Dựa theo thông lệ, sau lần sinh thần sáu tuổi, Dạ Diên sẽ vào học viện Hoàng gia học tập.

Dạ Long điện

Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên, cẩn thận dặn dò trước sau:

“Không nên xung đột với các Hoàng huynh.”

“Không nên bộc lộ năng lực của mình.”

“Cần phải nghe theo lời dạy dỗ của thái phó.”

……

“Diên nhi có thể tự đọc sách, viết chữ, vì cớ gì phải vào học viện học a?”

“Diên nhi, vào học học viện không chỉ vì đọc sách, viết chữ mà còn học lễ nghi Hoàng gia. Thân là hoàng tử phải có kiến thức bao quát toàn bộ quốc gia. Còn có khi đi học sẽ tiếp xúc với nhiều người xấp xỉ bằng tuổi Diên nhi, như vậy Diên nhi có thể cùng bọn họ chơi đùa. Cả ngày ở trong Dạ long điện đợi Phụ hoàng, không thấy buồn chán sao? Ta không cho ngươi cùng ngươi khác xung đột, không cho ngươi bộc lộ năng lực là để bảo vệ ngươi. Năng lực hiện tại của Diên nhi còn quá yếu, Phụ hoàng không muốn ngươi rơi vào nguy hiểm, hiểu không?”

“Ân, đã hiểu, Phụ hoàng.”

Dạ Diên ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.

“Diên nhi sẽ không để mình sa vào phiền phức liên lụy người.”

(=”= càng ngày càng thấy Hiên ca giống mama a….)

“Thực ngoan”

Dạ Minh Hiên hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Dạ Diên.

Vãn Anh cùng Chu Anh hộ giá Dạ Diên đến học viện Hoàng gia. Học viện Hoàng gia vốn là một tòa cung điện mộc mạc. Sau khi tìm đến phòng học, Dạ Diên phát hiện vẫn chưa có ai đến, hắn là người đầu tiên có mặt tại đây a. Dạ Diên nhanh chóng ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi mà chờ đợi.

Qua một hồi, các đệ tử khác cũng đến. Người đầu tiên tiến vào là một hài tử mặc sa y bình thường, nhìn sơ cũng nhận ra người này chỉ là bình dân đệ tử. Mấy đệ tử nói nói cười cười thật vui vẻ tiến vào phòng học. Lướt nhìn phòng học bọn họ đột nhiên phát hiện một thân ảnh nho nhỏ, ai ai cũng nhìn đến ngẩn ngơ cả người. Đến khi tiểu hài tử nhỏ nhắn như tiên đồng kia khẽ nhíu mày, hài tử mặc thanh sam dẫn đầu nhóm người mới bừng tỉnh đầu tiên. Xuất tiếng ho khan như lão nhân trưởng thành, hắn hỏi:

“Vị huynh đài này , tại hạ họ Trang, tôn nho danh gọi là Duy Tự, xin hỏi huynh đài có phải là đệ tử mới đến không a?”

(>”< ngất…ngữ khí y như ông cụ non a) Nhìn chằm chằm Trang Duy, Dạ Diên âm thầm suy tính: _ Họ Trang này so ra lớn hơn mình có hai tuổi, nói chuyện sao cổ hủ vậy a. Nhớ lúc trước từng trốn trong ngự thư phòng trộm xem Phụ hoàng tiếp kiến mấy vị đại thần. Mấy lão lão râu dài cũng không có cái ngữ khí này mà. Người này thật sự rất hảo trêu đùa nha. Trách không được Phụ hoàng bảo nơi này rất hay. “Ân, ta mới tới a.” Dạ Diên từ tốn đáp. “Vị huynh đài này, cổ nhân giáo chúng ta làm người phải biết “lễ”, cổ nhân lại giáo chúng ta “Tao ngộ mà không thi lễ cũng là phi lễ”, cho nên tại hạ trước gặp huynh đài đã xưng qua danh, huynh đài cũng nên đáp lại tại hạ danh xưng của mình chứ a.” (ta thua, thua thảm hại với cách nói chuyện ông cụ non của bé…ta đành chém gió bớtTT^TT=> Nguyệt: bớt làm gì ah, cứ để càng sến nghe càng hay a =)) zậy mới toát lên cái phi phàm của ảnh ^^~)

“Ai u, ngốc tiểu tử a, cổ nhân nói cho chúng ta biết “ Phi lễ biệt thị” ( thi lễ nên nhìn người.), ngươi cũng nên xem xét lại. Không phải ngươi nên coi trọng người kia là tiểu mỹ nhân sao?”

Giọng nói ngã ngớn vang lên cùng lúc những người còn lại vốn dĩ đang xem kịch vui đều tản ra nhường đường cho chủ nhân giọng nói kia xuất hiện. Dạ Diên chậm rãi ngước nhìn, nhận thấy người này cũng chỉ lớn hơn mình vài tuổi, môi hồng bạch nha, mắt xếch, đầu đội tiểu kim quan, chân mang vân cẩm hài, nơi khóe môi nhàn nhạt tiếu phi tiếu, ánh mắt song quang lưu chuyển, mị ý lan tràn, tuổi không lớn nhưng thần thái lại thập phần phong lưu.

Trang Duy thấy người tới, thân thể đang thả lỏng bỗng chốc run rảy không ngừng, cúi đầu hành lễ:

“Hồi Nhị điện hạ.”

Thanh âm tự nhiên cũng khác xa vừa rồi a.

“Ngốc tiểu thư, ngày hôm qua ngươi ở trong phòng nhỏ kia cảm thấy thế nào a? Có hay không sợ tới mức kêu gào mẫu thân a?”

(Thư = sách, con giòi…không phải chỉ nữ nhân đâu nha, nó còn có nghĩa là một sách nữa nha, nhưng dùng hán tự nghe hay hơn a…:”>)

Nhị hoàng tử không thèm để ý tới Dạ Diên, trực tiếp đi đến trước mặt Trang Duy, vừa đi vừa nói, lời vừa dứt thân ảnh đã tới nơi.

Trang Duy thân thể run càng lợi hại hơn:

“Tại hạ…..tại hạ….”

Lắp bắp cả buổi vẫn chưa hoàn lời.

“Thư ngốc tử, cổ nhân nói chúng ta “quân tử bình thản nói”, ngươi đỏ mặt như vậy, chẳng lẽ do có tiểu mỹ nhân bên cạnh mà thẹn thùng a?”

Trang Duy hoàn toàn khác xa lúc nảy, chỉ còn biết khúm núm đứng một chỗ, không dám nói cũng không dám động. Mọi người xung quanh nhìn tình cảnh cũng chỉ có thể đồng cảm với hắn.

“Thái phó đến đấy” tiếng hô không biết từ đâu đến, chỉ thấy mọi người nghe xong liền nhanh chóng quay về chỗ ngồi. Dạ Diên cũng đứng lên chờ thái phó.

Lục thái phó tiến vào trong phòng liền thấy một tiểu oa nhi xa lạ đứng ở giữa phòng , thần thái tự nhiên, mở to mắt nhìn chính mình, thật sự là hài tử xinh đẹp, trách sao được bệ hạ xem như bảo bối. Lục thái phó nhớ tới dáng điệu ôn nhu, ánh mắt tràn ngập tiếu ý của bệ hạ khi nói về Thất hoàng tử.

Lục thái phó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dạ Diên, hướng mọi người giới thiệu:

“Vị này chính là tân học sinh của chúng ta, Thất hoàng tử.”

“Thất hoàng tử trưởng thành rất xinh đẹp a….?”

“Thất hoàng tử cùng học với chúng ta sao…?”

“Người này là hoàng tử được sủng ái nhất sao?…..”

Sau khi bộc lộ thân phân Dạ Diên, bên dưới các Hoàng gia đệ tử bắt đầu nhao nhao bàn luận. Nguyên do Dạ Diên từ nhỏ đã được Dạ minh Hiên bảo trụ bên mình, sủng ái đến nỗi chưa từng cho hắn xuất hiện trước mặt mọi người. Nay người xuất hiện tất nhiên sẽ trở thành tâm điểm bàn luận a.

Mọi người phía dưới đều mang vạn trạng biểu tình:

Ngũ hoàng tử Dạ Văn Chiếu thần tình ôn nhu nhìn Dạ Diên.

Nhị hoàng tử nét cười vẫn không đổi. Dạ Diên lơ đãng nhìn, lại thấy mi nhãn của hắn phiêu đi nơi khác.

(cái này tác giả viết không rõ, nhưng Quỳnh biết anh í đang nhìn bé Duy cười đó nha…=)))

Các hoàng tử khác nhìn Dạ Diên cười nhưng đáy mắt lại tồn tại một loại cảm xúc ghen tỵ.

Trang Duy nhìn Dạ Diên, không biết đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy hắn cắn cắn môi.

Mấy vị bình dân học đệ khác dùng thần sắc tràn ngập ngưỡng mộ nhìn Dạ Diên.

Lục thái phó nghe qua lời xôn xao cũng chỉ thở dài, sau đó chỉ một chỗ trống cho Dạ Diên ngồi. Hắn không ngờ Dạ Diên lại giơ bàn tay nhỏ lên chỉ vào vị trí ngồi kế bên Trang Duy:

“Thái phó, Dạ Diên muốn ngồi chỗ gần người kia a.”

Thái phó chưa kịp lên tiếng đáp lời, đã nghe giọng Nhị hoàng tử nói:

“Thư ngốc tử, mỹ nhân chúng ta chọn ngươi rồi đó nha, ngươi cũng ngàn vạn lần đừng phụ lòng mỹ nhân a.”

Trang Duy vẫn như cũ cắn chặt môi, không nói lời nào.

Thái phó bất đắt dĩ gật đầu chấp nhận. Dạ Diên vội vàng chạy đến bên cạnh Trang Duy ngồi xuống. Nhị hoàng tử Dạ Văn Thừa cố ý quay lại nhìn Dạ Diên , nhìn tiểu Diên đến mị hoặc, không biểu tình gì mà quay đầu trở lại.

Trong thư phòng, Dạ Minh Hiên im lặng duyệt tấu chương. Lạch cạch, tiếng mở cửa Ngự thư phòng vang lên. Dạ Diên chạy ào vào, không quan tâm Dạ Minh Hiên đang bận rộn xem tấu chương, trực tiếp ngồi lên đùi Dạ Minh Hiên, đôi tay nhỏ ôm chặt cổ hắn, cười tủm tỉm nhìn Phụ hoàng.

Dạ Minh Hiên thấy vậy buông lỏng tấu chương, đem tiểu bảo bối đang dạt dào cao hứng ôm vào lòng:

“Diên nhi đi học cao hứng vậy sao?”

“Ân, rất cao hứng a.”

Nhớ đến Trang Duy cùng Nhị hoàng huynh, Dạ Diên cười tít mắt:

“Phụ hoàng nói đúng a, học viện đúng là nơi hảo chơi đùa.”