Thời gian lẳng lặng chuyển dời, nhưng trên sân lại đông cứng.

Kẻ xông đến bất ngờ văng ra, không bò dậy nổi, đã phân được thắng bại rồi.

Ngưng mắt nhìn thiếu niên loạng choạng chực ngã, Tiêu Thế Thành gật đầu tán thưởng, “Không tệ, đã trúng Lệ Đoạn Trường mà vẫn có thân thủ như thế, không hổ là người của Tạ gia Dương Châu.”  Không đợi đối phương thở gấp bình phục, hắn đã lạnh lùng hét ra lệnh.

“Lượt thứ hai, lên!”

Người thứ hai tấn công rất mạnh, Tạ Thanh Lam vốn không có nhiều chân khí, sau lượt thứ nhất thì gần như cạn sạch, dần dần ngay đến chống đỡ cũng khó, thoáng cái đã có thêm mấy vết thương. Người Bạch gia cũng tự biết, không đành lòng nhìn nữa, cúi đầu xuống hết.

“Nỏ hết đà còn không bắn xuyên được lụa mỏng*, huống hồ ngươi cùng lắm chỉ được xem là mũi tên lạc.” Tiêu Thế Thành ác độc nhận xét, thiếu niên đỡ trái thì hổng phải, thế yếu rõ rệt, trái ngược hẳn với đối thủ.

(*Câu này xuất phát từ “Gia Cát Lượng truyện“.)

“Phế gân tay hắn đi, giữ mạng lại.” Đến cuối trò chơi, Tiêu Thế Thành mới cất giọng sai bảo, “Ta muốn xem xem lão đầu Tạ gia thấy con trai trở thành kẻ phế thì sẽ có phản ứng gì.”

Tên thuộc hạ thưa đáp, kiếm như nước chảy, thuận thế quét lên tay phải của Tạ Thanh Lam, không khỏi đắc ý kết thúc trận đấu không chút hồi hộp, song vào khoảnh khắc mũi kiếm rạch đứt vải áo thì cơ thể bỗng nhói đau, nhất thời tay mềm oặt, nhìn chuôi kiếm trước ngực với vẻ không tin nổi.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, giữa hai người đang công kích đột nhiên xuất hiện bóng người thon nhỏ.

Cổ tay trắng ngần của Ca Dạ vỗ nhẹ một phát, lập tức ngăn cách Tạ Thanh Lam ra sau lưng, còn gã nam tử kia lảo đảo vô lực, không biết đoản kiếm ghim vào ngực từ lúc nào, chỉ trong nháy mắt đã cướp đi sinh mệnh.

Bất ngờ chợt đến, tất cả đều kinh sợ.

“Sao lại là, Diệp cô nương…” Bạch Phượng Ca kinh ngạc thốt lên rồi tắt ngúm.

Bạch Côn Ngọc ngẩn người, Bạch lão thái gia nghiêm túc quan sát thiếu nữ, càng nhìn càng sửng sốt.

Nữ hài tiến lên như không có chuyện gì, rút kiếm trên người chết ra, nhẹ nhàng vung lên, máu nhỏ xuống đất tong tong, thân kiếm trong veo không nhiễm chút bẩn.

“Là ngươi.” Hồi lâu sau, Tiêu Thế Thành chậm rãi mở miệng, “Mật báo nói ngươi đã rời khỏi Bạch gia rồi.”

“Tình báo của ngươi không sai, ta chỉ mới về một canh giờ trước.” Nữ hài gật đầu, cũng có chút tiếc nuối, “Đúng là không khéo.”

“Ta vốn không muốn đối phó với ngươi.” Nam tử cẩn thận nhìn nàng, vui giận khó lường, “Huyền Trí đại sư có khuyên ta rồi.”

“Là lão hòa thượng kia sao?” Nàng bật cười, không khỏi chế giễu, “Người lão ta chịu chơi cờ cùng quả nhiên đều là yêu ma quỷ quái.”

“Phật tâm từ bi, muốn độ ma kiếp.” Tiêu Thế Thành cũng cười, rồi chuyển qua quan sát không che đậy, “Ta rất tò mò, nhìn sao cũng không thấy ngươi có thể hô mưa gọi gió ở Tây Vực.”

“Lão ta nói quá thôi.”

“Ngươi muốn nhúng tay vào sao?” Hắn khách khí hỏi.

“Ta đã nhận lời trông coi cậu ta, không thể để ngươi phế đi được.” Nàng cũng chẳng muốn.

“Ngươi và Tạ gia có giao tình gì?”

“Không có gì cả.”

“Vậy có thể lùi một bước được không?” Nam tử nho nhã lễ độ, “Ta sẽ xem như ngươi chưa từng xuất hiện.”

Nàng liếc mắt nhìn người chết trên đất, Tiêu Thế Thành thức thời tỏ thái độ, “Ta có thể không so đo.”

“Không được, ta không thể để cậu ta gặp chuyện được.” Nữ hài ngẫm nghĩ một lúc rồi phiền não thở dài, giơ chân đá lên người nằm trước, “Ngươi từng nói nếu đánh thắng năm người thì sẽ bỏ qua cho Bạch gia, đây cũng coi như là một trong số đó nhỉ.”

Con ngươi của gã nam tử co lại thành một chấm sắc bén, nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đứng xuôi tay.

Tạ Thanh Lam tỉnh táo, “Yêu nữ, ngươi…” Còn chưa nói hết câu thì đã bị luồng lực mạnh ném văng đi, đập phải tường đất bên ngoài, tứ chi tê rần trượt xuống.

“Con nít đừng có chen miệng vào.” Vẻ mặt Ca Dạ thực hờ hững, thuận tay xốc đứa bé gần đó lên nhét vào ngực cậu chàng, sức mạnh đến nỗi làm cậu suýt đứt hơi.

Nếu không phải tình hình đang nguy cấp…

Tiêu Thế Thành đã cười phá lên rồi, tùy tùng sau lưng cũng đang nín cười.

Nhìn lại trong sân, người nhỏ nhất chính là thiếu nữ yêu kiều đứng thẳng, vóc dáng còn chưa tới đầu vai nam nhân, nhưng lại trịnh trọng mắng thiếu niên cao hơn mình, quả thực vô cùng quái dị.

“Cười xong chưa? Ngươi có thể bắt đầu.”

Thấy Ca Dạ ra tay, không còn ai có thể cười được nữa.

Tất cả đều ngơ ngác nhìn bóng người như ma quỷ, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh trăng cùng ánh đuốc, xuất hiện với góc độ không thể nào tưởng nổi, chiêu thức kỳ quái, chỉ trong vòng mấy chiêu đã ép đối thủ phải xoay người tự vệ, rồi qua thêm mười chiêu nữa, máu tươi phun trào, một kiếm lưu loát cắt đứt cổ họng đối phương.

Cơ thể cao lớn ngã xuống cái rầm, máu nhuộm cát thành một màu đen như bóng tối.

Nữ hài đứng cách xa, vạt váy trắng ngần phất phơ trông như đóa hoa vừa hái, hai tay giấu trong ống tay áo, không hề giống vừa cắt đứt cổ họng của mội người.

“Người tiếp theo là ai?” Lông mi khẽ nướn, dung nhan trong như nước.

Trong bóng đêm, năm thớt ngựa phóng vùn vụt, phi vào thành Hàng Châu.

Tiêu Thế Thành đúng là có thủ đoạn, tùy tùng đưa đến cũng không phải là hạng tầm thường, nếu ở nơi khác thì hẳn là cường hào một phương, thế nhưng lại cam tâm làm thuộc hạ cho hắn.

Kẻ thứ ba rõ ràng mạnh hơn nhiều, song vẫn chẳng địch lại nàng, trong chớp mắt đoản kiếm đâm vào ngực ba lần, nằm phịch xuống đất.

Ca Dạ không kịp rút lui, trên cánh tay xuất hiện vết thương, máu tươi chảy ra thấm ướt nửa ống tay áo. Nàng dứt khoát xé ống tay áo, răng trắng cắn đầu vải, siết lại vết thương.

“Lam Hiêu, lần này ngươi lên đi.”

Nghe thấy giọng của Tiêu Thế Thành, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Từ sau lưng Nam quận vương thế tử, một bóng người bước ra khỏi chỗ tối, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa lúng túng lại khó xử, bứt rứt không biết đặt chân ở đâu.

Ca Dạ nghiêng đầu nhìn một lúc, rồi nhếch môi như cười như không.

“Ngươi muốn động thủ với ta hả?”

Nơi cổ họng vang lên mấy tiếng, trên chóp mũi thiếu niên đổ mồ hôi, rồi bất thình lình quỳ xuống.

“Thuộc hạ không dám!”

Người trong sân trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, ngay cả Tiêu Thế Thành cũng không ngoại lệ: “Lam Hiêu!”

Vẻ mặt thiếu niên đầy đau khổ, song cũng chẳng dám đứng dậy.

“Thuộc hạ không biết Tuyết… chúa thượng đến Giang Nam lúc nào, không thể chào đón, xin thứ tội.” Dừng lại một lúc, cuối cùng cắn răng khẽ gọi, “Mặc Diêu, ngươi cũng lăn ra đây cho ta.”

Lại một bóng đen xông đến quỳ xuống, “Mặc Diêu tham kiến chúa thượng.”

Bất chấp ánh mắt như đao ở sau lưng, cả hai đều mồ hôi đầm đìa, chẳng dám ngẩng đầu lên.

Tĩnh lặng một hồi, giọng nói thanh lạnh vang lên.

“Từ ngày thả các ngươi đi thì không còn là chủ tớ nữa rồi, các ngươi không cần gọi ta là chúa thượng.” Nàng nở nụ cười đầy ẩn ý, “Có điều không ngờ các ngươi lại đổi môn đình nhanh thế đấy, các ngươi không dùng rương kim châu kia sao?”

“Xin chúa thượng thứ tội, chúng thuộc hạ vốn đang du ngoạn, bỗng gặp thế tử đang chiêu nạp, nhất thời ham vui nên gia nhập vào Nam quận vương phủ, chứ không phải vì cống hiến tiền tài.” Mặc Diêu thầm hối hận, tinhd cảnh quẫn bách thế này lại chưa kịp chuẩn bị.

“Thì ra là nhiều năm giết người, nay không quen cảnh thanh tịnh.” Ca Dạ gật đầu, châm biếm, “Ta còn tưởng thế tử cao minh, chưa gì đã thu phục được các ngươi.”

“Thuộc hạ không dám.” Cả hai đồng thanh đáp, không hẹn mà da đầu cùng phát rét.

“Bọn chúng là thuộc hạ của ngươi?” Sắc mặt Tiêu Thế Thành tái xanh.

“Bây giờ là của ngươi rồi.” Nàng cười cười, tiếp tục băng bó cánh tay, cho đến khi chắc chắn không có gì đáng ngại.

“Ngân Hộc Bích Chuẩn cũng thế?” Từng vui mừng vì chiêu mộ được bốn cao thủ, nay lại thành trò hề.

“Có thể chiêu nạp được bốn người bọn hắn, thủ đoạn của ngươi cũng không tệ.” Tuy là tìm kiếm kích thích, nhưng để Tứ Dực chịu cống hiến thì cũng không phải là người thường, nàng khen ngợi một câu, nhưng Tiêu Thế Thành nghe vào lại như châm chọc.

“Ta thực nghi ngờ có phải ngươi đã chú tâm sắp đặt từ sớm rồi không, hay cho một trò hề.”

“Nếu là như thế thật, thì ngươi không có cơ hội ép ta phải ra tay đâu.”

Chất giọng lạnh lùng đầy tự giễu, “Có lẽ đây là chuyện ngu xuẩn nhất ta từng làm.”

Trong lòng biết lời đối phương nói là thực tế, liếc nhìn hai người đang quỳ thẳng sống lưng, Tiêu Thế Thành không nén được lửa giận, sắc bén nói, “Các ngươi nghĩ cho rõ đi, hay là muốn đi theo chủ cũ?”

Lam Hiêu mặc Diêu im lặng không lên tiếng.

Ca Dạ xem thường, “Đừng ép chúng và ta phải động thủ, vì như vậy rất ngu ngốc.”

“Bằng quan điểm của ngươi?” Hắn giận dữ cười ngược lại.

Nàng trầm ngâm, “Các ngươi đứng lên đi, đứng qua một bên không được phép nhúng tay vào, đợi chấm dứt chuyện rồi quyết định đi theo ai.”

Bất ngờ ập đến, cả hai không ai dám tin, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Đi.”

Nàng quát một tiếng, cả hai lập tức đứng dậy lùi ra theo bản năng, trưng ra tư thế đứng ngoài cuộc.

Tiêu Thế Thành lạnh mặt.

“Ngươi cũng săn sóc thuộc hạ đấy nhỉ.” Hắn ta cười trơ tráo, vừa chọc giận liền động sát ý, “Sao không để chúng giúp ngươi một tay.”

“Miễn cưỡng ép buộc là sao, thế tử không cảm thấy vậy à?” Nàng hời hợt bóc trần, “Coi như Lam Hiêu nhận thua, mời người kế tiếp.”

“Chúc mừng cô nương không phí nhiều sức đã thắng được một trận.” Tiêu Thế Thành mỉa mai.

“Nhờ có thế tử tác thành cả.” Làm như không nghe thấy châm chọc, nàng bình tĩnh mỉm cười.

Tính ra thì đối thủ cuối có thực lực vượt xa những người trước. Ca Dạ đấu rất lâu, dụ mãi đối phương mới để lộ sơ hở, lập tức từ phía sau đâm xuyên qua phủ tạng. Nàng cũng bị thương nhẹ mấy chỗ, sắc mặt trắng bệch, trên trán rướm mồ hôi, liên tục giao chiến đã hao không ít khí lực, dù nàng cũng đã khá cố hết sức.

Mắt thấy chiến thắng, người Bạch gia đều lộ vẻ vui mừng.

“Đúng là thân thủ tốt thật, ta không nghĩ ra được ngươi luyện như thế nào.” Tiêu Thế Thành không bỏ qua nhất cử nhất động của nàng, “Huyền Trí đại sư nói vẻ ngoài của ngươi chưa từng thay đổi, rốt cuộc đã mấy tuổi rồi.”

“Không liên quan đến ngươi.” Nàng điều chỉnh hô hấp, thu kiếm vào ống tay áo.

“Chẳng lẽ ngươi đã là bà già rồi?” Hắn ta ác ý suy đoán, mắt sắc quét một lượt từ trên xuống.

“Có lẽ ngươi đoán đúng đấy.”

“Rốt cuộc là được ai nhờ, Tạ tam công tử?” Tiêu Thế Thành tỏ ra trang nhã, “Hắn đưa ra điều kiện gì, ta có thể trả gấp đôi.”

“Điều kiện là đưa Tạ Thanh Lam về nhà, thế thôi.” Nàng dửng dưng cười, ứng đáp trôi chảy.

“Ta sẽ để hắn và ngươi rời đi, chỉ cần không nhúng tay vào chuyện Bạch gia.”

“Ngươi đừng hòng, ta thà chết chung với Bạch gia, còn hơn là sống tạm bợ trong hổ thẹn!” Tạ Thanh Lam hét lớn, “Nếu bọn ta đều chết cả, ta xem ngươi sẽ ăn nói gì với tam ca…” Kiềm chế đã lâu, lời nói thao thao bất tuyệt thốt ra, đứa bé trong ngực bị âm thanh vang lên bất ngờ dọa giật mình, đạp chân vùng vẫy.

“Ngươi nghe rồi đấy.” Nàng thở dài với vẻ đáng tiếc, rồi bỗng cao giọng, “Mặc Diêu, làm cậu ta ngậm miệng đi.”

“Vâng.”

Động thủ dứt khoát, đừng nói Tạ Thanh Lam không lên tiếng, ngay đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt giận dữ nhìn nàng.

“Sao chúa thượng cứ phải cứu tên này thế, đánh ngất hắn đi không phải là được sao.” Lam Hiêu lẩm bẩm, nhanh chóng điểm huyệt đạo cho cả đứa bé, tránh bị nó quẫy, “Nàng chưa bao giờ làm chuyện phiền toái như thế này cả.”

“Ta cũng không nghĩ ra, người này đúng là đáng ghét, được cứu mà còn ra vẻ phách lối, như nợ gì hắn vậy.” Mặc Diêu khó hiểu lắc đầu, nặng nề đạp một phát.

“Đã đấu xong năm lượt, liệu thế tử có chịu thả người như đã hứa không?” Người trong sân không để ý đến màn trao đổi bên này, vẫn điềm tĩnh nói chuyện.

Giả vờ suy ngẫm một hồi, Tiêu Thế Thành lắc đầu không chút xấu hổ.

“Xin lỗi, cô nương chỉ mới đấu bốn hiệp, tạm thời khó giữ lời hứa được.”

“Ồ?”

“Người đầu tiên cô nương giết là vì cứu Tạ ngũ công tử, sao có thể coi là chính thức được.” Hắn giải thích, “Nên phải đấu với một người nữa, thì Tiêu mỗ mới có thể thả người.”

Rất nhiều người ở Bạch gia đã nổi đóa, không ít đệ tử môn hạ lên tiếng mắng chửi, đủ dạng lời tục tĩu, thậm chí có người giơ chân đấm đá liên tục.

“Vậy đối thủ của trận cuối là?” Nàng lễ độ hỏi.

Tiêu Thế Thành im lặng rồi nhe răng cười, đầy sắc bén lại tự phụ.

“Ta.”

Ca Dạ cũng mỉm cười, nụ cười khẽ như nhìn chú bướm nô đùa trên đầu ngón tay.

“Ngươi đúng là không để ta thất vọng.”