Cố Tịch Hy chớp chớp mắt, khôi phục lại vẻ mặt bình thường, đầy tôn quý và kiêu ngạo.

Hoàng Phủ Minh Phong đưa tay nhận lấy chung rượu nhưng lại không uống, chỉ bỏ qua một bên.

Nàng không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng ngay lập tức đã có câu trả lời.

Hắn quay sang nàng, rất tự nhiên mà nói:

“Thái tử phi không rót rượu mời ta sao?”

Lại còn có chuyện này… Cố Tịch Hy hơi há hốc mồm thắc mắc, nhưng vẫn nhanh tay cầm lấy bình rượu, rót ra một chung.

Nàng không rót đầy như Quách Nhậm Linh, dù là trà hay rượu, khi rót dâng lên cho hắn đều chỉ rót lưng chừng.

Một để không đổ trật, hai để không quá chén, ba để không tạo cảm giác cạn tàu.

Quy tắc này ngay từ nhỏ sư mẫu đã dạy nàng.

Hoàng Phủ Minh Phong uống hết chung rượu do Cố Tịch Hy rót, xong mới lại hạ thấp ánh mắt nhìn Quách Nhậm Linh:

“Nàng biết chơi đàn không?” Hắn nhìn khối đàn trong tay Đỗ Tần: “Đàn tranh?”

Cố Tịch Hy rất có mẩn cảm với hai chữ này, chỉ cần nhắc tới, tay chân nàng đều có cảm giác xụi lơ đi cả thảy.

Nàng trang hoàng lên người một lớp áo ngụy trang danh phận thiên kim tiểu thư tuyệt vời như vậy, điểm rách duy nhất chỉ có thể là ở chỗ không biết chơi tranh cầm.

Mà chuyện này để lộ, không khéo cả công trình ngụy trang đều sụp đổ.

Lần đi Lũng Nham này, Cố Tịch Hy lo lắng nhất vẫn là chỗ chết người đó.

Đám quan lại kia cho rằng nàng là bậc thầy của đàn tranh mới muốn đưa nàng theo, để nàng đóng góp chút tri thức cho việc điều tra mất cống phẩm.

Nàng than thở.

khổ sở, không tránh được thì phải ép lòng đối diện.

Nàng lôi sách vở về các loại nhạc cụ, nhất là đàn tranh ra để đọc.

Cảm thấy nếu bản thân đã không thể đàn một cách đàng hoàng, thì đầu óc ít ra cũng không thể vô tri.

Mà cũng nhờ vậy, khi Quách Nhậm Linh đàn khúc Mai Hoa Tam Bôn của cầm sư cổ Cố Luân, Cố Tịch Hy cũng không tới mức ù ù cạc cạc.

Ít nhất là biết nàng ta đang đàn cái gì.

Cho tới khi khúc nhạc kết thúc, mọi người xung quanh đều vẫn chưa hiểu ý của Hoàng Phủ Minh Phong muốn làm gì.

Chỉ riêng Hoàng Phủ Miên Khang vẫn nguyên vẹn một nụ cười, như thể một người đang xem kịch.

Đỗ Tần âm thầm nhíu mày nhìn Quách Nhậm Linh.

Cố Tịch Hy trông thấy, cũng không biết cái nhíu mày đó nghĩa là gì.

Hoàng Phủ Minh Phong phất tay:

“Quách tiểu thư đúng là đàn hay.

Thái tử phi của ta vừa khéo cũng là một người giỏi về tranh cầm…”

Lồng ngực Cố Tịch Hy theo phản xạ mà thu lại.

Hắn quay sang nàng, như đang bàn chuyện:

“Thế này đi, Quách thành chủ muốn dâng nghĩa nữ cho ta, nhưng ta lại thấy nàng lần này đi Lũng Nham cực khổ, chỉ có mỗi một nha đầu hầu hạ… Vậy chi bằng ta ban Quách tiểu thư này cho nàng, hầu hạ nàng, thái tử phi thấy sao?”

Cố Tịch Hy tròn mắt kinh ngạc, cái thể diện mà Hoàng Phủ Minh Phong cho nàng này, cũng có hơi quá lớn rồi.

Mà phụ tử họ Quách lại càng chấn kinh hơn, cả cha cả con đều đồng loạt quỳ xuống, kết quả Quách Toàn lắp bắp một hồi cũng chỉ nói được mấy chữ “điện hạ” đứt quãng.

Ông ta nói muốn dâng tặng Quách Nhậm Linh hầu hạ Hoàng Phủ Minh Phong, hiển nhiên không phải là hầu hạ theo cách này.

Nhưng lời đã thốt ra, muốn thu lại cũng không được.

Chỉ có thể hận mình nói năng không kỹ càng, trách Hoàng Phủ Minh Phong lòng kia quá lạnh.

Cuối cùng, ông ta chỉ còn biết chữa cháy bằng cách quay sang Cố Tịch Hy:

“Thái tử phi nương nương… Tiểu… tiểu nữ trẻ người non dạ, chỉ sợ hầu hạ người không chu đáo!”

Ý là muốn nàng từ chối giúp họ sao.

Dù gì Hoàng Phủ Minh Phong cũng đã trao hết đại quyền lên người nàng.

Cố Tịch Hy vốn đang nhớ tới ánh mắt phong tình lúc nãy chả Quách Nhậm Linh đặt trên người Hoàng Phủ Minh Phong, sự khó chịu vẫn còn nguyên vẹn.

Ha, nàng ta không chu đáo, cung quy tự có người dạy nàng ta làm sao trở nên thật chu đáo.

Nhưng dù gì, nàng cũng còn tình người, lại niệm tình Quách Nhậm Linh này cùng nàng tương đồng cảnh ngộ, đều là quân cờ để tiến sâu vào triều chính.

Hoàng Phủ Minh Phong cũng có thể thông qua chuyện này, thấy nàng đức độ…

Cố Tịch Hy mỉm cười:

“Tạ hậu ái của điện hạ, nhưng thần thiếp chuyến này có Trữ Nhi hầu hạ đã đủ, quay về thì cung nhân ở Tựu Nguyệt điện không có chỗ nào để chê.

Quách tiểu thư… trẻ người non dạ, để cho Quách thành chủ dạy dỗ thêm vài năm đi.”

Ánh mắt nàng hoàn toàn biểu thị thái độ không chút hứng thú.

Hoàng Phủ Minh Phong cũng không nói gì thêm.

Quách Toàn tự biết không nên tiếp tục ở đây làm ngứa mắt thái tử gia, nói vài lời tạ ơn, chúc phúc rồi lập tức dẫn người lui ra hết.

Khung cảnh Tiêu Trì quay về vẻ tĩnh lặng chỉ có ba người.

Lúc này, Hoàng Phủ Miên Khang mới lôi từ trong tay áo ra một cuộn thư viết trên tấm thuộc da, ghi lại toàn bộ bản đồ địa giới vùng Lũng Nham.

Y chỉ tay lên một vị trí được đánh dấu x:

"Đây là nơi cống phẩm bị cướp.

Hai bên là vách núi cao, dựng đứng, thổ phỉ là mai phục từ bên trên nhảy xuống.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ khi rút lui, với độ cao đó thì không thể quay ngược đường cũ, nếu chạy thẳng sẽ gặp thành thu thuế mãi lộ của tri huyện, nếu chạy ngược thì lại gặp thác Bạc, con thác chảy ngược, dữ dội hung tợn, một người cũng khó vượt qua chứ đừng kể đến cả đoàn người vác theo cống phẩm.

Đoàn sứ giả là đi từ thành thu thuế, muốn vòng qua phía Tây cánh rừng để đến Tây Quan nhanh hơn, kết quả gặp phải núi đổ từ mùa đông nên phải vòng lại về thành thu thuế, đi bọc một vòng lớn mới rời được Lũng Nham, trên đường vòng lại thì gặp thổ phỉ."

Cố Tịch Hy ngó đầu qua nhìn, nhíu mày tự hỏi vậy thì bọn thổ phỉ biến đi đằng nào?

Hai bên vách đá dựng đứng, không thể trèo leo.

Hai đầu Nam Bắc thì một đầu là thác dữ không thể vượt, một đầu là trạm kiểm của tri huyện.

Nói bọn chúng chui dưới đất mà tẩu thoát tự dưng lại rất hợp lý.

Nàng chú ý đến một khoảng rộng lớn được khoanh vùng phía sau, cách vách núi đứng bên phải một quãng, không có bất kỳ chú thích nào.

“Đây là gì vậy?”

Nàng thật lòng thắc mắc, nhưng lại thấy Hoàng Phủ Minh Phong hơi thâm trầm, Hoàng Phủ Miên Khang thì nhếch môi một cái:

“Hoàng tẩu đừng quan tâm thì hơn, nói đó gọi là U cốc, có vào không có ra.”.