Cố Tịch Hy những ngày sau đó đều lo chuyện học cầm kỳ thi họa, rồi lại học văn chương cổ kim, cốt cách băng thanh ngọc khiết của tiểu thư khuê các.

Tuy nàng tư chất không tệ, nhưng dù sao vẫn không phải thiên kim chân chính.

Vịt trời, không thể sánh bằng thiên nga.

Có một vài chuyện lực bất tòng tâm.

Ví dụ như chuyện, Trường Ý Đan rất giỏi tranh cầm.

Nàng ta lớn lên trong khuê phòng, không có bạn bè thân hữu, chỉ có một cây đàn tranh làm tri kỷ tri âm.

Có lúc ngồi ở Vọng Nguyệt lầu mà gảy nhạc, có một bậc đạo sỹ ngang qua chốn này, bị tiếng đàn đó mê đắm, sụp lạy trước phủ thái sư.

Vì ông ta tưởng ấy là khúc đàn của tiên nhân hạ kiếp.

Chuyện này cũng từ miệng bá tánh mà ra, không biết mấy phần là thật, song người ta vẫn dựa vào đó xem Trường Ý Đan là tiên nữ giáng trần.

Quả thật, nàng ta đàn rất hay, cả Trường Khánh Diên và Trữ Nhi đều xác thực.

Nhưng Cố Tịch Hy thì không có khiếu với tranh cầm, một chút tư chất cũng không có.

Nàng có thể ngâm vịnh đối thơ, có thể chơi cờ, có thể họa tranh, cũng có thể học ra phong thái đi đứng của một tiểu thư đích thực.

Nhưng nàng học gảy đàn tranh, học đến mười đầu ngón tay tươm hết máu, vẫn không tấu nổi một giai điều đàng hoàng.

Cầm sư bất lực, sau chuyển sang cho nàng dùng tỳ bà.

Tỳ bà réo rắt, cũng có thăng có trầm, nhưng chung quy thanh âm vẫn rất bay bổng.

Nàng thích thanh âm này.

Trường Khánh Diên âm thầm quan sát tất cả, thấy nàng ngày một tiến bộ, tảng đá trong lòng dần được tháo gỡ ra.

Đúng là một ái nữ ngoan.

Vừa nghe lời, vừa chăm chỉ, nàng sẽ là quý nhân của gia tộc này.

Thấm thoắt, mùa đông kéo đến, tuyết rơi sớm và thật dày, rét mướt.

Chỉ còn hai tháng nữa, qua đầu xuân thì Cố Tịch Hy đã phải nhập cung rồi.

Thời gian này, nàng vẫn giữ thói quen cũ của Trường Ý Đan, sinh hoạt trong khuê phòng, không lộ diện cũng không gây chú ý.

Có những khi lặng ngắm mình trong gương, sau khi Trữ Nhi đã giúp mình chải đầu vấn tóc, nàng bỗng thấy ngẩn ngơ.

Như một trò đùa, vừa mới là một nha đầu chỉ biêt cố sống hôm nay không biết ngày mai, lôi thôi nhếch nhác.

Hôm nay đã ngồi đây, xiêm y tha thướt, tóc cài trâm ngọc, tai đeo khuyên châu...

Nàng cảm thấy, mọi chuyện cứ như mộng ảo.

Muốn mơ hay tỉnh, giờ đây cả nàng cũng không rõ.

Một ngày trời tuyết dầm, Trường Khánh Diên gọi nàng tới biệt viện thưởng trà vịnh cảnh.

Ông gọi nàng là Đan nhi ngày càng thuận miệng, như thể nàng thật sự là ái nữ kia, do ông sinh ra, nuôi lớn.

"Trà hồng liên tam cúc, là cống phẩm quý giá của Lan Châu được hoàng đế ban tặng, con thấy thế nào?"

Nàng hớp một ngụm, để mùi vị khuấy tan trong miệng.

"Hồi phu thân, đắng ở đầu lưỡi nhưng lại ngọt trong kẽ răng, ấm nhưng không nóng, quả nhiên là của quý."

Trường Khánh Diên dõi mắt ra làn tuyết trắng xóa:

"Lan Châu này lắm của ngon vật lạ, bình định được thật không dễ dàng."

Nàng vẫn nhớ rõ, Lan Châu là lãnh thổ của Lan tộc phía Bắc thiên triều, mấy năm trước làm loạn, Hoàng Phủ Bắc Trì dẫn quân đến đó dẹp yên, sau lại tuẫn mình.

Nói chung, nếu không có chuyện của Lan Châu, hôm nay nàng đã không ở đây.

"Thái tử chắc chắn biết chuyện giữ ái nữ và vương gia.

Đan nhi, sau này nhập cung hãy cẩn thận, đừng để bản thân rơi vào tiến thoái lưỡng nan."

Nàng hiểu lời của Trường Khánh Diên căn dặn, gật đầu dạ một tiếng, nàng đã hiểu.

Hoàng Phủ Minh Phong kia lợi hại như vậy, có chuyện gì hắn muốn mà lại không nắm được trong tay.

Mảnh tình kia của Trường Ý Đan và Hoàng Phủ Bắc Trì, há gì có thể hoàn toàn bí mật.

Là thái tử, là hoàng đế tương lai, nhân gian này chỉ có chuyện hắn không muốn nói, nào có chuyện hắn không hay biết.

Nàng chỉ băn khoăn, sau này vào cung, nàng sẽ phải cư xử với hắn như thế nào, hắn cũng sẽ dùng thái độ gì mà đối đãi nàng?

Người là bậc kế thừa đại thống, là phu quân của nàng.

Hơn nữa xét thêm khía cạnh thân phận, hắn còn là đệ đệ của người mà nàng yêu.

Ha, bi kịch quá nhỉ...

Được một lúc, có ông lão râu tóc bạc phơ cùng một tiểu đồng đi đến.

Là bậc cao nhân do Trường Khánh Diên mời về làm thuật hoán dung cho Trường Ý Đan, tự là Bạch Lão

Bây giờ thì không cần nữa.

Bạch Lão vì thế muốn cáo từ.

Trường Khánh Diên đúng lễ tiết vẫn ngỏ ý mời Bạch Lão ở lại phủ thái sư đến khi lập xuân, song ông nhất quyết muốn đi, nói bản thân không quen thân thích với thế sự.

"Lần này lão không giúp gì được thái sư, coi như nợ kia vẫn tính đó, chờ có cơ hội nhất định báo đáp."

Trường Khánh Diên đứng dậy, cúi người một cái, sau cho truyền chuẩn bị xe ngựa.

Cố Tịch Hy không biết quan hệ giữa hai người họ là gì, song chắc chắn đủ nghĩa đủ tình.

Nhìn phong thái Bạch Lão liền biết là cao nhân đắc đạo, không thích quản chuyện đời, nhưng vẫn đến đây giúp Trường gia.

Ngược lại, Trường Khánh Diên vậy mà có thể tin tưởng đem bí mật sống còn cả gia tộc tiết lộ hết với Bạch Lão.

Đều là không dễ dàng..