Cô và anh,hai người ngồi im lặng trong xe mà chẳng ai nói gì.Hầu như chẳng có chuyện gì để nói.

Không khí ngượng ngùng bắt đầu.Nhưng ngồi một hồi thì cô bất giác ngủ thiếp đi.Ngủ được một lúc thì đầu cô bị ngã qua phía cửa kiếng một cái thật mạnh vì xe chạy vấp vào một vật gì đó khá lớn trên đường.

"Cốp.."

Anh nghe thấy tiếng đập đó liền quay sang,trước mắt anh là một cô gái,không một chút phòng bị gì.

"Cố mạnh mẽ thì cũng làm được gì đâu chứ,chỉ làm khổ bản thân cô thôi."

Anh nói xong kèm theo một tiếng thở dài.Dường như anh đã nhìn thấu hết con người cô.

Dù đang ngủ nhưng cô lại rơi nước mắt,có phải rằng cô cũng cảm nhận được sự thương hại của con người đang ngồi bên cạnh cô không.

Nói thương hại thì cũng đáng với cô.Nhưng đối với anh đó không phải là sự thương hại cũng chẳng phải là đồng cảm mà là không nỡ.

Anh lấy từ hàng ghế sau một chiếc áo khoác,khoác lên người cô vì sợ cô lạnh.

Thì ra con người anh ấy cũng có một mặt ấm áp như vậy.Anh nhẹ nhàng lấy tay mà lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

Sau đó anh liền lái xe tiếp,chẳng biết anh muốn dẫn cô đi đâu,về đâu dường như hai người đang đi trên một con đường dài bất tận,chẳng có điểm đến mà cũng chẳng có đích đến.

Ngoài trời thì tuyết cứ rơi,trong xe dù có bật máy sưởi thì cũng chẳng bớt lạnh đi là mấy.Cái lạnh thấu xương đó chẳng biết bao giờ mới dứt.

Anh lái xe một lúc thì nghe cô trong miệng đang lẩm bẩm một cái gì đó. Anh liền tắt nhạc để nghe cô thật sự muốn nói gì.

Sau khi tắt nhạc thì đã nghe cô nói

"Thật sự xin lỗi cậu..."

Mặc dù chỉ là lời nói trong lúc ngủ của cô nhưng anh có thể cảm nhận được lời xin lỗi này là thật.

Anh thật tò mò chẳng biết ai có thể làm cho cô phải nói ra lời xin lỗi đó.Nhưng cũng đồng thời trong lòng anh cũng nhói lên.Chẳng biết vì sao anh lại cảm thấy tim đau khi nghe cô nói lời xin lỗi đó.