Ngoài hàng hiên chật chội có chút áp lực.

Bùi Hướng Dương cùng Hạ Sanh trước sau đi lên, Hạ Sanh bước từng bước trầm ổn nhìn qua vẫn giống như những ngày khác.

Nhưng mà Bùi Hướng Dương lại cảm thấy đưcọ cảm xúc hắn bị trùng xuống.

Cậu vươn tay trong bóng tối, ngoắt lấy ngón tay Hạ Sanh.

Ngón tay Hạ Sanh rõ ràng có chút run lên, hắn lại không đẩy tay Bùi Hướng Dương ra mà tùy ý để cậu nắm. Thẳng cho đến trước cửa nhà, Bùi Hướng Dương mới buông ra.

Ánh sáng từ đèn dây tóc lập tức soi rọi làm người ta không thể nào mở to mắt được.

Trần Đình ngồi trên sô pha phòng khách, thân ảnh nhìn qua có chút mỏi mệt mà John ngồi kế bên thấp giọng nói chuyện cùng bà.

Hạ Sanh mặt vô biểu tình quay về phòng, bắt đầu dọn hành lý.

Bùi Hướng Dương đứng nhìn, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bầu không khí áp lực thế này làm cậu thấy không quen, Bùi Hướng Dương không biết nên đối mặt như thế nào và làm cách nào để an ủi Hạ Sanh. Giờ phút này cậu cảm thấy bản thân mình rất dư thừa.

Lúc nãy Trần Đình có đi đến đưa cho cậu chút trái cây và nước.

Từ đầu đến cuối một câu Hạ Sanh cũng chưa nói.

Trần Đình đứng ở cửa một chốc, rốt cuộc nhịn không được hỏi " Đêm nay đi luôn sao?"

"Ừm."

Trần Đình nhấp môi tựa hồ như đang muốn nói cái gì đó. Bùi Hướng Dương thấy không đúng lấy cớ đi vệ sinh.

Cơ hồ cậu vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy giọng Trần Đình " Hạ Sanh, mẹ nuôi dưỡng con 6 năm, con thật sự không chịu kêu mẹ một tiếng "mẹ"sao?"

Bùi Hướng Dương không nghe được câu trả lời, cậu ngồi xổm trên toilet cảm thấy thật là đau lòng, mà không biết vì Trần Đình hay là vì Hạ Sanh.

Lúc cậu rời khỏi nhà vệ sinh, Hạ Sanh đã dọn dẹp xong xuôi.

Đồ của Hạ Sanh rất ít, tất cả chỉ có hai cái vali. Nửa cái là quần áo, nửa con lại là đồ dùng ngoài ra còn có một cái hộp nhỏ chứa đựng bí mât của hắn.

Năm đó hắn vào nhà chỉ có một chiếc cặp sách nhỏ. Đồ vật trong phòng phần lớn đều là vợ chồng Trần Tộ mua cho hắn, mà bây giờ hắn cũng không tính sẽ mang đi.

Một lát sau John đi vào phòng khách nói với Trần Đình " Anh đã liên hệ công ty bất động sản, nếu có người muốn mua có thể bán ngay."

Trần Đình gật đầu, bà nhìn về Hạ Sanh nói " Sắp bán nhà rồi, mấy thứ nào có thể mang đi con cứ mang đi đi."

Hạ Sanh lắc đầu " Không cần."

Trần Đình đột nhiên đứng lên tựa như cảm xúc của bà sắp bùng nổ.

Nhưng vẫn còn Bùi Hướng Dương và John ở đây, Trần Đình mới cố gắn nhịn xuống.

Bà ngồi về chỗ cũ, lần này đã hoàn toàn bình tĩnh lại " Con không mang đi thì mấy thứ này cũng sẽ bị vứt đi thôi."

Hạ Sanh mặt vô biểu tình lên tiếng, Trần Đình liếc nhìn hắn.

Thời khắc Hạ Sanh đẩy hành lý ra khỏi cửa, sống lưng Trần Đình đều thả lỏng trở lại, gióng như bà đã vứt được cái tay nải ra khỏi người.

Bùi Hướng Dương để quên điện thoại nên phải quay lại, cậu bảo Hạ Sanh đứng bên ngoài chờ một chút.

Cậu quay về phòng Hạ Sanh, phần lớn đồ vật vẫn còn đó chỉ trừ một ít đồ dùng cần thiết cùng với quần áo cậu đưa cho Hạ Sanh, ngoài ra cái gì hắn cũng không mang đi.

Bùi Hướng Dương nhìn thoáng qua trên giá sách, ở đó có một bức ảnh Hạ Sanh chụp cùng với Trần Đình, cùng với quà sinh nhật Trần Đình tặng hắn đã không còn trên kệ.

Cậu nhìn chỗ trống kia rồi quay ra cửa, John cùng Trần Đình đứng ngoài ban công đưa lưng về phía phòng khách. Hai bọn họ không chú ý đến Bùi Hướng Dương quay lại.

Cậu muốn đi qua nói với Trần Đình vài thứ nhưng lại nghe thấy John nói "Không có gì, không phải em đã nói với anh, em được giải thoát rồi đấy thôi?"

Giải thoát.

Trần Đình dùng từ "giải thoát".

Bước chân cậu đột nhiên bị từ này làm cho bất động, một khắc kia Bùi Hướng Dương mới ý thức được. Bình thường Trần Đình biểu hiện rất ôn hòa và kiên nhẫn. Nhưng bà cũng là một con người bình thường, bà cuxg sẽ không thể khống chế được cảm xúc bản thân, cũng sẽ có suy nghĩ riêng của mình.

Mà điểm này, thân là người trong cuộc nên Hạ Sanh rõ ràng hơn cậu. Đối với bọn họ mà nói, Hạ Sanh từ trước đến nay đều là một cái tay nải.

Trên thế giới này, thật ra chưa từng có người nào thất sự yêu thích Hạ Sanh.

Trước đó bọn họ đối xử tốt với Hạ Sanh chỉ vì mỗi ngày trôi qua thật bình lặng. Một khi buộc phải lựa chọn, Hạ Sanh vẫn bị vứt bỏ như cũ.

Trong nháy mắt, tim Bùi Hướng Dương như bị cây kim vô hình đâm vào đau xót.

Mà Hạ Sanh thông minh như vậy, sao mà hắn không nhận ra được.

Có lẽ lúc cậu không hề biết, Hạ Sanh đã nghe được câu nói này rất nhiều lần rồi.

Hành lý không nhiều lắm, hai người gọi một chiếc xe đi về nhà Hạ Sanh.

Chung cư cũ kĩ dị thường rách nát, đã qua bảy năm mà đèn ngoài hành lang vẫn không hề được tu sửa.

So với mùi ngai ngái nướ🇨 ŧıểυ lần đầu tiên cậu đến, hiện tại nơi này càng nồng nặc mùi tao vị. Một hương vị hủ bại và bị vứt bỏ.

Bùi Hướng Dương không hỏi Hạ Sanh vì sao hắn không quay về cô nhi viện, khi còn nhỏ cậu đứng bên ngoài nhìn thấy bên trong cô nhi viện xây dựng kiến trúc đẹp cho nên cậu nghĩ bên trong cũng là một nơi tốt. Cho đến sau này hiểu được xã hội này phức tạp cỡ nào, Bùi Hướng Dương mưới hiểu được lựa chọn hiện tại của Hạ Sanh.

Cô nhi viện không phải nhà, căn nhà Trần Đình cũng sẽ bị bán đi. Nơi này tuy là rách mướp nhưng nó là nhà của Hạ Sanh, thật sự là nơi thuộc về Hạ Sanh.

Bùi Hướng Dương biết Hạ Sanh thường thường về đây quét dọn một lần, cho nên bây giờ quay về không cần phải dọn lại nhiều.

Khoảng chừng 10 giờ, Bùi Hướng Dương nhận được điện thoại của anh cả. Anh cả hỏi cậu sao lại không nghe máy Bùi Ngọc, bây giờ bảo cậu nhanh đi về nhà.

Trong lòng Bùi Hướng Dương vẫn có chút sợ hãi Bùi Quyết Minh, cậu kính trọng lại thấy sợ hãi anh cả.

Từ lúc cậu bắt máy, Hạ Sanh tựa hồ cũng đã biết.

Bùi Hướng Dương có chút co quắp bất an đứng trước mặt hắn nói " Hạ Sanh, tớ phải, đi rồi."

Hạ Sanh đang sửa lại đồ dùng bỗng dừng lại một chút, nhưng hắn lại giả như không nghe được tiếp tục làm việc.

Bùi Hướng Dương đi đến gần hắn một chút, lặp lại một lần nữa "Người nhà, gọi tớ, về rồi."

Lúc này đây hạ Sanh mới "Ừm" một tiếng.

Từ cầu thang đen kịt đi ra, Bùi Hướng Dương đi đến dưới đèn đường cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn chung cư.

Vừa đúng lúc bắt gặp Hạ Sanh đứng ở cửa sổ lầu 3 đang rũ mắt nhìn lại cậu.

Đèn đường bên ngoài mang theo tông cam ấm, Hạ Sanh đứng sau bức màn ngũ quang bị đèn đường nhiễm một mạt ấm sáng. Vầng sáng ấm áp làm giảm đi sự sắc bén thường ngày của hắn, nó khiến Hạ Sanh tăng thêm vài phần cô độc và yếu ớt.

Không biết từ khi nào trong không trung lại nổi lên bông tuyết.

Hạ Sanh đứng ở lầu 3 rũ mắt quan sát Bùi Hướng Dương, mà cậu cũng ngửa đầu nhìn hắn.

Bọn họ cứ như vậy chỉ nhìn nhau không nói một lời.

Bùi Hướng Dương vẫn không chịu rời đi, không biết vì sao cậu có cảm giác rằng một giây phút nào đó Hạ Sanh đang muốn nói gì đó với cậu. Cho nên cậu vẫn đứng chờ tại đây.

Chờ hắn đến mức cổ mỏi nhừ, còn cho rằng Hạ Sanh vẫn sẽ như trước không nói gì.

Rốt cuộc cậu nghe thấy được giọng nói Hạ Sanh, hắn nói "Nếu tôi nhảy xuống, cậu đỡ được tôi chứ?"

Bùi Hướng Dương không cần nghĩ ngợi gì mà gật đầu, cậu sợ đứng xa quá Hạ Sanh không thấy động tác gật đầu vừa nãy.

Bùi Hướng Dương đứng dưới ánh đèn đường giang hai tay, điều chỉnh tay để sát vào góc tường một tí nói "Cậu nhảy xuống, tớ, nhất định, sẽ đỡ, được cậu."

Cậu nói nghiêm túc, đối mắt không chớp mà nhìn lên phía Hạ Sanh như là giây tiếp theo hắn thật sự sẽ nhảy từ lầu 3 xuống.

Bùi Hướng Dương lại lặp lại vài lần "Tớ, nhất định, đỡ được cậu."

"Thật sự, tớ sẽ, đỡ được cậu."

Nghe thấy câu trả lời của Bùi Hướng Dương, trong đôi mắt đen tối của Hạ Sanh nháy mắt có thêm một tia sáng.

Thì ra không phải là không có người cần hắn, ít nhất thời khắc này hắn đã biết rằng, nếu như hắn có rơi vào vực sâu cũng sẽ có một người không vì một lý do gì mà nguyện ý kéo hắn lại.

Mấy năm sau, Hạ Sanh nói cho Bùi Hướng Dương biết trong khoảnh khắc đó hắn thật sự từng có ý nghĩ muốn chết đi.

Nhưng lần này cũng như mấy lần trước đó. Khi hắn bị hắc ám vô tận nuốt lấy, có một người hết lần này đến lần khác giữ hắn lại.

Nửa đời trước, hắn sống vì chờ đợi người phụ nữ đã vứt bỏ hắn. Từ lúc Bùi Hướng Dương giang hai tay đón lấy hắn, Hạ Sanh lại có thêm một lý do khác để sống sót.

Hạ Sanh cười, hắn cười thật xán lạn, thật ôn nhu.

Bùi Hướng Dương chưa từng nhìn thấy hắn cười như vậy bao giờ, phút chốc cậu nhìn đến sửng sốt.

Hạ Sanh lần đầu tiên chủ động nói chuyện với cậu "Ngày mai gặp lại."

Bùi Hướng Dương cũng vui vẻ trở lại, cậu lớn tiếng đáp "Ngày mai gặp lại nhé!"

Cậu đi cách một khoảng rồi đột nhiên dừng bước xoay đầu nhìn lại mới phát hiện ra Hạ Sanh vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhìn cậu.

Cậu đã ở bên cạnh Hạ Sanh bảy năm, Bùi Hướng Dương chưa bao giờ có thể thấu hiểu hắn. Chính là trong nháy mắt kia, lần đầu tiên cậu có thể hiểu được Hạ Sanh đang nghĩ gì.

Người thông minh như Hạ Sanh sao có thể không hiểu được, hắn từ bỏ cơ hội ra nước ngoài cùng Trần Đình cũng chính là mất đi một cơ hội để bắt lấy hạnh phúc. Nhưng Hạ Sanh không hề muốn có cơ hội này, hắn đã lớn lên trong khổ cực cho nên hắn hiểu bất cứ khi nào chỉ cần một cái chớp mắt thôi sẽ đủ làm mọi thứ sụp đổ mất.

Hắn từ chối ý tốt của Trần Đình, từ chối cơ hội sống hạnh phúc. Chính là bởi vì sinh mệnh Hạ Sanh đã sớm có một hạt giống được gieo xuống. Người phụ nữ mặc sườn xám mỹ lệ đã vứt bỏ Hạ Sanh, cũng chính là người đã từng cho hắn cảm nhận sự ôn nhu nhất trên thế giới này. Hạ Sanh không chịu mở miệng gọi Trần Đình là mẹ, là bởi vì hắn vẫn luôn đợi người mẹ ruột quay về.

Hắn biết rõ rốt cuộc cũng sẽ ly biệt cho nên tình nguyện không khiến người khác có bất cứ ảo tưởng nào.

Tất cả mọi người trách cứ hắn lạnh nhạt, vô tình chỉ Bùi Hướng Dương biết thiếu niên này là người cố chấp nhất trên đời nhưng hắn cũng là người ôn nhu nhất.

Bùi Hướng Dương nghĩ nghĩ, rồi ra sức vẫy vẫy tay với Hạ Sanh.

.

Một trận tuyết lớn đã qua, rất mau đã đến khai giảng năm học mới. Bọn họ vào học kì 2 sơ tam bắt đầu là thí sinh trung khảo chân chính.

Tin tức mẹ nuôi Hạ Sanh xuất ngoại đã sớm lan tràn. Hạ Sanh càng hung ác, trầm mặc hơn lúc trước.

Bạn học trong lớp thậm chí cũng không dám đi đến nói chuyện với hắn, có chuyện gì đều nhờ Bùi Hướng Dương truyền đạt giúp.

Sáng sớm ngày đầu tiên, lúc Hạ Sanh vừa ra đến cửa đã thấy Bùi Hướng Dương đứng dưới lầu đợi hắn.

Thấy được Hạ Sanh, Bùi Hướng Dương mỉm cười xán lạn.

Đợt đại tuyết đứt quãng vừa rồi cuối cùng cũng dừng lại, không khí trong trẻo thoải mái, chân trời hửng sáng soi rọi bầu trời không một gợn mây.

Phía sau lưng Bùi Hướng Dương là chiếc xe đạp cậu định tặng cho Hạ Sanh nhưng lần trước không thể đưa được.

Hiện tại, Hạ Sanh không rời đi cho nên cậu có thể cho hắn rồi.

Thiếu niên ngồi lên xe đạp, Bùi Hướng Dương thì gấp không chờ nổi nhảy ngồi lên yên sau, theo bản năng cậu nắm chặt lấy hai bên góc áo Hạ Sanh.

Hiện tại thời tiết đầu xuân, Hạ Sanh không mặc áo bông nữa mà thay vào đó là một cái áo gió dày vừa phải. Mà ngón tay của thiếu niên bắt lấy góc áo hắn còn thường thường chạm vào bên eo hắn. Mỗi lần chạm trúng lại có vẻ nóng bỏng lạ thường.

Cơn gió buổi sớm còn mang theo hơi nước lạnh lẽo thổi qua hai bên sườn mặt . Trong tiếng gió nhàn nhạt, Hạ Sanh nghe thấy Bùi Hướng Dương nói từng chữ một rất nghiêm túc "Hạ Sanh, chúng ta, cùng nhau, vào, nhất trung nha."

P/s: Tác giả có phần giải thích tâm lý Hạ Sanh vì có người nói hắn vô tâm không để ý Trần Đình nhưng mà mình thấy không ai nói gì nên thôi khỏi edit.

Làm ơn đừng giục chương cũng như hỏi rằng mình còn edit bộ này tiếp không. Mình còn nhiều chuyện khác phải làm không thể ra liên tục hay có thời gian định sẵn được, cảm ơn đã xem và bình chọn.