Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 61: Huyết Vực Phi Tiên

Vân Hà tiên tử đứng yên bất động, quanh thân vân vụ lượn lờ, làm cho người ta nhìn không thấu.

Lôi Đình từ bên ngoài nhìn lại, bóng người trên bình đài thay đổi liên tục, thỉnh thoảng lớn, thi thoảng nhỏ, kỹ thuật vũ đạo huyền diệu nhẹ nhàng, lộ ra cổ khí vận nào đó, thật giống như thiên thành đại đạo.

“Đây là do Bất Diệt hồn giở trò sao? Nếu như đúng, vậy biểu thị cái gì? Phải chăng Bất Diệt hồn muốn xuất thế, hay là dụ dỗ cái gì đó?”

Lôi Đình tựa hồ biết rất nhiều chuyện, đáng tiếc là không người nào biết hắn đến từ nơi nào.

Tần Thiên lúc này đang ở trong không gian trữ vật của Lôi Đình, chuyên tâm tu luyện, đang ở giai đoạn Vận khí, biểu hiện ra thiên phú cực kỳ không tệ.

Khí lưu cuồn cuộn xuyên qua kinh mạch toàn thân Tần Thiên, y theo tâm pháp Cửu Huyền mà di chuyển, mỗi lần vận hành một chu thiên, cổ khí lưu kia tựa hồ lớn mạnh lên một ít, hôm nay từ một tia nước nho nhỏ biến thành một con sông lớn cuồn cuộn, rất có xu thế cuộn trào.

Tần Thiên đối chiếu ghi lại trong tâm pháp Cửu Huyền, biết mình tiến triển thần tốc, trong lòng cực kỳ cao hứng, hoàn toàn quên đi chính mình ở nơi nào.

Trong Xích Huyết cốc, dị tượng kéo dài một hồi lâu, cuối cùng mấy đạo huyết ảnh tan ra, bắn thẳng lên thiên không.

Lôi Đình mặt biến sắc, bật thốt lên: “Huyết Vực Phi Tiên! Đây là Huyết Vực Phi Tiên trong truyền thuyết vạn năm khó gặp, điều này tại trong Xích Huyết cốc dựng dục tiên thiên Bất Diệt huyết hồn, đây chính là …”

Là cái gì, Lôi Đình không nói ra, nhưng tâm thần sớm đã chấn động.

Chậm rãi hạ xuống đất, Lôi Đình hiện ở lối vào Xích Huyết cốc, qua hồi lâu vẫn chưa đi vào.

Đột nhiên, thân thể Lôi Đình chấn động, quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy trên bầu trời chợt cầu vồng lóe lên, hai đạo ánh sáng mờ từ hai phương hướng khác nhau lao đến, nhắm cửa vào Xích Huyết cốc thẳng tiến.

Đạo ánh sáng mờ bên trái hiện lên màu bạc trắng, chính là do tám con tiên hạc kéo Ngọc liễn tạo nên, toàn thân Ngọc liễn lóe ra quang mang sáng ngọc, hiển lộ tiên linh khí.

Trên Ngọc liễn có khoảng mấy người, nam có nữ có, đây chính là cao thủ Đông Thắng Huyền Tông.

Ánh sáng mờ bên phải hiện sắc màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, phiêu phiêu, là một thanh linh quang bảo tán, từng tia sáng hiện chung quanh nó tạo thành kết giới phòng ngự, bên trong có khoảng bốn người, trong đó có một vị tên là Thiên Hoa Tà Nguyệt.

“Là tiểu tử kia, Tần Thiên là do hắn mang đi, mau bắt hắn lại”

Thiên Hoa Tà Nguyệt đã gặp qua Lôi Đình, nhìn một cái đã nhận ra hắn.

Sóng mắt Lôi Đình khẽ nhúc nhích, bây giờ đang là nửa đêm Thiên Hoa thế gia cùng Đông Thắng Huyền Tông mới chạy tới, thật ngoài dự liệu của mọi người, vì vậy làm hắn cũng không tránh né kịp nữa.

Lôi Đình nhìn lại, trên Ngọc liễn Đông Thắng Huyền Tông tổng cộng có 5 người, ba nam hai nữ, trong đó một nam một nữ đưa tới sự chú ý của Lôi Đình.

Nam nhân kia khoảng bốn mươi tuổi, trường phong ngọc lập, tướng mạo xuất chúng, chính là một vị tông chủ Đông Thắng Huyền Tông, tên là Đông Phương Nhật Hoa, quanh thân huyền khí lượn lờ, thần bí khó lường.

Ở bên cạnh Đông Phương Nhật Hoa, là một nữ tử vận huyền y, nhìn qua không dưới hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo, vóc dáng thon dài động lòng người, cả người toát ra một cổ khí chất phiêu dật kỳ ảo, tựa như một đóa u lan, hai lông mày hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

Nữ tử kia làm cho người ta cảm giác không kinh diễm lắm, nhưng lại có thần vận phiêu dật nhẹ nhàng, tuyệt đối là một tuyệt đại phong hoa, rất có khả năng sánh ngang bằng với Trầm Tuyết Y.

Nàng là huyền nữ Đông Thắng Huyền Tông – Đông Phương Vũ Nhược, quanh thân lượn lờ ngân quang, đạm mà không đậm, nhìn qua rất nhã trí, không có một chút thịnh khí lăng phong nào.

Còn ở bên phía Thiên Hoa thế gia kia, người khiến cho Lôi Đình chú ý là một thiếu phụ hoàng y xinh đẹp, nhìn qua khoảng 27, 28 tuổi, dáng người đầy đặn cao gầy, đường cong mê người.

Đây là cửu phu nhân của Thiên Hoa thế gia, vóc người có lồi có lõm tràn đầy hấp dẫn, một khuôn mặt quyến rũ, kết hợp với đôi mắt hớp hồn kia, bất cứ một nam nhân nào thấy cũng sẽ không nhịn được mà nhìn đến mấy lần.

Lôi Đình quan tâm người này không phải bởi vì nàng xinh đẹp quyến rũ, mà là vị cửu phu nhân này là một cao thủ Bất Diệt cảnh, tồn tại như vậy, đối với người bình thường không dám trêu chọc.

Điện xạ xuất ra, Lôi Đình không có lựa chọn nào khác, trực tiếp tiến vào bên trong Xích Huyết cốc.

Một khắc sau, Bảo tán Thiên Hoa thế gia, Ngọc liễn Đông Thắng Huyền Tông cùng song song tiến vào Xích Huyết cốc, theo sát Lôi Đình.

Lúc trước, Lôi Đình quan sát Xích Huyết cốc đã lâu, hiện tại tự mình nhận thức, xem ra khác nhau rất nhiều.

Trong Xích Huyết cốc huyết vụ dày đặc, đây là tình huống nhìn từ bên ngoài.

Trên thực tế, sau khi tiến vào, cứ như xông vào biển máu vậy, sóng lớn ngập trời, huyết lãng quay cuồn, cả thiên địa là một mảnh huyết sắc.

Lôi Đình hiểu, đây là một loại thời không đặc thù, nhưng không biết hình thành như thế nào, và hình thành khi nào.

Trong biển máu toàn là sương mù, căn bản không cách nào phân biệt được đông tây nam bắc, cảm giác phương hướng chỗ nào cũng không được.

Lôi Đình phát ra thần niệm, cảm giác được có quấy nhiễu thật lớn, cơ hồ không đất dụng võ, chỉ có thể đi theo trực giác.

Phía sau, Ngọc liễn cùng Bảo tán rất nhanh bị bao bọc bởi sóng lớn đầy trời, mạnh như cao thủ Bất Diệt cảnh một khi tiến vào Xích Huyết cốc, vẫn như cũ không phân biệt được đông tây nam bắc.

Giờ phút này, dị tượng trong Xích Huyết cốc đã biến mất.

Huyết hải khôn cùng nhìn không thấy điểm cuối, Lôi Đình tự đặt mình trong đó, cảm giác được gió biển như đao, khiến hắn phải xuất ra phòng ngự kết giới.

Gió biển gào thét, sóng biển sắc bén như lưỡi dao, tùy thời vỗ lên người Lôi Đình, chấn cho kết giới phòng ngự kịch liệt ba động, tiêu hao tu vi của hắn.

Sau khi tiến vào Xích Huyết cốc, thiên địa hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, thời không bất đồng.

Ở nơi này, Lôi Đình không cách nào hấp thụ lực lượng thiên địa, chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân, gặp phải khảo nghiệm huyết hải.

Cứ thế mãi, khẳng định không phải là biện pháp, chẳng trách rất nhiều cao thủ cuối cùng cũng bị vây chết ở bên trong này.

Lôi Đình chống đỡ một hồi, tế ra pháp bảo, đón gió biến thành quang đái (thắt lưng), ở trong huyết hải tự động di chuyển, hướng phía trước bay đi.

Quang đái theo gió vượt sóng, ở trong biển máu tạo thành một con đường, làm cho gió biển sóng biển không cách nào tới gần được.

Lôi Đình theo con đường quang đái tạo ra nhanh chóng di động, hơi có cảm giác vượt qua biển máu.

Cứ như vậy kéo dài khoảng nửa canh giờ, biển máu vẫn như cũ vô biên vô hạn, điều này làm cho Lôi Đình rất là nghi ngờ.

“Quy Nguyên Lộ của ta đây có thể phá nhiều trận pháp, tại sao đi đã lâu mà vẫn không ra khỏi Xích Huyết cốc?”

Quy Nguyên Lộ chính là pháp bảo mà Lôi Đình vừa tế ra, là một công cụ đặc thù có năng lực phá trận, đại đa số trận pháp điều không trói được nó.

Nhưng, Xích Huyết cốc không phải chuyện đùa, nơi này từ trường tùy thời biến chuyển, mà còn ẩn chứa huyền diệu vô cùng, nghĩ bằng vào một kiện pháp bảo muốn xuyên qua, Lôi Đình nghĩ rất đơn giản.

Lúc này, Lôi Đình phát hiện ở phía trước xuất hiện một lốc xoáy khổng lồ, lực hấp dẫn cường đại ảnh hưởng tới Quy Nguyên Lộ của Lôi Đình, nó hướng lốc xoáy kia chếch đi.

Sau một thời gian nén nhang, lốc xoáy hiện lên tại trong mắt Lôi Đình, chỉ thấy Kiếm thuyền Thiên Kiếm tông, Lôi bạo chiến xa Chiến Thần tông, Phá lãng thần chu Tứ Hải Minh, Ngũ sắc vân Tiểu Vân Thương Hải, Bảo tán Thiên Hoa thế gia, Ngọc liễn Đông Thắng Huyền Tông, tất cả đều hiện ra tại bốn phía lốc xoáy, đang từ từ hướng trung tâm lốc xoáy tiến sát gần.

Cao thủ lục đại môn phái đang toàn lực giãi dụa, cố gắng thoát khỏi cắn nuốt của lốc xoáy, khống chế các loại phương tiện, trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi khu vực đó, kết quả không một ai thành công.