Ánh mặt trời ấm áp buổi sớm chiếu vào căn phòng ngủ rộng lớn, rõ ràng là thời điểm khiến người ta cảm thấy yên lặng cùng thanh thản, thế nhưng hiện tại thiếu niên đang ngồi trên đầu giường lại chẳng có tâm tình cảm thụ điều tốt đẹp này.

Con ngươi vàng rực của thiếu niên nghi hoặc mà mơ hồ dừng lại bên kia giường, nơi nam nhân tóc vàng đang ngủ say.

Nội tâm Tuyệt Sát hoàn toàn không bình tĩnh lạnh lùng như gương mặt, hình ảnh điên cuồng đêm qua không ngừng chiếu lại trong đầu y… Nếu không nhờ kí ức đêm qua chân thật như vậy, y tuyệt đối không dám tin nam nhân kiêu ngạo kia, thế nhưng nguyện ý giống như nữ nhân mà nằm dưới thân y.

Tuyệt Sát dù nét mặt lạnh nhạt, nhưng thế giới nội tâm đã vỡ tan thành phế tích, đứng vững cùng tòa kiến trúc đã sụp đổ này, chính là nhận thức hỗn loạn về Lam Đức.

Bên trong phế tích còn trụ vững này, chính là hình tượng Lam Đức đã hình thành trong lòng y bao nhiêu năm nay… Sau cuộc tàn phá đêm qua, ấn tượng không thể không thay đổi.

Thành lập rồi phá hủy, hết thành lập rồi lại phá hủy, nhận thức về Lam Đức được xây dựng cùng phủ định, rối rắm thành một mảnh hỗn loạn.

Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan rốt cuộc là nam nhân như thế nào? Tuyệt Sát tự nhận bản thân có sự hiểu biết nhất định về hắn, thế nhưng lần này gặp lại, ngoài sự nghi hoặc thì nam nhân còn tiếp tục phá vỡ hình tượng trước sau như một trong lòng y.

Ôn hòa từ bỏ, điên cuồng chấp nhất, cộng thêm sự hi sinh dứt khoát đêm qua, con người này thật sự là nam nhân y từng quen biết sao? Tuyệt Sát tự hỏi.

Không biết! Suy nghĩ của y hoàn toàn hỗn loạn, thế nhưng y lại tìm không thấy con dao chặt đứt, y suy đoán không ra, tự hỏi không được, đã trải qua hai kiếp, chưa từng gặp phải vấn đề này, Tuyệt Sát cảm thấy chính mình bị sự thay đổi của nam nhân làm cho sắp phát điên rồi.

“Ngươi tỉnh rồi à, Sát!? Ngươi không sao chứ?” Bị lay tỉnh từ trong dòng suy tưởng, Tuyệt Sát nhìn nam nhân đã khiến cuộc sống của y trở nên rối loạn, đang có vẻ mặt lo lắng y.

“Ừ.” Áp chế phiền muộn trong lòng, y thuận miệng trả lời. Đối với nam nhân này y không nên hòa thuận như vậy, thế nhưng đêm qua… Đây là cảm giác bất lực sao?

“Thật tốt quá, ngươi không có việc gì, Sát…” Hắn mỉm cười an tâm vui sướng, tự đáy lòng cảm tạ thần linh mà hắn chưa bao giờ tin tưởng, nhưng rồi thân thể hắn đột nhiên cứng đờ… Phát hiện ánh mắt y đang dừng trên người mình, Lam Đức đặc biệt cảm thấy xấu hổ. Sau trận điên cuồng hoan ái đêm qua, hắn chỉ kịp giúp y rửa sạch hạ thể, liền chịu không được mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ, hiện tại mới nhớ tới cơ thể chính mình còn đang nhếch nhác chưa tẩy rửa; để Tuyệt Sát nhìn thấy bộ dáng này, hắn có một loại cảm giác xấu hổ vô cùng.

Miệng vết thương nơi u huyệt bị xé rách tuy còn rất đau, nhưng đối với Lam Đức mà nói gần như không ảnh hưởng gì, trước khi trở thành người mạnh nhất lục địa Naga, hắn đã từng chịu đựng những cơn đau còn thê thảm hơn.

Không muốn y tiếp tục nhìn thấy bộ dáng mình bây giờ, Lam Đức lập tức đứng dậy bước xuống giường, chuẩn bị vào phòng tắm. Thế nhưng vừa mới đứng vững trên mặt đất, cơ thể hắn lại bất giác cứng đờ.

Cảm giác chất lỏng từ nơi nào đó chảy dọc xuống hai chân, cộng thêm cảm giác ánh mắt Tuyệt Sát dừng lại trên người mình, từ lúc trưởng thành cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã như vậy…

Không còn lòng dạ nào tự hỏi Tuyệt Sát trong giờ phút này rốt cuộc là dùng tâm tình nào nhìn mình, Lam Đức cơ hồ bỏ chạy trối chết vào phòng tắm, cho đến khi ngâm mình trong bồn nước, cơn nóng bừng bừng kia mới dần dần lắng xuống.

Mặc dù còn lưu giữ lại kí ức đêm qua, thế nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thân thể Lam Đức sau khi bị mình tàn sát bừa bãi, y mới hoàn toàn tin rằng chuyện đêm qua là sự thật.

Y không biết miễn cưỡng đột phá sẽ lưu lại di chứng như vậy, cơn sốt cao kia chính là năng lực mà thân thể y không thể tiếp nhận, cũng tức là năng lực dư thừa. Nếu như tu luyện theo đúng trình tự, như vậy lúc đột phá tầng thứ bảy thì năng lượng kia sẽ tự động tan đi, ngoài ra còn giúp nội lực bản thân thêm mạnh mẽ tinh thuần.

Khi hoan ái cùng Lam Đức, năng lực kia không còn cách nào khác là tiến vào thân thể hắn… Có lẽ nên thấy may mắn vì Lam Đức đủ mạnh mẽ, năng lực kia không tạo nên bất cứ thương tổn gì cho hắn, chỉ theo thời gian dần dần biến mất.

Nếu đêm qua Lam Đức thật sự kiếm một nữ nhân khác đến đây giúp Tuyệt Sát hóa giải dục vọng, vậy chỉ sợ không cần Lam Đức ra tay, đối phương cũng sẽ vì không tiếp nhận nỗi năng lực kia mà mất mạng.

Ngoài ra, nếu năng lực của Tuyệt Sát không được giải phóng, như vậy thân thể y sẽ bị đè nén đến trọng thương, sau này dù y có thể giữ lại mạng sống, công lực cũng sẽ bị phế mất, không thể nào tu luyện lại nữa.

Cho nên lúc này đây, y xác thật đã thiếu Lam Đức một món nợ nhân tình.

“Chết tiệt! Sao có thể như vậy?” Điều khiến y chán ghét nhất chính là thiếu kẻ khác nhân tình, ơn Bích Ti nuôi dưỡng y, y đã dùng mười lăm năm tự do để báo đáp, hiện tại y phải dùng cái gì để trả ơn cứu mạng của Lam Đức đây?

Bị nam nhân mình oán hận cứu mạng, món nợ này nếu không trả hết, vậy y không thể thoải mái mà oán hận hắn, trong tương lai lại càng không thể tự tay giết hắn.

“Sao vậy, Sát? Có chỗ nào không khỏe ư?” Lam Đức tắm rửa xong bước ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy Tuyệt Sát đang ngồi trên đầu giường với vẻ mặt âm tình bất định.

Thấy thế, phản ứng đầu tiên của hắn chính là có khi nào y còn chưa hoàn toàn bình phục? Nghĩ tới đây, hắn lập tức ném khăn lau tóc đi, vọt tới ngồi bên cạnh Tuyệt Sát, lo lắng truy hỏi.

“Ta không sao.” Tuyệt Sát lạnh lùng đáp. Giờ khắc này Lam Đức càng ôn nhu càng quan tâm lo lắng cho y, đáy lòng y càng thấy áy náy, càng thấy không biết làm sao.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Thái độ lạnh lùng của y khiến hắn cảm thấy căng thẳng, nhưng nghĩ đến y không xảy ra việc gì, hắn lại nhẹ nhõm, “Đừng làm ta sợ, Sát! Thật đó, ta sẽ phát điên mất!” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh không chút dị thường, thế nhưng Tuyệt Sát lại nghe ra sự điên cuồng ẩn sâu trong đó. Hắn đang nói thật!

Hai tay đặt trên thắt lưng Tuyệt Sát, kéo sát y vào ngực mình, Lam Đức cảm nhận sự bình thản ba năm nay chưa từng có, thế nhưng hắn cũng hiểu được, sự bình tĩnh này chỉ được thành lập trên cơ sở Tuyệt Sát vẫn an toàn.

Nếu đêm qua hắn từ chối không cứu y… Đôi mắt xanh biếc của hắn thoáng chốc hiện lên một tia đỏ ngầu, hắn hiện tại có bao nhiêu bình tĩnh, như vậy hắn sẽ có bấy nhiêu điên cuồng! Không, không chỉ điên cuồng, hắn thật sự sẽ đánh mất bản thân!

Liếc mắt nhìn đôi tay còn đang đặt trên người mình, Tuyệt Sát biết y nên giống như trước đây mà né tránh, thế nhưng sự điên cuồng đêm qua lại không đúng lúc mà hiện lên trong đầu. Nghĩ đến sự yếu ớt nam nhân vô tình biểu lộ đêm qua, cùng với sự phóng túng gần như sụp đổ, y phát hiện y không thể đành lòng mà đẩy hắn ra.

Chính mình thế nhưng không đủ nhẫn tâm đẩy hắn ra! So với nỗi khiếp sợ lúc nam nhân nguyện ý hầu hạ dưới thân y như nữ nhân, hiện tại y càng thêm khiếp sợ vì bản thân không biết từ khi nào có tâm tình như vậy.

Chán ghét, oán hận, sợ hãi, cộng thêm không đành lòng, đây đều là những cảm xúc trước nay y chưa bao giờ có, vậy mà bây giờ đều do nam nhân đang ôm y giúp y cảm nhận được.

Thậm chí, còn có một vài tâm tình mà chỉ nam nhân này mới có thể khiến y sinh ra, giống như sợ hãi cùng oán hận… Hai loại tâm tình này, chỉ có những lúc đối mặt cùng nam nhân mới có thể sinh ra.