Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 3: 3 Thế Thân Tình Nhân Của Sư Huynh 3

Điều phá vỡ sự hòa bình này là một bức thư của Ngụy Lăng Dược, trong thư nói rằng mẫu phi của y đang ốm nặng, các ngự y đều bất lực nên nhờ Lâm Uyên đến chữa trị cho mẫu phi y.

Lúc trước điều kiện để Tễ Nguyệt đáp ứng lấy ra tâm đầu huyết là Lâm Uyên và Ngụy Lăng Dược sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Lâm Uyên tinh thần không yên, ngày thường tâm sự nặng nề.

Mỗi lần nhìn Tễ Nguyệt đều muốn nói lại thôi.

Tễ Nguyệt mềm lòng, không đành lòng trước vẻ mặt lo lắng của Lâm Uyên, liền đề nghị Lâm Uyên xuống núi giúp Ngụy Lăng Dược.

Lâm Uyên mừng rỡ ôm Tễ Nguyệt hôn mấy cái rồi vào cung, Lâm Uyên đối xử với Hoàng Quý Phi rất chu đáo, mẫu phi Ngụy Lăng Dược đối với Tễ Nguyệt rất tò mò, dò hỏi về thân thế và sinh hoạt trước đây của Tễ Nguyệt.

Lâm Uyên nhận thấy Tễ Nguyệt có chút giống Hoàng Quý Phi, có lẽ vì vậy mà Hoàng Quý Phi có ấn tượng tốt về Tễ Nguyệt.

Không hiểu vì lý do gì mà Ngụy Lăng Dược và Ngụy Lăng Phong lại xảy ra tranh cãi lớn, hai người chiến tranh lạnh, trước đây mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ rất thân thiết, nay lại tránh mặt nhau khiến ai cũng tò mò, khó hiểu.

Ngụy Lăng Dược mỗi lần đều tới tìm Lâm Uyên nói chuyện, uống rượu vui chơi, bày tỏ lòng biết ơn đối với Lâm Uyên.

Tình cảm ngày trước bị Lâm Uyên đè nén trong lòng, lần này gặp lại Ngụy Lăng Dược, sau khi bị y như gần như xa trêu chọc, dường như có một cỗ xúc động muốn bộc phát, có lẽ là không chiếm được cho nên càng nhớ mãi không quên.

Khi Tễ Nguyệt tranh luận với Lâm Uyên về chuyện này, Lâm Uyên cảm thấy cậu đang cố tình gây sự, hắn và Ngụy Lăng Dược chỉ là bạn.

Vì Tễ Nguyệt, hắn và Ngụy Lăng Dược cả đời này cũng không bao giờ có thể ở bên nhau.

Mà Ngụy Lăng Phong lúc này lại ở trên triều tự động xin đến Nghiệp Thành làm việc, không may gặp phải bệnh dịch, sau đó Ngụy Lăng Dược đưa đại phu và dược thảo đến Nghiệp Thành để cứu chữa bệnh dịch.

Hai người lại hòa thuận như cũ, tình cảm càng thêm thăng tiến.

Nhìn những âm mưu này, Lâm Uyên nhíu chặt mày, nỗi cay đắng và hận thù cứ quẩn quanh trong khoảng không.

Nguyên nhân dẫn đến chiến tranh lạnh giữa Ngụy Lăng Dược và Ngụy Lăng Phong là do tình cảm cấm kỵ giữa hai người, bởi vì quá mức kinh thế hãi tục, không biết nên đối mặt với nhau như thế nào nên tránh mặt nhau.

Ngụy Lăng Dược khó chịu và tức giận nên cố tình tiếp cận Lâm Uyên, người có ấn tượng tốt về mình, lại có những hành động không rõ ràng, điều này làm cho Ngụy Lăng Phong nổi cơn ghen.

Cho nên Ngụy Lăng Phong dưới sự tức giận mới chủ động đi Nghiệp Thành.

Mà Tễ Nguyệt, nhìn Lâm Uyên thích Ngụy Lăng Dược, mà Ngụy Lăng Dược trong lòng lại chỉ có Ngụy Lăng Phong, Lâm Uyên lần nào cũng rất buồn bực.

Tễ Nguyệt vì muốn làm Lâm Uyên hạnh phúc, liền hạ dược Ngụy Lăng Phong, định giết Ngụy Lăng Dược ngáng đường, như vậy Ngụy Lăng Dược có thể đáp lại sư huynh của y.

Không phải Ngụy Lăng Phong không may vướng phải dịch bệnh ở Nghiệp Thành, mà là dịch bệnh do Ngụy Lăng Phong mang đến.

Tễ Nguyệt biết thân thế của mình, lúc ban đầu Hoàng Quý Phi chỉ là một phi tần cấp thấp, may mà có thai, vạn phần coi trọng, đứa bé này rất quan trọng để nàng tranh giành sủng ái sau này, nhưng nàng lại không dự đoán được rằng mình sẽ ngoài ý muốn sinh non, ở hành cung sinh hạ Tễ Nguyệt.

Nhưng đứa con sinh non Tễ Nguyệt lại bị bệnh thiếu máu bẩm sinh dường như có thể chết bất cứ lúc nào, khiến người làm mẹ như nàng không còn chút hy vọng nào trong việc hưởng vinh hoa phú quý xa vời, Hoàng Quý Phi đã trao đổi con mình với một đứa bé trai khỏe mạnh ở thôn gần hành cung kia.

Gia đình đó đã đông hài tử rồi, hài tử mới sinh cũng không quá quý giá, cảm thấy không thể nuôi nổi y, chỉ sợ để chết ở nhà sẽ gặp xui xẻo nên vứt ra ngoài, được sư phụ y nhặt về.

Tễ Nguyệt biết Ngụy Lăng Phong là ca ca ruột của mình, nhưng Ngụy Lăng Phong có thể ép y lấy máu cứu Ngụy Lăng Dược mà không màng đến tính mạng y, cho nên y giết Ngụy Lăng Phong vì Lâm Uyên cũng là chuyện bình thường.

Về mặt này, thật không hổ là một đôi huynh đệ ruột, đều có ý tưởng kỳ quái.

Trong cung, Ngụy Lăng Dược cũng nghe được kế hoạch đốt thành, sau cuộc chia tay sinh tử này, y phát hiện mình đã yêu Ngụy Lăng Phong nên quyết tâm sống chết cùng hắn, nếu như ký ức cuối cùng của cả hai là cãi vã không vui, y sẽ hối hận cả đời, vì vậy y kiên quyết đi vào Nghiệp Thành.

Lâm Uyên nằm trong số các đại phu được đưa đến, Lâm Uyên không yên tâm Ngụy Lăng Dược đi tìm chết, hắn cũng là đại phu, có thể giúp đỡ Ngụy Lăng Dược.

Lâm Uyên đi theo Ngụy Lăng Dược đến Nghiệp Thành, Tễ Nguyệt đương nhiên cũng sẽ đi theo Lâm Uyên.

Tễ Nguyệt muốn Ngụy Lăng Phong chết trong đau đớn, độc dược mà y chế ra hoàn toàn không có thuốc giải.

Y thu tay lại, chăm chỉ luyện chế ra thuốc giải, không phải vì có nhiều người chết, mà là do Lâm Uyên vì Ngụy Lăng Dược nghiên cứu thuốc giải đến mất ngủ, Tễ Nguyệt đưa đơn thuốc đã nghiên cứu cho Lâm Uyên, hắn liền đưa cho Ngụy Lăng Dược, để y ngăn chăn tai họa này.

Nhờ đó mà Ngụy Lăng Dược có được cái mỹ danh cứu thế này.

Trong lúc Lâm Uyên tìm hiểu cốt truyện, Tễ Nguyệt cũng hiểu rõ tình huống của Ngụy Lăng Dược.

Trên đầu Tễ Nguyệt lấm tấm mồ hôi: "Ta chưa từng thấy loại độc này bao giờ, không có mười phần nắm chắc, nhưng vẫn có thể trì hoãn việc phát tán độc cho y, cho đến khi sư phụ trở lại, có lẽ lão nhân gia sẽ có cách."

Ngụy Lăng Phong lộ vẻ thất vọng, hy vọng ở ngay trước mắt nhưng lại tan thành mây khói, Ngụy Lăng Dược nắm tay hắn an ủi: "So với tình huống lúc trước thì bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, sau sẽ ngày càng tốt hơn, ta cũng sẽ cố gắng sống sót, đừng lo lắng."

Ngụy Lăng Phong nhìn Ngụy Lăng Dược bằng đôi mắt mềm mại, sờ sờ tóc y, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dược, một người xinh đẹp tốt bụng như ngươi, ông trời sẽ không nỡ làm ngươi khổ sở, nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho ngươi, nhất định." Hắn thật là vô dụng, hiện tại còn phải để Tiểu Dược đến an ủi hắn.

Tễ Nguyệt co quắp đi đến bên cạnh Lâm Uyên, độc của Ngụy Lăng Dược không có khả năng chữa khỏi khiến y có chút áy náy, nhưng vừa rồi ánh mắt của sư huynh vẫn luôn nhìn về phía y, trong lòng có chút kích động vui mừng, hỏi: "Sư huynh, ngươi vừa rồi vẫn luôn nhìn ta, có phải rất nhớ ta không.

Ngươi cũng không biết, ta mấy ngày nay đều ăn không ngon, ngươi mà không trở lại, ta liền phải chết đói."

Ánh mắt Lâm Uyên thập phần phức tạp, nghe được Tễ Nguyệt nói mới từ ký ức trong cốt truyện phản ứng lại, "A, ngươi ăn trước chút đồ ăn nhẹ đi, ta đi nấu cơm."

Thế giới này đâu đâu cũng có người đồng tính, đầu còn có bệnh, chẳng trách thế giới sẽ sụp đổ.

Vốn là công tử dương quang sáng lạng, nhưng vì gặp được Lâm Uyên, y liền thật sự rơi vào vực sâu.

Tễ Nguyệt vui rạo rực đi lấy tay nải, một tay cầm kẹo kéo, một tay cầm bao điểm tâm giấy dầu, chuẩn bị đi theo Lâm Uyên giám sát việc nấu nướng của hắn.

"Tễ tiểu công tử, ngươi còn chưa kê đơn cho Tiểu Dược."

"A, ta biết a." Tễ Nguyệt xua tay phản bác "Có kê đơn các ngươi cũng không biết bốc thuốc, vẫn là để ta tự lấy thuốc về nấu, chờ ta ăn xong lại làm.

Không vội, không vội."

Ngực Ngụy Lăng Phong lên xuống mấy lần, rốt cục đè nén cơn giận dữ trong ngực xuống, sắc mặt tái nhợt, "Cứu người quan trọng, chẳng lẽ so ra kém bữa cơm."

Ảnh Nhất lạnh lùng nhìn chằm chằm Tễ Nguyệt, chỉ cần nhìn tuổi của y liền cảm thấy người này không đáng tin cậy, tính mạng của điện hạ sao có thể bị người trong thôn núi đem ra đùa giỡn như vậy.

Tễ Nguyệt rụt cổ, sửng sốt một chút, trốn ở sau lưng Lâm Uyên.

Tễ Nguyệt kê đơn, Lâm Uyên cũng có thể lấy thuốc nấu thuốc, nhưng bệnh tình cũng Ngụy Lăng Dược cũng không vội vã nhất thời, tiểu sư đệ của hắn đã mấy ngày không có ăn ngon.

So với việc bốc thuốc nấu thuốc, hiển nhiên là nấu cơm cho Tễ Nguyệt trước quan trọng hơn.

Lâm Uyên thở dài trong lòng, cũng không đề cập tới việc tự mình đi lấy thuốc, "Xin Ngụy huynh cứ bình tĩnh nghỉ ngơi, Tễ Nguyệt không biết nấu ăn, sợ là đói chết rồi.

Mấy ngày nay ta đi vắng, chờ đệ ấy ăn no mới có tinh lực, có tinh thần chữa trị tốt hơn cho Ngụy tiểu công tử."

Sư huynh người ta cũng đã nói như vậy, Ngụy Lăng Phong dù bất mãn thế nào cũng không nói ra được, dù sao hai người này cũng không phải là ngự y trong cung, chỉ là trong lòng đối với Tễ Nguyệt càng thêm bất mãn.

Lâm Uyên vào bếp xếp nguyên liệu và gia vị đã mua, bắt đầu rửa nồi nấu ăn, Tễ Nguyệt ngồi trên băng ghế nhỏ, vừa ăn vặt vừa nhìn Lâm Uyên bận rộn.

"Bởi vì lúc trở về gặp bọn họ, Ngụy Lăng Dược thân thể suy yếu, không thể bôn ba mệt nhọc, nên phải chờ đến khi thân thể y khỏe hơn chút mới trở lại.

Nên trì hoãn một chút thời gian."

Tễ Nguyệt cười gật đầu, "Hừ, ta tha thứ cho ngươi.

Nhìn ngươi vừa rồi vẫn luôn nhìn ta, liền biết sư huynh rất nhớ ta."

Lâm Uyên mở miệng, cuối cùng cũng không giải thích sự hiểu lầm của Tễ Nguyệt, đây không chỉ là đại phản diện, mà còn là đại pháo hôi, vừa đáng ghét vừa đáng thương.

Càng đáng sợ chính là, y còn có tâm tư gây rối, cái này làm cho Lâm Uyên thập phần lo lắng.

Ba thầy trò bọn họ mỗi người một gian phòng, còn có một phòng cho khách, một gian dược phòng cùng phòng bếp, phòng của sư phụ không thể động, liền tính Ngụy Lăng Phong và Ngụy Lăng Dược ở cùng một phòng, còn có Ảnh Nhất không có chỗ ở.

Ba người bọn họ vừa mới ăn sáng xong, còn chưa tới giờ cơm trưa, Lâm Uyên chỉ nấu vài món cho một mình Tễ Nguyệt, trên bàn ăn những người khác đều nhìn về phía Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt không hề bị ảnh hưởng chút nào, chậm rãi ăn cơm, cũng không chút để ý đến ánh mắt hối thúc của hai người kia.

Tễ Nguyệt cắn đũa, nghĩ đến vấn đề chỗ ở của khách, trong lòng liền đánh bàn tính nhỏ, "Ảnh Nhất sẽ ở trong phòng của ta."

Lâm Uyên hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta đương nhiên là ở phòng của sư huynh, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta ngủ ngoài sân sao?"

Xong rồi, sự trong sạch của hắn cũng phải lo lắng.

Lâm Uyên châm chước nói: "Ta cùng Ảnh Nhất có thể ở cùng phòng."

"Không được, Ảnh Nhất là khách nhân, như thế nào có thể ủy khuất khách nhân đâu?"

Nhưng mà Ảnh Nhất cũng không quan tâm đến việc sống ở đâu, Tễ Nguyệt vừa nói xong liền ngừng ăn, Ảnh Nhất nhìn y chậm rãi ăn, trong lòng hận không thể một phen đút hết thức ăn vào miệng y.

"Tễ công tử, ta tùy tiện ngủ nơi nào đều được, ngươi ăn cơm mau chút, sớm bốc thuốc cho chủ tử.

Ta có thể nấu thuốc."

"Ngươi nói chuyện thật buồn cười, còn gọi chủ tử.

Chủ tử rất lợi hại sao?"

"Tễ công tử"

Thấy Ngụy Lăng Phong sắp tức giận vì Tễ Nguyệt chậm rì rì không làm việc đàng hoàng.

Lâm Uyên nói: "Ngụy huynh, đừng lo lắng, tiểu sư đệ trong lòng hiểu rõ thân thể Ngụy công tử lúc này rất ổn định, không thể nóng nảy nhất thời được.

Dạ dày của sư đệ không tốt, không thể ăn vội được."

Ngụy Lăng Phong suýt chút nữa kiềm chế không được nói ra tại sao y lại nhiều chuyện như vậy, thân thể so với hoàng tử còn muốn cao quý hơn..