Edit: Ha Phuong

Thu Tử Thiện một đường chạy xe điên cuồng, không biết bị bao nhiêu giấy phạt rốt cuộc cũng chạy tới Vân Uyển. Vân Đô cũng không phải là nơi có nhiều núi vây quanh, nơi duy nhất ở cả tòa thành thị có thể được xem là núi cũng chỉ có vùng ngoại ô lân cận, nơi này có dãy núi bao quanh, đường núi tầng tầng lớp lớp vòng quanh,  Vân Uyển là khách sạn nghỉ dưỡng tọa lạc ở đây.

Nơi này là một trong những sản nghiệp của Lạc gia, cũng là một trong những địa phương quan trọng trong chiến lược của bọn họ, lúc lái xe đến trong lòng Thu Tử Thiện đã lướt qua vô số ý nghĩ đáng sợ, khi một suy nghĩ đáng sợ này bị loại bỏ thì lại lập tức có một suy nghĩ khác đáng sợ hơn hiện lên, cô quá sợ hãi.

Thu Tử Thiện vẫn cảm thấy mình cũng không sợ chết, cho nên mới dám đối nghịch với Bách gia, kế hoạch mà cô nghĩ ra chính là để cho mình vào vòng nguy hiểm, nhưng nó không bao gồm Lạc Ngạn trong đó.

Mùa đông ở trên núi rất lạnh lẽo, các xe lui tới cũng không nhiều, thỉnh thoảng có một chiếc xe gặp thoáng qua cũng bị tốc độ xe điên cuồng của Thu Tử Thiện bỏ rất xa. Màn đêm đã bắt đầu lặng lẽ phủ xuống, ban đêm mùa đông thường tới rất đột ngột.

Khi Thu Tử Thiện chạy tới Vân Uyển, cô không dám trễ nãi chạy thẳng tới tầng lầu cao nhất, ở trên tằng đó có một gian phòng cố định của Lạc Ngạn, chưa từng có người ngoài mở ra.

"A Ngạn, A Ngạn," Thu Tử Thiện vừa nhấn chuông cửa vừa không ngừng kêu tên anh, khi cô đang nghĩ có nên đi kêu nhân viên phục vụ tới phá vỡ cánh cửa này hay không thì đột nhiên nhìn thấy cửa phòng bị kéo ra từ bên trong.

"Anh không có việc gì chứ?" Thu Tử Thiện nhìn Lạc Ngạn quần áo hoàn hảo đứng trước mặt mình thì trái tim vẫn treo cao trong chớp nhoáng phịch một tiếng rơi xuống đất.

Cô chưa từng trải qua kinh hoảng như thế, Lạc Ngạn nhìn thấy sự kinh hoàng của cô thì lập tức hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô. Anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, tràn đầy áy náy nói: "Thiện Thiện, xin lỗi, anh chỉ muốn đùa với em một chút thôi, anh không nên hù dọa em ở thời điểm này."

Lạc Ngạn không ngờ lúc này Thu Tử Thiện đã bắt đầu lo lắng hết lòng như vậy, anh vẫn cho rằng nội tâm Thu Tử Thiện vẫn bình tĩnh thản nhiên như cô biểu hiện ra ngoài, anh cũng vẫn cho rằng Thiện Thiện đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hơn nữa tin chắc bọn họ nhất định sẽ thắng.

Nhưng bây giờ anh mới biết, đàn ông và phụ nữ trời sinh đã không giống nhau, anh có được tinh thần liều lĩnh đánh cược nên anh cho rằng Thu Tử Thiện cũng vậy, nhưng chung quy cô vẫn là cô gái mà anh cần bảo vệ. Anh cực ít gặp dạng người quả cảm lại bất chấp tất cả như cô, khiến anh cảm thấy cô cũng giống như mình, cho nên anh đã quên đi chuyện quan trọng này.

Lạc Ngạn mặc một cái áo len màu xanh nhạt, cả người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn không tỳ vết lúc này cũng âm trầm bất định. Sau khi hai người vào phòng, Lạc Ngạn đỡ cô xuống ghế sofa, một hồi lâu mới quyết định nói: "Thiện Thiện, anh đi lấy cho em ly nước, em nhắm mắt nghỉ một lát đi."

Nhưng Thu Tử Thiện sống chết ôm eo anh, mỗi người bọn họ đều nhìn tựa như phong quang vô hạn, nhưng sau lưng lại như đi trên miếng băng mỏng, thậm chí  Thu Tử Thiện cũng không biết nội tâm của chính mình thì ra luôn sợ hãi như vậy, khi tất cả các kế hoạch của bọn họ còn chưa bắt đầu thì cô đã bắt đầu sợ hãi.

Lạc Ngạn rót một ly nước để vào trong tay cô, ly nước ấm khiến các ngón tay lạnh lẽo cuối cùng cũng có chút tri giác.

"Thiện Thiện, có phải em rất sợ hãi không?" Lạc Ngạn ngồi bên cạnh cô, để người cô dựa vào vai mình, giọng nói tràn đầy khổ sở.

Thu Tử Thiện hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "A Ngạn, em vẫn cho rằng mình không sợ, nhưng giờ em mới hiểu trong lòng em sợ hãi sâu đậm lắm."

Lạc Ngạn tự nhiên biết cô sợ cái gì, đứng trước một kẻ địch lớn như Bách gia, cô sợ mình gặp chuyện không may cũng sợ người bên cạnh gặp chuyện không may. Lạc Ngạn khẽ nắm chặt tay, từ khi sinh ra đến giờ anh chưa từng có sợ đầu sợ đuôi như lúc này.

Ba của anh gặp chuyện không may mà cho đến nay anh vẫn chưa tìm được hung thủ, người phụ nữ của anh bị người ta bắt cóc mà anh chỉ có thể cứu cô trở lại nhưng lại không thể cho những kẻ bắt cóc cô ấy một bài học, bây giờ chỉ thuận miệng nói một câu cũng khiến cô lo lắng hãi hùng, Lạc Ngạn hiểu rõ suy nghĩ của cô lúc này có bao nhiêu bất lực.

"Thiện thiện, em cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá thật lớn," Lạc Ngạn siết chặt cô vào lòng rồi buông lời thề.

Sau khi Thu Tử Thiện ngủ say, điện thoại Lạc Ngạn liền vang lên, anh cười khổ nói với người bên kia: "Trước tiên đừng thả ra, chờ tôi thông báo sau."

Lạc Ngạn đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ngọn núi tầng tầng lớp lớp nơi xa, ngọn núi  trong màn đêm đen nhánh không có một tia sáng, tối nay thật là hắc ám.

--- --------

Thu Tử Thiện từ trong ngực Lạc Ngạn tỉnh dậy, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, lông mi thật dầy trong giấc mộng an nhiên vểnh lên làm thành một bóng mờ mờ trên mặt. Sống mũi cao thẳng, gương mặt vốn tinh xảo cũng bởi vì sống mũi cao thẳng mà trở nên thâm thúy.

Bỗng bàn tay trên người mình khẽ nhúc nhích khiến gương mặt Thu Tử Thiện lập tức mắc cở đỏ bừng, được rồi, cô có chút cảm thấy bản thân mình thật háo sắc.

Chẳng qua nếu so sánh nhan sắc khi ngủ tươi đẹp này với chỗ nào đó đang chống lên thì thật là, mông của Thu Tử Thiện bị bàn tay anh nâng lên, hai người lấy bộ dáng thân mật lại quấn quít dính sát vào nhau.

Mặc dù trước vật này thấy cũng đã thấy, sờ cũng sờ qua, nhưng bộ dáng từ nhũn như con chi chi đến tinh thần phấn chấn, vẫn là lần đầu tiên Thu Tử Thiện nhìn đến quá trình.

Cô không nhịn được đưa ra một cái móng vuốt, bàn tay từ bụng anh bắt đầu lục lọi, sau đó từng chút một đi xuống, khi sờ tới nơi bụng thì bàn tay lại đột nhiên rụt trở về, lại sờ xuống rồi lại rụt về, cứ như vậy tuần hoàn mấy lần, sau một lần lúc cô lại muốn rút bàn tay về thì có một bàn tay kiên định có lực bắt lấy tay cô đặt lên thằng nhỏ của mình.

"Không phải muốn chào hỏi với nó sao? Còn ngượng ngùng như vậy," Lạc Ngạn vẫn không mở mắt ra, chỉ khẽ cười nói.

Thu Tử Thiện vừa vội vừa xấu hổ, gương mặt hiện lên một mạt ửng đỏ, nhưng vẫn bật thốt lên nói: "Ai ngượng ngùng, em mới không có."

"Vậy sao ngay cả sờ nó em cũng không dám?"

"Sờ nó có cái gì khó, liếm nó em còn dám." Nói xong đôi tay nhỏ bé của cô dùng sức cách quần lót sờ soạng mấy cái.

Lạc Ngạn bỗng chốc mở mắt ra, hơn nữa ánh mắt sáng quắc hoàn toàn không có mông lung của người mới tỉnh nên có, được rồi, anh mới bị câu nói vừa rồi kích thích.

"Thì ra em vẫn luôn muốn liếm nó, em thật là háo sắc mà,"  lúc Lạc Ngạn nói những lời này, vẻ mặt vừa hư hỏng vừa kiểu cách, hận không được lấy hai tay che ngực mình kêu to lưu manh.

Thu Tử Thiện lúc ấy thật là cạn lời, cô thật sự hối hận chỉ ước gì mình có thể từ trên lầu này nhảy xuống đất, cô bị ấm đầu hay là nổi điên vậy. Tự nhiên lại nói ra mấy lời đó?

"Đến đây đi," đột nhiên Lạc Ngạn nằm ngang ra, sau đó lấy một loại tư thái mặc người chém giết không biết sợ nói với cô.

Thu Tử Thiện tuy hiện giờ ở trên giường đã không còn ngượng ngùng xấu hổ như lúc đầu nữa, nhưng tới trình độ sắc nữ như vậy thì còn xa lắm, nhất thời thật sự ngượng ngùng đến cực điểm, lập tức vươn tay nhẹ nhàng bấm vào lồng ngực anh một cái. Ai ngờ chỗ bàn tay nhéo đến cũng là chỗ nhạy cảm của đàn ông, mặc dù chỗ này của đàn ông không hề mềm mại như phụ nữ, nhưng lồng ngực lớn như vậy lại cố tình bấm trúng chỗ đó.

Trong khoảng thời gian ngắn Thu Tử Thiện hận không được lớn tiếng gào thét biện minh, nhưng cô lại quyết tâm vén chăn lên, cả người gục xuống người Lạc Ngạn.

Lạc Ngạn thấy cô xấu hổ gục xuống, thân thể mềm mại tuyết trắng phủ phục trên ngực anh, mềm mại cùng cứng rắn giờ khắc này trở nên vô cùng hài hòa, một đôi bàn tay mềm mại không xương lướt qua lồng ngực anh, dáng người cô thướt tha dưới chăn mỏng tạo thành đường cong phập phồng, anh hơi cúi đầu liền nhìn thấy hai luồng bạch ngọc trước mắt mình, cảnh đẹp vô hạn khiến Lạc Ngạn muốn ngất xỉu.

Đến một bước này, trong lòng anh đã kích động không dứt. Ôm sát eo cô, lồng ngực kiên cố  nhẹ nhàng dán chặt nơi mềm mại của cô, hai người môi lưỡi gắn bó bắt đầu tinh tế ngọt ngào hôn đối phương.

Lạc Ngạn đã sớm động tình, bụng rút chặt, thứ to lớn giờ khắc này đã hoàn toàn thức tỉnh, Thu Tử Thiện lúc này đã mềm như nước, mặc anh vuốt ve. Lúc này hai người triền miên hôn nhau thật lâu, Thu Tử Thiện chỉ cảm thấy thân thể từng trận nóng lên, chỉ chốc lát một tầng mồ hôi thật mỏng đã dán lên thân thể, cô chỉ biết kịch liệt ôm chặt Lạc Ngạn.

Thân thể ma sát lẫn nhau, Lạc Ngạn hận không được lập tức tiến vào nơi mềm mại khít khao đó, nhưng cố tình lại nhớ tới một câu nói đùa của cô lúc nãy, thế là trong lòng cứ ngứa ngáy khó nhịn, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Thiện Thiện, lời lúc nãy em nói còn tính không?"

"Trước đây em đã sờ qua nó, bây giờ em hôn nó có được không?"

"Em đừng sợ, nó không đáng sợ chút nào đâu, em giúp anh ngậm ngậm," Giọng nói của anh nhẹ nhàng, giấu diếm hấp dẫn quyến rũ chết người.

Anh ấy đang dẫn dụ mình, quá không cần thể diện rồi, anh ấy thật sự dẫn dụ mình, trong đầu Thu Tử Thiện đột nhiên nhảy ra mấy câu này.

Sau đó, cô theo chăn bắt đầu chậm chậm dời xuống dưới, Lạc Ngạn chỉ cảm thấy theo động tác cô dời xuống, cả người anh liền căng thẳng một phần, mỗi một phút mỗi một giây anh đều sợ mình lúc nào cũng có khả năng nổ tung.

Khi mùi vị tanh nồng xông vào mũi, trong lòng Thu Tử Thiện chỉ có một ý nghĩ duy nhất, mình điên rồi.

Cảm xúc này khiến người ta không có cách nào nói rõ, rõ ràng cũng là một phần thân thể, nhưng nó lại trơn tròn động đậy, chỉ nắm trong bàn tay là có thể cảm thấy nó nhẹ nhàng rung động, mang theo sinh mạng bừng bừng phấn chấn.

"Đừng dùng răng cắn nó," Lạc Ngạn cất giọng nói, người ở dưới chăn dường như nghe mơ hồ không rõ, chỉ nghe tiếng ngâm mập mờ và tiếng thở dốc mang theo động tình.

Sau khi hai người thu dọn thỏa đáng từ trong phòng đi ra, Thu Tử Thiện còn không dám nhìn Lạc Ngạn, cô gần như là ở vào trạng thái không dám gặp người.

Chẳng qua khi cô được dắt ra khỏi phòng liền nhìn thấy trong phòng bếp đối diện phòng khách đã mở ra, trên bàn bày biện một bữa tiệc dưới ánh nến, trên bàn trải một chiếc khăn, bên trên là giá cắm nên điêu khắc hoa văn tinh xảo rườm rà, các cây nến bên trên vẫn đang ở trạng thái chưa thắp.

Thức ăn mỹ vị bày biện trên bàn cũng tản ra mùi hương mê người.

Thu Tử Thiện hơi khó hiểu nhìn mọi thứ trong phòng bếp, cô quay đầu lại nhìn Lạc Ngạn, chỉ thấy anh cười khổ nói: "Vốn dĩ hôm qua anh định cầu hôn với em, nhưng hiển nhiên anh làm hỏng mất rồi."

Thu Tử Thiện có chút giật mình lại có chút mừng rỡ, nhưng quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Lạc Ngạn hơi cười khổ thì liền hiểu ý anh, chuyện tối hôm qua cũng không phải bất cứ người nào trong bọn họ nguyện ý làm như vậy.

"Cho nên bây giờ anh không định cầu hôn với em nữa hả?" Thu Tử Thiện nghiêng đầu hỏi anh.