Cửu Vực Tà Hoàng

Chương 109: Tiên nhân bất độ

Một cái trận pháp tự động vận hành huyền phù giữa không trung, thật giống như một góc tinh hà, vừa lúc ngăn cản thông đạo tinh không.

Tần Thiên lúc này đã khôi phục lại như ban đầu, nhìn không thấy một vết tích bị thương, ngọc quan trên đỉnh đầu chậm rãi tiến tới gần, ánh mắt rơi trên một cái ngọc thai ở khu vực trung tâm trận pháp.

Ngọc thai kia toàn thân trong suốt, lộ ra tử quang nhàn nhạt, nhìn qua hết sức bất phàm.

Nhưng, trên ngọc thai thì không có vật gì, tựa hồ bản thân nó là một chí bảo vậy.

Tần Thiên dời ánh mắt đi, đánh giá trận pháp trước mắt, Bất Tử chi tâm khẽ nhảy lên, Trí Tuệ chi âm vang vọng trong đầu.

Quan sát một lúc, chân khí trong cơ thể Tần Thiên liền xuất hiện vận chuyển dị thường, dĩ nhiên nhất nhất đối ứng với trận pháp trước mắt kia.

Tần Thiên rất ư là khiếp sợ, ngay khi hắn còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đột nhiên tại trong đầu hiện lên Cửu Huyền tâm pháp.

Linh quang chợt lóe, Tần Thiên lúc này hiểu được.

Bản thân tu luyện Cửu Huyền tâm pháp chính là dung hợp Khởi Nguyên chi đạo cùng với Tạo Hóa thuật, trong đó liên quan đến lĩnh vực trận pháp, bất quá tu vi của hắn hiện tại quá thấp, còn chưa có tư cách tu luyện.

Tình huống trước mắt, trận pháp nơi này tạo áp lực đến hắn, khiến cho hắn chạm đến một phần nội dung trung hậu kỳ trong Cửu Huyền tâm pháp, bắt đầu đối với trận pháp có lĩnh ngộ nhất định.

Lĩnh ngộ chốc lát, trên mặt Tần Thiên lộ mỉm cười, thân thể bay lên không trung, vận chuyển ở tốc độ cao nhanh chóng xuyên qua lại trong trận pháp.

Sau một thời gian, Tần Thiên trở về, miệng thầm mắng: “Cái quỷ trạn này quá vô sỉ rồi, lại muốn tại trong một thời gian quy định, phải chuyển động liên tục 108 lần, mới có thể tiến nhập mắt trận”

Tần Thiên nắm giữ phương pháp phá trận, nhưng trận pháp này làm cho người ta có chút ăn không tiêu.

Một trăm lẻ tám lần a, chỉ cần lặp lại 108 lần đủ để làm hộc máu, vậy mà nó còn có quy định phải trong một thời gian nhất định phải hoàn thành, cái này không phải cố ý làm tổn hại người ta sao?

Tần Thiên có chút bất đắc dĩ, đem tổ tổng mười tám đời của người bày trận này ra mắng chửi một lần, cuối cùng chỉ có thể cắn răng tiếp tục mà thôi.

Một lần thất bại không tính là thất bại, hai lần thất bại còn có thể lặp lại, ba lần thất bại ý chí chiến đấu không giảm, bốn lần thất bại mắng tổ tông mười tám đời người bày trận.

Năm lần thất bại, sáu lần thất bại … hai mươi lần, … năm mươi lần, làm hắn thiếu chút nữa giận điên lên.

Đứng ở lối vào, Tần Thiên cắn răng, cái quỷ trận này không tính là phức tạp, nhưng phương pháp phá trận thật sự quá tổn hại người mà.

Tần Thiên trước sau thử qua năm mươi lần, mỗi một lần sai cũng tích lũy được một chút, thủy chung không cách nào tại trong thời gian quy định, hoàn thành 108 lần cả đi lẫn về.

“Là thực lực ta không đủ, hay là trận pháp này có điểm ảo diệu khác?”

Sau khi tức giận, Tần Thiên bắt đầu hồi tưởng, đem các loại khả năng suy diễn, cuối cùng cho ra một cái kết luận, trận pháp trước mắt thâm ảo hơn xa xa trong tưởng tượng của hắn.

“Ta nếu có thể nắm giữ ảo diệu của trận pháp này, sau này tu luyện xong, mặc cho cao thủ cửu đại phái ở bên ngoài tức giận đến râu tóc dựng ngược, mà cũng không làm gì được ta”

Nghĩ tới đây, Tần Thiên quyết định, nhất định phải học trận pháp thành công, bởi vì nó thật sự là hãm hại người ta.

Tĩnh tâm ngưng thần, Tần Thiên không vội phá giải trận pháp, ngược lại dụng tâm quan sát kết cấu, cách vận hành trận pháp.

Đây là một loại thể nghiệm khô khan, Tần Thiên từ từ nhập thần, không cách nào tự kiềm chế.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, tại trong đầu Tần Thiên xuất hiện tiếng tiêu nhàn nhạt, một thiếu nữ ngồi trên mặt trăng hiện lên tại trong đầu hắn.

Một khắc kia, Tần Thiên linh quang chợt lóe, thân thể phiêu phiêu, cả người đang ở giữa không trung nhảy múa, thỉnh thoảng ở phía tây, thi thoảng ở hướng đông, trong vô tình, xuyên qua trận pháp, tiến vào mắt trận, đi tới bên ngọc thai.

“Ha ha … thật là đạp thiết hài vô mịch xử, hoàn toàn không uổng phí thời gian”

Tần Thiên xoay người lại, nhìn trận pháp này, cảnh tượng bất đồng.

Cẩn thận lưu ý, Tần Thiên từ từ tỉnh lại, ở bên ngoài trận pháp này căn bản là nhìn không thấu, chỉ có nhìn lại từ bên trong, mới có thể thấy rõ toàn cảnh, lĩnh ngộ huyền bí ở trong đó.

Tại trong đầu Tần Thiên Trí Tuệ chi âm bắt đầu vang vọng, cả trận pháp biến thành một tinh vân thiểm quang, từ từ hiện lên ở chỗ sâu trong não của hắn.

Khi Tần Thiên lĩnh ngộ hoàn toàn, tinh vân tại trong đầu biến ảo thành một trận phù, tiến vào thức hải của hắn.

Chân mày nhảy lên, Tần Thiên từ trong trầm tư tỉnh lại, lẩm bẩm: “Nguyên lai trận pháp này có tên là Tiên Nhân Bất Độ, không trách nó lợi hại như vậy”

Xoay người, Tần Thiên nhìn ngọc thai, phía trên không có vật gì, cảm giác có chút kỳ quái.

Ngọc thai không lớn lắm, ước chừng một mét vuông.

Tần Thiên đi tới gần nhìn kỹ hồi lâu, nhưng bản thân ngọc thai này hoàn toàn trong suốt, trong suốt lóe sáng, nhìn không ra bất cứ dị thường nào.

Tần Thiên hơi chần chờ một chút, đưa tay phải vuốt ngọc thai, đột nhiên sưu một tiếng vội vã thu tay lại, trong miệng mắng không dứt.

Nhìn kỹ, tất cá các ngón tay tay phải Tần Thiên đều bị tróc da bong thịt, máu tươi không ngừng rớt trên ngọc thai, huyết dịch bảy màu làm cho trên ngọc thai vốn không có vật gì từ từ hiện lên một quyển sách.

Đó là một quyển sách rất mỏng, vốn vô hình vô sắc, nhìn không thấy, nhưng vô cùng sắc bén, dễ dàng cắt đứt ngón tay của hắn.

Thất Thải thánh huyết của hắn rất cổ quái, coi như hai tay bị chặt đứt, máu cũng sẽ không chảy ra.

Nhưng tình huống trước mắt có điểm cổ quái, chỉ mới cắt nát ngón tay, Thất Thải thánh huyết liền rơi xuống trên ngọc thai, đây chắc là có liên quan đến quyển sách kia.

Giờ phút này, quyển sách kia đang hút lấy Thất Thải thánh huyết, từ từ bắn ra quang thải, chậm rãi bay lên trên ngọc thai, trên mặt bìa hiển lộ ra một chữ ‘Hồn’

Tần Thiên có chút nghi ngờ, chữ ‘Hồn’ này là đại biểu cho cái gì nhỉ?

Trong trầm tư, quyển sách kia hút sạch Thất Thải thánh huyết chảy xuống từ Tần Thiên, hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt chui vào lòng bàn tay phải của hắn.

“Đây là …”

Tần Thiên ngơ ngác nhìn lòng bàn tay, một chữ “Hồn” nho nhỏ hiện lên rất rõ tại trong lòng bàn tay của hắn.

Chữ hồn này rất kỳ lạ, khi Tần Thiên đưa ánh ánh chuyên tâm nhìn, nó hóa thành vô số ký tự, từng chữ một hiện lên trong đầu của hắn.

Khi mà Tần Thiên dời ánh mắt đi, nó lại khôi phục nguyên dạng, ẩn trong lòng bàn tay.

“Truy hồn chi đạo, Tỏa Hồn thuật, phương pháp Liệp Hồn, Luyện hồn chi diệu. Đây là Liệp Hồn chân kinh!”

Vẻ mặt hắn cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới quyển sách vô hình ở trên ngọc thai này, dĩ nhiên là chân kinh Liệp Hồn danh chấn thiên hạ của Trầm Nguyệt Cổ Quốc. Cái này là bảo vật vô giá a, nghe nói tại Thái cổ vũ trụ cửu đại tinh vực, tổng cộng cũng chỉ có mấy Liệp Hồn thiên sư mà thôi, tất cả bọn họ đều tu luyện Liệp Hồn chân kinh.

Trong số đó, vị Liệp Hồn thiên sư cuối cùng, vì tuổi già nên quy ẩn ở bên trong Trầm Nguyệt Cổ Quốc, vì thế Liệp Hồn chân kinh cũng ở nơi này.

Liệp Hồn chân kinh rất kỳ lạ, mắt thường căn bản là nhìn không thấu, trừ phi luyện thành thiên nhãn.

Mà trong kinh thư lại không có một chữ, hoàn toàn là một quyển vô tự thiên thư, người không hữu duyên là không cách là tu luyện cùng lĩnh ngộ nó được.

Tần Thiên hắn bởi vì có Thất Thải thánh huyết, khiến cho Liệp Hồn chân kinh hiển hiện ra, do đó dung nhập vào trong lòng bàn tay của hắn, biến thành một chữ “Hồn”, đây là điểm rất có ý tứ.

Giờ phút này, Tần Thiên còn chưa tu luyện Liệp Hồn chân kinh, chữ “Hồn” này thật sự cũng không có tác dụng quá lớn.

Theo tu vi của hắn ngày càng tinh tiến, chữ “Hồn” trong lòng bàn tay này sẽ trở nên càng thần kỳ hơn, càng ngày càng thần bí, có được lực lượng quỷ thần khó lường, để truy hồn, tỏa hồn, liệp hồn.