Trang Khổng trán không ngừng túa mồ hôi, chảy xuống hai gò má, theo cằm nhỏ giọt trên mặt đất. Cách đó không xa, dưới bóng cây, Tiền Vinh đang nằm tựa trên ghế, bắt chéo chân, vừa đọc sách vừa theo dõi cậu bé đứng tấn.

Kỳ thực dựa vào tính cách thuần lương của Trang Khổng, chẳng có chuyện thằng bé sẽ lười biếng luyện võ, chỉ là Tiền Vinh nhàn rỗi không có việc gì làm, muốn thực hiện nghĩa vụ “cha” hết mức.

Rốt cuộc Tiền Vinh giơ tay lên nói:” Được rồi, đã đến giờ thìn (7-9h), đến uống nước toan mai (ô mai) đi.”

Trang Khổng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, khép lại hai chân bủn rủn, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, đi tới.

Đúng lúc này, Trang Cửu hồi phủ, cũng mò đến chỗ họ. Len lén đến gần, hắn đột ngột tung trảo thủ hướng về khuôn mặt gầy của Tiền Vinh, nhưng y sao có thể để hắn đắc thủ, vung tay lên phản công. Tiếp đến chỉ trong chốc lát đã so hơn mười chiêu, đến khi Trang Cửu há miệng giương mắt nhìn choáng váng, chỉ sợ ấm toan mai kia hại mình…

Quả nhiên Tiền Vinh vẫn nhỉnh hơn một chút. Thu tay, đem vòi ấm toan mai mắc trên cổ Trang Cửu xuống, Tiền Vinh nhún vai, muốn cười mà không nổi:”Vương gia võ công tụt hậu rồi ư? Có nên cùng Khổng nhi luyện lại từ cơ bản?”

“Có ngươi bảo vệ ta là được mà.” Trang Cửu cười nịnh.

Tiền Vinh lườm hắn một cái, lại quay về ghế ngồi xuống, cầm lấy bình nước, rót toan mai vào bát.

Trang Cửu xua tay nói:” Ta hơi mệt, đi nghỉ trước đây, ngươi và Khổng nhi cứ uống đi.”

Tiền Vinh lãnh đạm liếc hắn một cái “Hừ.”

Trang Cửu lại cười, xoa đầu Trang Khổng:”Ngoan ngoãn luyện công, không được lười biếng.”

“Vâng, phụ thân.” Trang Khổng gật đầu.

Đêm khuya, phòng Trang Cửu vẫn sáng đèn, hắn đang ngồi ở bàn cầm bút viết cái gì đó, đôi lông mày khẽ nhíu, trầm tư một sự tình.

Đột nhiên vài tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ. Trang Cửu ngẩng đầu lên, kinh ngạc không biết lúc này còn ai tới tìm hắn, chợt nghe bên ngoài một thanh âm thanh lạnh:”Vương gia còn chưa ngủ sao?”

Nheo mắt một chút, Trang Cửu buông bút, đứng dậy đi tới mở cửa cho y:”Có chút việc. Sao ngươi lại tới đây?”

Hắn cùng Tiền Vinh tuy ở cùng chỗ trong viện, nhưng không cùng phòng, ở hai phía của viện.

Tiền Vinh hơi cúi xuống:”Là có chuyện gì khiến ngươi phiền não?”

Trang Cửu câu dẫn nụ cười:”Cũng không phải đại sự gì….”

Tiền Vinh không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Trang Cửu mỉm cười:”Vào phòng trước đi, bên ngoài hơi lạnh.”

Vào phòng, Trang Cửu để Tiền Vinh ngồi xuống bên bàn, muốn rót chén trà cho y thì thấy nước trà lạnh tanh.

“Không cần nhiễu sự.” Tiền Vinh vô tình đưa tay đè lại bàn tay đang cầm quai ấm trà của hắn, thoáng cái liền buông ra, sau đó hỏi “Có chuyện phiền phức gì?”

Trang Cửu gãi gãi đầu, nhăn mặt:”Lý Kinh Thiên dẫn theo vài đại thương nhân đến nhập vào hàng ngũ lão tam.”

Lý Kinh Thiên là thương nhân nổi danh trong Hoàng thành, tiền tài rất lớn, gia sản giàu có, trước nay có quan hệ hợp tác với Trang Cửu.

Tiền Vinh im lặng một hồi, sau mới nói:”Là do lần này chúng ta đụng đến thanh lâu của hắn, khiến hắn tức giận?”

“Dù không làm gì, sớm muốn tường cũng bị hắn đào bới.” Trang Cửu khẽ thở dài một hơi.

“Nếu như vì tiền bạc mà đổi tâm đi tìm người kia, sớm muộn gì cũng sẽ lại vì tiền mà rời bỏ hắn thôi.” Tiền Vinh nói một câu xem như là trấn an.

“Thế nhưng ngay lúc này, tình cảnh chúng ta trở nên có chút khó khăn.” Trang Cửu nói.

Tiền Vinh cúi đầu, tay bất giác gõ lên mặt bàn, sau một lúc lâu, ngẩng đầu:”Chi bằng…”

“Chi bằng……” Trùng hợp là Trang Cửu cũng muốn nói, hai người đụng nhau, Trang Cửu cười nói:”Ngươi nói trước đi.”

“Ta có một ý.” Tiền Vinh chậm rãi nói:”Chi bằng ly khai Hoàng thành, ra ngoài tìm kiếm đại gia thương nhân khác.”

“Ta cũng nghĩ giống vậy.” Trang Cửu bật cười “Nhưng các đại gia nguyện ý dính dáng đến sự tình tranh đấu này không nhiều lắm. Có thể được ngươi và Ngân Tùng Bảo tương trợ, đã là vận may đối với ta rồi.”

Tiền Vinh suy nghĩ một hồi:”Bố gia Giang Nam có giao tình với Ngân Tùng Bảo. Gia chủ cũng là người sảng tính. Khéo sao hiện giờ bảo chủ và chủ tử đang ở bên đó làm khách, có thể giới thiệu giúp chúng ta một chút.”

Trang Cửu nghe xong, thật lâu không nói gì, chỉ nhìn y.

Tiền Vinh nheo mắt:”Thế nào?”

“Ngươi biết không…”Trang Cửu lắc đầu, thần tình có chút lãnh đạm:”Có lẽ ta không nên để ngươi dính vào chuyện này.”

“Sao nói thế?”

“Nếu như ngươi không đến…như vậy giờ ngươi vẫn là mưu sĩ vô tư lự của Ngân Tùng Bảo, không cần phải bận tâm những chuyện này. Có lẽ việc này nên tìm người khác.” Trang Cửu thấp giọng nói.

“Ngân Tùng Bảo chưa bao giờ buôn lỗ.” Trái lại Tiền Vinh mỉm cười “Vương gia, người suy nghĩ nhiều quá rồi.”

“Phải.” Trang Cửu ôn nhu cười cười nói:”Nhưng ta vẫn muốn nói một tiếng, đa tạ.”

Trang Cửu nghe Tiền Vinh hiến kế, đêm đó hai người cùng nghiên cứu cách tìm đến nhờ Bố gia Giang Nam tương trợ, khả năng nào được, khả năng nào không. Cho đến hừng đông mới thảo luận cho ra môt kết quả, chính là: đi chưa chắc đã có cơ hội, nhưng không đi, ngay cả một tia cơ hội cũng không có. Huống hồ Thương Mặc đang ở đấy, xác xuất thành công sẽ thêm rất nhiều.

Tiền Vinh che miệng ngáp, đứng dậy, mở cửa phòng ra. Không khí sáng sớm đúng là rất hảo, mát mẻ, trong lành. Trang Cửu tính trộm không đổi, xuất thủ nhẹ ở phía sau. Tiền Vinh không chớp mắt, dễ dàng chuyển thủ thành công, một khắc sau, hai người liền phi thân đến trong sân, xuất chiêu đối kháng.

Cho dù gió mang theo hơi lạnh thổi qua, nhưng chẳng bao lâu sau, cả hai đều đẫm mồ hôi. Họ không cảm thấy dinh dính phiền phức, mà chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng không gì sánh được. Hai người so chiêu lâu ngày, đều hiểu cách thức đối phương xuất chiêu, chớp mắt đã hiểu thủ thế gì, khắc sau liền biết định ra chiêu gì. Thế nên đấu đá tới nay, hai người ngược lại còn luyện được cách xài chiêu lừa đấu thủ, tập kích bất ngờ. Mà ở phương diện này, Trang Cửu giỏi hơn Tiền Vinh một chút.

Sáng sớm, hạ nhân hầu hạ hai người đi vào sân, xa xa nhìn thân ảnh bọn họ không ngừng hoán đổi, trong bụng thầm kêu, thật đúng là một đôi thiên chi kiêu tử (đứa con kiệt xuất của trời) cực kỳ xứng đôi, đồng thời cũng khiến kẻ khác tán thưởng trước cảnh vui, ý đẹp.