làm.”

Ca Dạ im lặng một hồi, “Ta thấy ngươi hợp làm vương hơn.”

Biết co biết dãn, nhanh chóng thích ứng được với thay đổi khi từ phượng hoàng hóa chim sẻ, lại có thể tươi cười với kẻ thù, thành thật mà nói, đây không phải là điều người bình thường nào cũng làm được.

“Được Tuyết sứ khen, Xích Truật lấy làm vinh hạnh.”

“Vì sao không mượn tay Tiêu Thế Thành tiêu diệt ta, đây chính là một cơ hội tốt để trả thù.”

“Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa gặp được ai có thể giết được Tuyết sứ cả.” Không biết Xích Truật đang thất vọng hay là đang khen, “Hơn nữa với thân phận bây giờ, ta cũng không thể chuốc thêm rắc rối.”

“Ngươi thông minh đấy.” Nàng nhìn đối phương đăm đăm, “Ta thấy lạ khi ngươi có thể nhịn được.”

“Thực ra cũng không khó khăn như tưởng tượng lắm.” Rồi Xích Truật một lời hai nghĩa, “Nhưng Tiêu thế tử thì không.”

Ca Dạ gõ nhẹ lên bàn một lúc, bỗng giương mắt lên, “Ngươi đi nhầm hướng rồi.”

“Tuyết sứ có ý gì?”

“Ngươi muốn về Khâu Từ, cho rằng bắt tay từ Nam Quận vương đả thông triều đình là được?” Nàng nhoẻn cười, “Vàng bạc ngươi đem đến đủ lấp khẩu vị của các quan viên không?”

“Quả thật không đủ.” Xích Truật chớp mắt nhìn nàng, “Tuyết sứ có cao chiêu gì chăng?”

Ca Dạ nhúng đũa vào nước trà, viết ra một chuỗi các cái tên.

“Ngươi đến Trung Nguyên hoạt động cũng mấy năm, thế cô lực mỏng khó thành được chuyện, biện pháp tốt nhất là mượn uy lực của Khâu Từ, để Khâu Từ vương phái sứ giả mang theo châu báu quốc khố tới đút lót, chắc chắn ngươi sẽ toàn thắng.”

“Năm đó không phải vì hiểu lầm ngươi có ý đồ đoạt tự, tư thông với địch mà Khâu Từ vương để ngươi làm con tin sao, chỉ cần phá vỡ điểm này, tất ông ta sẽ hối hận tự trách, sẽ phí tâm nghĩ trăm phương ngàn kế đón ngươi về nước.”

“Mấu chốt là nằm ở Cô Mặc, bản thân ngươi không thể tự về Tây Vực nhưng có thể phái tùy tung lui tới, đợi cơ hội kích động mâu thuẫn giữa chủ sư Cô Mặc là Lang Kiền và quốc tướng. Lang Kiền vì có ngoại thích chống đỡ nên tính tình mới lỗ mãng, chứ chưa chắc bản thân đã có năng lực. Chỉ cần vu khống hắn là kẻ vô năng sợ chiến, hại năm đó Cô Mặc đánh thua ngươi, phải vào kế của quốc tướng mới có thể để Khâu Từ lui binh giảng hòa…”

Trong một thoáng hai mắt Xích Truật bừng sáng, “Nhất định Lang Kiền sẽ bất bình lên tiếng tranh công, tới khi ấy cả thiên hạ sẽ rõ ràng chuyện năm đó.”

“Điện hạ chỉ cần lặng lẽ đợi tin nội bộ Cô Mặc đấu đá lọt vào tai mật sứ Khâu Từ là được.” Gác đũa xuống, nàng miễn cưỡng dựa ra sau ghế, “Những người trên bàn đây đều có thể lợi dụng, hy vọng điện hạ có thể tiết kiệm được vàng bạc.”

Xích Truật nhớ kỹ từng cái tên một, im lặng tính toán chi tiết kế hoạch.

Một hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp, “Vì sao cô lại chỉ điểm cho ta?”

“Không phải ngươi đến đây vì chuyện này sao?” Xua lui thị nữ đổi ấm trà, nàng cũng không nhìn hắn.

“Ta chỉ là…” Vẻ mặt hắn có nét khác thường, dừng lại không nói tiếp.

“Là ta bêu xấu thanh danh của ngươi, hại ngươi phải rời xa quê nhà, có điều mấy chuyện đền bù hôm nay cũng có điều kiện.”

“Cô nói đi.”

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng toát lên ánh sáng lạnh lẽo, “Sau khi cai trị Khâu Từ, trong vòng hai mươi năm không được động binh với Cô Mặc.”

“Vì sao?” Xích Truật ngạc nhiên, nheo mắt nhìn bóng người nhỏ bé đối diện.

“Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không là đủ.” Trên mặt hiện lên nét cười nhạt, “Dù gì với bản lĩnh của ngươi, không cần thâu tóm Cô Mặc vẫn có cách khiến Khâu Từ hưng thịnh.”

“Có vẻ là không có lựa chọn nào khác nhỉ.” Nam nhân thoáng trầm tư rồi thả lỏng mình, “Tuy không biết vì sao Tuyết sứ lại lập ra quy củ này, nhưng Xích Truật sẽ tuân theo.”

“Tốt nhất là nên như vậy.” Giọng nói lạnh lùng bỗng rét thấu xương, “Đừng tưởng ta rời Thiên Sơn rồi thì không làm gì được ngươi, một khi vi phạm quy ước thì ta vẫn có thể khiến Khâu Từ đủ loạn.”

“Ta đã sớm lĩnh hội thủ đoạn của Tuyết sứ rồi, sao có thể dám coi thường.” Hắn thoáng chần chừ rồi vẫn hé ra gương mặt vui vẻ, “Tất Xích Truật sẽ không làm trái.” Lúc nói câu cuối hắn đặt tay lên trán – đây là tập tục tuyên thệ của người Tây Vực, giọng điệu trang nghiêm rất trịnh trọng.

Ca Dạ gật đầu, thu hồi ý lạnh quanh thân, “Chúc điện hạ sớm ngày được như mong muốn.”

Bầu không khí trở lại bình thường.

Xích Truật nâng ly đáp ơn, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Cô không hận ta à?”

Ca Dạ nhất thời không hiểu, “Hận ngươi ư? Vì sao?”

“Ta từng dụng hình với cô, lại dung túng thuộc hạ…” Dù không rõ tình hình trong mật thất, nhưng hắn vẫn thấy rõ y phục xé rách bươm, thị vệ đã chết ở trần nửa người, có một số việc cũng không khó đoán lắm.

“Là mấy hình phạt bằng roi ấy à?” Nàng chợt *à* lên, không để ý nhiều, “Lúc giết người ta cũng đã nghĩ sẽ có một ngày như vậy, coi như có tội đền tội, còn thuộc hạ ngươi…”

Nàng cười nhạt nhưng lại khiến người khác sởn gai ốc, “Không phải đã bị ta giết rồi ư? Ta chưa bao giờ ghi hận kẻ chết.”

Xích Truật nhìn gương mặt xinh xắn trắng như tuyết ẩn chứa sát khí, mãi một lúc lâu vẫn chẳng nói nên lời.

Đến khi quay về hành cung ở Nam Quận vương, trong bụng hắn đã có xem xét đại khái rồi. lưu lạc ở Trung Nguyên lâu ngày, dù cố gắng tới mấy vẫn không có hiệu quả nhiều, nên nếu kế hoạch này thuận lợi thì không tới mấy năm là có thể quay về cố quốc. Hắn chỉ một lòng muốn về Tây Vực tìm cách gột rửa nhơ danh, nhưng lại không ngờ còn có kế một mũi tên trúng hai đích này.

Đương lúc suy nghĩ, một bóng người xinh đẹp xuất hiện sau hành lang, chặn đường hắn lại.

“Sa Lâm công chúa.” Xích Truật bất ngờ, “Có chuyện gì à?”

Tiểu công chúa của Thiện Thiện quốc cũng bị thúc phụ đưa tới Trung Nguyên làm con tin sau phản loạn, trở thành độc sủng của Nam Quận vương. Cả hai đều đến từ Tây Vực, có điều hắn không hứng thú với vị công chúa nhạt nhẽo này cho lắm, phần lớn thời gian đều cật lực xa lánh tránh hiềm nghi.

“Xích Truật điện hạ, ngài có thể giúp ta được không?”

Hiếm khi thấy cô công chúa xinh đẹp tìm đến cửa, nam nhân tò mò, hắng giọng nói, “Công chúa cần gì phải khách khí, nếu Xích Truật có thể làm thì nhất định sẽ dốc sức.”

Sa Lâm đan chéo hai tay, căng thẳng xoắn xuýt.

“Ta nhìn thấy ma nữ giết chết phụ vương rồi, ả ta ở Trung Nguyên, ta muốn xin điện hạ mượn vài thuộc hạ giết ả.”

Xích Truật ngạc nhiên, gần như muốn bật cười, “Cô gặp nàng ta ở đâu?”

“Ả ta đã tới hành cung này.” Ngày mà Sa Lâm nói chính là đêm tổ chức quỳnh hoa yến, “Không phải điện hạ cũng vì ma giáo làm loạn nên mới bị lưu đày đến Trung Nguyên sao, đây chính là cơ hội tốt để báo thù.”

Nhất thời hắn có phần dở khóc dở cười với cô công chúa ngây thơ này.

Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, Sa Lâm vốn không biết mình đối mặt với hạng người gì, vẫn nghiêm túc lên kế hoạch, “Ta đã dò la được nơi ở của ả ở thành Dương Châu, chỉ cần tránh được người bên cạnh ả, ắt những chiến sĩ anh dũng trong tay điện hạ có thể bắt về được…”

“Công chúa điện hạ, thứ cho Xích Truật không thể giúp được chuyện này.” Hắn nghe không nổi nữa bèn lên tiếng ngắt lời, đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên mở to, không tin nổi mình lại bị từ chối.

“Công chúa vẫn cứ nên hầu hạ vương gia cẩn thận, cố giành được nhiều sủng ái mới là thượng sách, còn những chuyện xa vời này tốt nhất nên bớt nói đi, nếu truyền đến tai thế tử, chỉ sợ là…” Lời này có một nửa xuất phát từ thật lòng, Tiêu Thế Thành sẽ không cho phép bên cạnh mình có kẻ bụng bồ dao găm, một khi bị biết được, nếu không phải trở thành quân cờ bị lợi dụng thì cũng sẽ bị diệt trừ không chút lưu tình, cái mạng của một con tin thất thế ở Trường An chỉ bé như con kiến, ai thèm để ý đến sống chết của một kẻ tầm thường.

Sa Lâm đúng là có lỗi với gương mặt xinh như hoa, nàng ta không biết cách lợi dụng, nó được Nam Quận vương sủng ái một thời gian liền bị lạnh nhạt, ở trong vương phủ liên tục bị mỹ nhân đấu đá, những chuyện này không phải không có nguyên do.

Thương hại của hắn cũng chỉ đến đây rồi thôi, nói xong liền quay đi.

Sa Lâm không cam lòng đuổi theo.

“Chẳng lẽ ngài không hận chúng sao? Chính chúng đã phá hủy mọi thứ, hại chúng ta phải chịu mọi áp bức lăng nhục, chính ả khiến chúng ta rời khỏi quê nhà lưu lạc đến đây với thân phận đê tiện, ngài cũng không hận ả sao!” Tiếng gào to đến cuối lại thành chực khóc, xin giúp đỡ lại không thành, mắt thấy kẻ thù tiêu dao tự tại, trái tim nàng như nhúng vào nước sôi, ngày đêm trằn trọc khó ngủ.

“Ta cũng đã từng hận nàng ta.” Xích Truật dừng bước nhưng không xoay người, thấp giọng nói thật, “Nhưng rồi đến cuối ta chỉ tự trách mình không đủ mạnh, dù không phải nàng thì cũng sẽ có người khác, hơn nữa lại còn diệt gọn hơn cả nàng ta.”

“Số mệnh tàn khốc như vậy đấy, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn, nàng ta mạnh hơn ta, ta bội phục nàng ta, còn cô…” Hắn suy nghĩ, giấu đi thở dài, “Quên hết đi, hãy sống tốt vào.”

Nếu mỹ nhân chỉ ỷ vào sắc đẹp thì chỉ có thể trở thành thú tiêu khiển của kẻ có quyền, mặc người bỡn cợt. Trên đời này chỉ có thực lực mới được tôn trọng, mà đạo lý này, có lẽ nàng công chúa luôn được cưng chiều sẽ  không tài nào hiểu được.