CHƯƠNG 2

Khẽ động mí mắt, cảm giác nằng nặng. Ý thức dần dần khôi phục lại, nam nhân muốn càu nhàu vài tiếng, nhưng phát hiện bản thân không thể phát ra âm thanh.

Sau đó y cảm giác được có người nâng mình dậy, bên miệng có nước ấm. Y liền mở miệng chậm rãi uống. Động tác người nọ vô cùng từ tốn, dường như rất sợ làm y bị sặc.

Cảm thấy đủ rồi, y khẽ lắc đầu, người nọ lập tức hiểu ý, đem chén nước đặt lên đầu tủ bên cạnh giường, lại đỡ y ngồi dựa vào hắn.

Sau một lúc cảm thấy đã hồi phục một phần sức lực, y mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt mình là một gương mặt thân thuộc.

“Ngươi cuối cùng đã tỉnh.” Trang Cửu thấp giọng hỏi :”Cảm giác thế nào ?”

Tiền Vinh chớp mắt mấy cái:”Không sao, ngoại trừ việc nội lực chưa quay về.”

“Vậy là tốt rồi.” Trang Cửu dẫn ra nụ cười :”Đã khiến ngươi cực khổ .”

“….Không có gì.” Tiền Vinh thản nhiên nói :”Ngươi không sao chứ?”

“Đều là vết thương ngoài da, chẳng có gì đáng nói.” Trang Cửu khẽ vuốt một sợi tóc y ép xuống “Nhưng ngươi mới thật sự khiến ta sợ, vừa tỉnh lại liền phát hiện ngươi cũng hôn mê, ta phải mời Hoàng đại phu đến giải độc cho ngươi xong mới thoáng yên tâm.”

“…..” Tiền Vinh rất muốn đập rơi cái bàn tay không chịu an phận kia, nhưng lực bất tòng tâm, đành nói :”Ta hôn mê bao lâu rồi?”

“Ba bốn ngày.” Trang Cửu đáp :”Người trong phủ cũng rất lo cho ngươi.”

Đúng là nhắc Tào Tháo, có Tào Tháo. Bởi vì cửa không đóng, Triệu Tiểu Cường đến thăm Vương phi nhân tiện bẩm báo công vụ cho Cửu vương gia thì một màn thâm tình đập ngay vào mắt, nhất thời cảm thấy lạnh lưng. Muốn lén chuồn ra, nhưng Cửu vương gia đã nghe thấy tiếng bước chân thuộc hạ, hắn chỉ có thể làm ra vẻ vô tội cái gì cũng không thấy, mở miệng nói :”Thuộc hạ tham kiến Vương gia, Tiền chủ tử.”

“Vào đi.” Cửu vương gia nói, thả người trong lòng ra, đỡ y ngồi dựa vào gối. Sau đó đi tới bàn.

“Tiền chủ tử không sao chứ?” Triệu Tiểu Cường hỏi.

“Khụ. Cảm tạ đã quan tâm.” Khí tức còn yếu, Tiền Vinh đáp nhẹ.

“Không dám. Nếu không có ngài, chúng tôi đâu thể thuận lợi cứu Vương gia ra.”

“Các ngươi cũng có công, ta không khác các ngươi là mấy.” Tiền Vinh nói.

“Không không…” Triệu Tiểu Cường trong bụng thầm nghĩ, ngài là Vương phi à, sao có thể “chẳng khác mấy” bọn ta? Nhưng hắn chẳng dám nói ra miệng —tâm phúc, thủ hạ của Cửu Vương gia đều biết Tiền chủ tử đến từ Ngân Tùng Bảo, thành thân giả với Cửu vương gia, cực kỳ khó chịu với thân phận “Vương phi”. Dĩ nhiên vẫn có cảm tử quân không sợ chết, suốt ngày gọi “nương tử, nương tử.”, nhưng chung quy hầu như đều chết thảm.

“Nói chính sự đi.” Trang Cửu mở miệng nói.

“Vâng.” Triệu Tiểu Cường bước mạnh lên phía trước một bước, cầm trong tay một phong thư vẫn còn nguyên sáp dán, trình cho hắn.

Trang Cửu cầm lấy, mở niêm phong, rút ra một tờ giấy, đọc xong liền tiến đến chậu than gần đó thiêu hủy.

“Vương gia, tình hình thế nào?” Triệu Tiểu Cường hỏi.

“Quyển sách kia đã hảo hảo giấu xuống miền Nam, Tam vương gia nhất thời sẽ không thể tìm được. Nếu hắn có động tĩnh mới, chúng ta sẽ nghĩ thêm biện pháp đối phó.”

“Hắn đối với ngài lần này như vậy, vì sao không…” Triệu Tiểu Cường khó hiểu.

“Sách ấy là một quân cờ tốt, dùng vào việc nhỏ này không đáng.” Cửu vương gia thản nhiên giải đáp

“Vâng.” Triệu Tiểu Cường gật đầu, “Thuộc hạ không còn sự tình gì cần bẩm báo. Vương gia có muốn dặn dò gì chúng nô tài?”

“Hết rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.” Triệu Tiểu Cường nói :”Thỉnh Tiền chủ tử hảo hảo dưỡng thương.”

“Đa tạ quan tâm.” Tiền Vinh đáp.

Đợi Triệu Tiểu Cường lui ra ngoài, Trang Cửu ngồi bên giường cười nói “Ta cũng hơi mệt, ngươi nằm dịch vào trong một chút, để ta nằm nghỉ tạm.”

“……” Tiền Vinh nghiêng đầu nhìn hắn một lát “Ngươi nói lần này ngươi bị bắt, Tam vương gia sao không hảo hảo giữ  thể diện cho ngươi ?”

“Hắn muốn.” Trang Cửu vô cùng biết lợi dụng giống như cảm nhận của Tiền Vinh về hắn, “Đáng tiếc không có cách.”

Tiền Vinh vô lực so chiêu với hắn, lại thấy hắn trưng ra bộ dạng đáng thương :”Ta đã không ngủ mấy đêm để chăm sóc ngươi đó.”

Tiền Vinh nhìn hắn hai mắt thâm quầng, rốt cuộc đành nhượng bộ, lùi vào bên trong nhường hắn nằm.

Trang Cửu vô cùng cao hứng cởi giày trèo lên giường, kéo cái chăn qua đắp.

Tiền Vinh cũng kệ hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Một lúc lâu, mới nghe thanh âm chân thành như nước chảy, “Cảm tạ ngươi, Tiểu Tiền.”

——————

Cửu vương gia và Ngân Tùng Bảo kết thông gia, đại hôn đã hơn ba tháng. Thuộc hạ, nô bộc trong Vương phủ dần quen với việc hầu hạ nam Vương phi nương nương, chủ nhân của Vương phủ cũng khoái việc đùa giỡn với nam Vương phi nương tử

Kỳ thực hai người họ đã quen biết nhau một thời gian khá lâu. Thuật lại chuyện lúc đó, Cửu vương gia không biết vì lẽ gì mà nhất nhất muốn tìm Ngân Tùng Bảo gây phiền toái —sau đó trên triều ra sức ủng hộ, bảo vệ thập tam hoàng tử, lôi kéo chú ý của bảo chủ Ngân Tùng Bảo, muốn mượn thực lực của họ để giúp hắn. Ngân Tùng bảo chủ phái một trong những thủ hạ được tin cậy nhất là Tiền Vinh đi tra xét ngọn nguồn.

Tra xét kiểu gì mà bị Cửu vương gia bắt được, tên đó mặt dày không biết xấu hổ, truy đuổi trai nhà người ta đến mức phải bỏ chạy. Hắn còn nói là vừa gặp đã nhất kiến chung tình, thậm chí mò tới tận cửa Ngân Tùng Bảo cầu hôn, muốn nghênh thú Tiểu Tiền vào phủ hắn làm Vương phi, vô cùng hân hoan. Hắn cũng cam đoan suốt đời chỉ thú một người, tuyệt không lăng nhăng, tuyệt không thay lòng đổi dạ, dù Tiểu Tiền có đánh đập, sai bảo gì,  nhất định hắn sẽ sủng ái y lên tận trời trong khả năng của mình ——- hắn càng nói nhiều thêm một câu, mặt Tiểu Tiền càng xám đen, thiếu chút nữa y không thèm quan tâm tới phân chi trên dưới mà ngay trước mặt bảo chủ, bụp  vào cái mặt chân thành của Cửu Vương gia một chưởng.

Tuy rằng ai cũng rõ Cửu vương gia làm ra hành vi hoang đường ấy chỉ là mượn cớ liên hợp với Ngân Tùng Bảo cường mạnh, thuận tiện nhiễu loạn tai mắt theo dõi. Nhưng y nhìn đám phụ tá bằng hữu của mình tận lực nén cười, trái lại bảo chủ cùng thiếu niên chủ tử vẻ mặt lại chính khí nghiêm túc,  điềm tĩnh, Tiểu Tiền phi thường ức chế.

Ngân Tùng bảo chủ Thương Mặc vô cùng dễ tính đáp ứng lời cầu hôn của Cửu vương gia, còn nói là đã chuẩn bị hảo của hồi môn từ lâu, chỉ chờ Cửu vương gia tới rước Tiều Tiền về phủ. Hai nam nhân tuấn dật cứ thế mà cười ha hả vui vẻ, quyết định đại sự chung thân của Tiểu Tiền.

Bảo y làm sao có thể chịu nổi? Làm sao có thể cưới vợ sinh con nữa đây?

Chẳng một ai buồn để ý tới lời kháng nghị của y. Không lâu sau, kiệu lớn tám người khiêng rước y rời khỏi Ngân Tùng Bảo, sau đó lên xe ngựa phủ vải đỏ mừng hỉ, dọc đường đi vô cùng náo nhiệt ồn ào, như sợ người khác không biết Cửu Vương gia đón dâu, Ngân Tùng Bảo gả nam nhân. Sau khi vào kinh thành, lại đổi sang ngồi kiệu, dọc đường đánh trống thổi kèn đến tận trước cửa Cửu vương phủ —cũng đang giăng đèn kết hoa.

Cửu vương gia đá cửa kiệu, cơ mà phải đá mấy cái liền thì cái cửa mới chịu văng ra…ôm lấy người so với hắn cao hơn một chút nhưng vóc người tương đối gầy, phủ lên nam tử Tiểu Tiền hỉ phục, trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, sải bước đường hoàng đi vào trong đại môn.

Điều Tiền Vinh thực sự không sao giải thích được chính là hành động của Cửu vương gia như vậy sẽ biến thành truyện cười trong thiên hạ, rốt cuộc là hắn có âm mưu gì? Y muốn mọi việc cưới hỏi diễn ra thầm lặng. Như vậy là hay nhất, để sau này bọn họ còn có cơ hội thoát thân khỏi mối quan hệ nực cười này….Tuy nhiên lý do thoái thác trách nhiệm của Cửu vương gia rất hùng hồn, hắn làm thế đương nhiên là muốn Tam vương gia lẫn phe cánh của gã nhìn thấy thập phần rõ ràng.

Tiểu Tiền phi thường căm tức.