Tết nguyên tiêu, Chính Đức điện.

Long Tô nằm bên người của ta, giữ nguyên áo mà ngủ.  Ta không ngủ được, nằm nghịch tóc của hắn: “Long Tô.”

Long Tô nhắm hai mắt lại ‘ừ’ một tiếng, lại đột nhiên mở mắt sáng quắc nhìn ta, kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta.”

Ta mỉm cười, đưa sợi tóc lên mũi ngửi: “Long Tô, long sắp thức tỉnh, đó là tên thật của ngươi sao?”

Long Tô nhăn mặt, có chút bất đắc dĩ: “Ta biết cái tên này rất tục, nhưng đó là tâm nguyện của phụ thân ta.”

“Long Tô,” ta nói, dùng sợi tóc của hắn phủ lên mắt: “Trẫm giao trái tim này cho ngươi được không?”

Không khí giống như ngưng kết, thật lâu không có âm thanh. Ta gần như không cảm nhận được sự tồn tại của Long Tô, hoảng hốt lợi hại.

Long Tô đột nhiên tung mình đặt trên người ta nhìn chằm chằm, một đôi mắt thủy quang liễm diễm, tựa như mang theo vô số tình cảm.

Ta cách lớp lớp sợi tóc vẫn có thể cảm nhận được hắn nhìn chăm chú, đầu óc ‘oành’ một tiếng vang lên, khí huyết dâng trào, mặt mũi đỏ bừng. Lại nghe Long Tô gằn từng chữ: “Ngươi biết từ bao giờ?”

Nhiệt độ không khí giảm xuống, là khúc nhạc dạo của mưa to gió lớn.

Ta cố gắng trấn định, khẽ cười ôm lấy người hắn, thu nhỏ bản thân nằm trong ngực hắn: “Ngươi đồng ý với ta ba việc.”

“Rồi sao?”

“Điều cuối cùng, che chở Ngô quốc năm trăm năm bình an.”

“Đừng nói tới năm trăm năm, chỉ mười năm sau là thân thể ngươi đã khiến ta mất hứng thú, vì sao ta phải đáp ứng người?” Long Tô cười lạnh hỏi.

Con người chỉ sống mấy chục năm, một đời một kiếp như vậy đánh cuộc cũng có rất ít người dám, huống chi, mở miệng là tận năm trăm năm?

Ta cầm tay Long Tô đưa lên ngực, đè chặt lại: “Bởi vì ngươi muốn, cho đến giờ cũng không phải là thân thể của trẫm, thứ ngươi muốn chính là trái tim này của trẫm.”

“A? Sao ngươi biết?” Long Tô xanh mặt nhìn Gia Hạp, trong mắt có không cam lòng, có phẫn hận, trên trán hiện ra lân phiến màu xanh.

“Bên trong tim trẫm có long lân của ngươi, ngươi đến gần trẫm, nhục nhã trẫm, đoạt lấy trẫm, tất cả chẳng qua là muốn thông qua trẫm để hấp thu tinh khí trên long lân mà thôi.”

“Trẫm vì ngươi mà làm hoàng đế hai mươi năm, hôm nay rốt cục coi như giải thoát.”

Long Tô hỏi ngược lại: “Cho nên ngươi vẫn chờ ta xuất hiện?”

Ta gật đầu.

“Tất cả cái này đều trong kế hoạch của ngươi rồi?” hai mắt Long Tô tràn ngập lửa giận, hận không thể nuốt Gia Hạp vào bụng.

Ta cười nhạt một tiếng, “Không phải trẫm cũng ở trong kế hoạch của ngươi sao?”

Hắn giành trái tim của ta chỉ vì hóa long, đổi lại phải năm trăm năm an ổn cho Ngô quốc. Hắn đạt được ước muốn, mà tâm nguyện của ta cũng hoàn thành.

Rất tốt!

Giờ phút này Long Tô chỉ muốn cất tiếng cười to. Hắn tiến tới gần Gia Hạp, trong mắt tràn ngập hơi nước mông lung, trăm ngàn tình tự không rõ, đủ để say chết người.

“Được! Giờ phút này ta liền muốn tim của ngươi!”

Lồng ngực dưới bàn tay ấm áp, nhảy lên nhẹ nhàng, nhịp tim đập theo bàn tay truyền vào tâm Long Tô, đây là trái tim mà hắn tâm tâm niệm niệm, là trái tim có long lân che chở.

Ta nhắm hai mắt lại: “Long Tô, ngươi ngàn tính vạn tính lại vẫn bỏ sót một điều. Sau khi trẫm chết, ngươi liền phải tiếp nhận vị trí của Phương Hữu Tín, trở thành quốc sư của Ngô quốc.”

“Nếu ta không chịu?”

Ta đáp, giả bộ trấn định: “Long lân trong tim ta thiếu một góc. Chỗ khuyết đó chính là báu vật của quốc gia, chỉ được lưu truyền trong các đời hoàng đế Ngô quốc, cho đến năm trăm năm sau mới trả về chủ cũ.”

“Nhưng ngươi là người phàm, có thể làm khó dễ ta sao?” khẩu khí Long Tô hết sức khinh thường.

Ta nhẫn nại trả lời hắn: “Đừng quên là còn có Phương Hữu Tín. Hắn bị nhốt ở Lãm Nguyệt tháp năm trăm năm, muốn tự do đến phát điên, thậm chí không tiếc rót vào phiến long lân kia tu vi nửa đời, chỉ vì các đời quân chủ Ngô quốc có thể hàng phục ngươi.”

Long Tô chợt ôm chặt Gia Hạp trong ngực: “Không hổ là hoàng đế Ngô quốc, kế hoạch từng bước chu toàn. Ta thật đúng là ngu dốt!”

Hắn quấn chặt như vậy hại ta suýt không thở nổi, nhưng ta vẫn đáp lại một câu: “Ngươi cũng không lỗ.”

Một câu này làm hai người nhớ lại.

Long Tô ôm lấy cổ Gia Hạp hôn thật sâu, đợi người nọ đỏ bừng cả mặt mới buông ra, rì rì bên tai y, giống như tình nhân nỉ non: “Chẳng qua là ngươi đã quên. Tính ta rất ngang ngược, hận nhất là bị người tính toán. Nếu ta cho ngươi biết, ta không hóa long thì sao?”

Mặt ta tái đi, run rẩy nói: “Không, không thể nào.”

“Có gì là không thể?” Long Tô nhướng mày, ngón tay thon dài xoa lên đôi môi nhợt nhạt của Gia Hạp, cười nói.

“Chấp niệm sâu như vậy sao có thể dễ dàng buông tha?” Ta gần như mất đi lí trí, bắt lấy cổ áo của hắn, ép hỏi.

Long Tô cười yếu ớt, dương dương đắc ý, cả người bị bao phủ bởi một niềm vui to lớn: “Nếu muốn hóa long liền bị những kẻ phàm nhân ti tiện quản chế. Ta đã quen tự do, tuyệt sẽ không chịu thiệt thòi như vậy!”

Long Tô vừa nói, vừa cởi áo Gia hạp: “Cuộc đời này còn nhiều thứ chơi vui hơn việc hóa long, ví dụ như thân thể của ngươi chẳng hạn.”

Ta giương mắt nhìn về phía Long Tô, cố gắng phân biệt xem hắn nói thật hay dối, cuối cùng bỏ qua, nhắm mắt lại, tùy động tác của hắn.

Long Tô nằm trên người Gia Hạp, ác ý trêu ghẹo: “Ngươi biết không, tư vị của thân thể này có thể làm cho người ta mê luyến vô cùng a. Ta sống gần ngàn tuổi mà chỉ có thân thể của ngươi mới làm ta mê mẩn, làm sao cũng không thấy đủ.”

Ta đột nhiên mở to mắt, hung hăng lườm hắn một cái, há mồm cắn cái miệng làm người ta ghét kia.

Mùi máu tươi tràn ngập trong miệng càng kích thích hứng thú của Long Tô, hắn tăng nhanh động tác trong tay, một lát, thân thể Gia Hạp đã trần trụi ở trước mắt hắn. Hắn vuốt ve lồng ngực đơn bạc kia, đầu ngón tay đảo quanh nơi cửa vào: “So với tim của ngươi, ta càng muốn thân thể của ngươi hơn.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cười, vươn tay vuốt ve mặt hắn: “Trẫm cũng rất thích khuôn mặt của ngươi, tuấn tú vô song.”

Long Tô nhất thời ngẩn người, không biết phải đáp lại như thế nào.

Ta làm trầm trọng thêm không khí, tung mình cưỡi lên người Long Tô, cười: “Như vậy ta càng nhìn rõ hơn.”

Với tình sự, Gia Hạp vẫn luôn ôn hòa mà nội liễm, bị Long Tô làm cho nóng nảy mới có thể bằng lòng mà làm một ít động tác khác người theo yêu cầu của hắn, hôm nay lại ngược lại là xảy ra chuyện gì?

Trong ánh mắt nghi hoặc của Long Tô, ta ngậm ngón tay của hắn mút vào, hai gò má ửng hồng, khóe mắt khép hờ, mị thái lan tràn.

Hô hấp Long Tô đột nhiên trở lên gấp.

Ta cười, dẫn ngón tay Long Tô đặt ở lối vào, nâng eo ngồi lên, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Long Tô bị y làm cho dục hỏa đốt người, vội vàng làm trơn hai cái, rút tay ra, hung hăng đâm vào.

Thân thể ta run lên, cười càng vui vẻ hơn.

Long Tô dừng động tác: “Ngươi cười cái gì?”

Ta vuốt ve mặt hắn, đầu ngón tay lưu luyến, nhẹ giọng nói: “Kiến nhĩ thành thực trực ái mộ, nguyện tương thử thân thác dữ quân.”

Long Tô cũng cười, nhớ lại cảnh tượng bên sân khấu hát: “Có đáng giá không?”

Ta cúi người, thân mật cọ chóp mũi hắn, giống như một con mèo mệt mỏi.

Long Tô hỏi tới, dùng sức hung hăng đâm một chút: “Có đáng giá không?”

Ta liếm liếm môi, hai tay bắt được tay phải của Long Tô, như có như không mà câu dẫn: “Còn phải xem biểu hiện của ngươi.”

Long Tô lật người áp Gia Hạp dưới thân, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, động.

Áo ngủ hỗn loạn, long sáng trần ngập rên rỉ, hai người trên giường giao triền chặt chẽ, dâng lên như hiến tế lẫn nhau.

Trong lúc ý loạn tình mê, ta ngẩng đầu nhìn lên nam tử đang say mê, tình dục trong mắt lạnh dần, cầm ngón tay thon dài của Long Tô đặt lên ngực mình, nhẹ giọng: “Tim của ta, cho ngươi.”

Long Tô có chút bối rối nhìn tay của mình, hóa thành móng nhọn, móng tay dài nhỏ đâm vào lồng ngực Gia Hạp. Ta cười nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng kia, từng chút một thăm dò cơ thể của ta. Long Tô a Long Tô, năm chín tuổi lần đầu gặp ngươi, cuộc đời của ta liền đã định sẵn.

Mở đầu tùy ngươi bài bố, kết cục có thể để cho ta tự kết thúc không?

Máu ấm áp bắt lên mặt, mê ánh mắt Long Tô.

Trong thiên địa bỗng nhiên đỏ một mảnh.

Long Tô động thân một cái, trong nháy mắt đạt tới cao trào.

Đầu ngón tay chạm vào trái tim đang đập của Gia hạp, máu đỏ tươi đẹp chảy ra từ lông ngực, làm dơ áo ngủ bằng gấm, hết sức chói mắt.

Hóa ra cảm giác tử vong lại giống cao trào như vậy, cả người ta co rút, dương cụ rất nhanh bắn ra.

Suy nghĩ trong đầu bắt đầu hỗn độn, trong hoảng hốt vừa cảm nhận cảm giác hít thở không thông: ta ở trong hồ nước giãy dụa, nước lạnh ập tới từ tứ phía, rót vào thân thể ta, lần đầu tiên cách cái chết gần như vậy, sau đó, nhìn thấy một con đại xà mắt xanh.

Long Tô mệt mỏi tê liệt ngã xuống bên người Gia Hạp, một hồi lâu mới ôm Gia Hạp vào trong ngực, hôn lên thái dương trắng bệch của người nọ, thở dài một câu: “Ngươi a…”

Cuối cùng chẳng thể nói gì…

Gia Hạp nhắm mắt lại nằm dưới người hắn, không nhúc nhích, khóe môi như mỉm cười.

Khuôn mặt của y thích ý như vậy, không có chút sợ hãi nào đối với tử vong, thậm chí có điểm mừng rỡ, thật giống như vươn tới một bữa tiệc nhân sinh khác.

Long Tô rút tay ra, long lân phiếm hồng quang nhàn nhạt ở trong tay, lân phiến thiếu mất một góc giống như cái chén bị thủng một lỗ, thoạt nhìn thật nực cười.

Gia Hạp cười với hắn thực rực rỡ, nhưng Long Tô lại chẳng thể cười.

Hắn thu long lân vào ngực, cúi đầu liếm bộ ngực tràn đầy máu của Gia Hạp, máu tràn ra đều bị hắn uống vào.

Lúc này, hắn hận không thể đem người này nuốt vào bụng, để cởi bỏ nỗi hận không rõ kia.

Thán quân cam nhập úng trường dữ thống tương ủng. (Một câu trong bài hát ‘Mỹ nhân thống – Nỗi đau của mỹ nhân’ của Lưu Đức Hoa (lúc nào rảnh ta dịch sau nha).

./.

_Hoàn chính văn_