Khanh Linh ngước mắt nhìn sắc mặt Cố Vọng, nương theo ánh sáng mặt trời có thể nhìn ra được sắc mặt hắn hơi tái nhợt, còn những thứ khác thì không nhận ra được cái gì. Ý cười nơi khóe miệng hắn như có như không, ánh mắt như có móc câu, đang câu dẫn cô qua đó.

Nhưng cô lại không phân biệt được là thiện ý hay ác ý.

Dừng một lát, cô nghĩ tới mục đích của bản thân, vẫn nên đi qua đó thì hơn.

Cố Vọng vẫn ngồi ở trong hồ như cũ, một tay hắn gác lên thành hồ, một tay khác lần chuỗi Phật châu, cặp mắt hoa đào nhếch lên: “Định giúp thế nào?”

Cô mở hộp thức ăn ra, lấy những món ăn chay kia ra đặt bên cạnh hắn, lại đưa đôi đũa đã chuẩn bị sẵn cho hắn: “Cho ngươi.”

Cố Vọng liếc mắt nhìn đôi đũa, cảm thấy buồn cười: “Chỉ vậy thôi à?”

Hắn đau nhức, cô không thể thay hắn gánh chịu, cô tới đây chỉ vì nghĩ rằng có lẽ lúc này hắn cần có một người ở bên cạnh.

Khanh Linh: “Còn có thể trò chuyện cùng ngươi.”

Hắn nhìn cô hồi lâu, bất chợt nhấc cánh tay đang gác trên thành hồ lên.

Trong lúc cô còn đang cho rằng hắn muốn ăn chút gì đó, cái tay kia lại bắt lấy cổ tay cô kéo thẳng một phát.

Cô không hề để ý, bị hắn kéo về phía trước một đoạn, cả người rớt vào trong Tẩy Linh Trì.

Cái tay đã kéo cô vào trong nháy mắt nới lỏng ra.

Nước hồ không sâu, nhưng ngay khi cô vừa té xuống lại không ngừng giãy giụa đạp nước, có làm sao cũng không đạp nước trồi lên được.

Ban đầu Cố Vọng còn có thời gian nhàn rỗi mà nhìn, thấy cô đạp nước không được, cho rằng cô sẽ lên tiếng.

Nhưng không ngờ người này không nói tiếng nào cứ thế đạp nước.

Hắn hơi thiếu kiên nhẫn, ngốc chết đi được!

Cố Vọng lập tức nghiêng người kéo cô lên. Cô trồi lên, trong nháy mắt hất tay hắn ra.

Cô Vọng thấy tay mình bị hất ra nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi nhíu mày một chút.

Khanh Linh ho nhẹ vài tiếng, mím môi không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, chỉ im lặng lau nước trên mặt mình.

Cố Vọng đợi một hồi cũng không đợi được cô lên tiếng.

“Không cần phải theo giúp ta.” Hắn ngồi về chỗ, giống như không hề nhận ra chuyện thiếu đạo đức mà bản thân đã làm: “Hối hận rồi sao?”

Lúc này cô cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu lại, khẽ nhíu mày: “Ừm.”

Cố Vọng ngước mắt, nhìn cô ở trong nước.

Y phục của Khanh Linh đã ướt đẫm, vốn dĩ nhỏ nhắn mảnh khảnh, lúc này nhìn càng thấy gầy yếu, trên mặt cũng không còn ý cười nhàn nhạt như lúc mới vừa đến.

Nước xuôi theo mái tóc nhỏ giọt rơi vào trong hồ, vang lên một tiếng “tí tách” nhỏ, ngược lại rất rõ ràng.

Môi Cố Vọng khẽ giật giật, không mặn không nhạt nói: “Vậy thì về đi.”

Lúc này Khanh Linh cực kỳ không hiểu, không biết hắn lại nổi điên gì nữa, nhưng cô quả thật không được hào hứng cho lắm.

Kết quả của việc mất hứng chính là cô tạm thời không muốn bồi hắn nữa, vì thế cô gật đầu: “Được.”

Khanh Linh đứng dậy, nhìn Cố Vọng đang rũ mắt nghịch Phật châu của mình, như thể không có người là cô ở đây.

Khanh Linh: “Ta đi đây.”

Cô đang muốn rời khỏi Tẩy Linh Trì, sau lưng đột nhiên tăng thêm một lực kéo.

Lần này cô đã có đề phòng, nhưng người sau lưng dường như không muốn tiếp tục kéo cô vào trong nước, vậy nên cô chỉ bị kéo ngồi lên thành hồ.

Đầu sỏ gây chuyện là Cố Vọng buông tay ra, hắn hơi ngồi thẳng người, cao hơn cô rất nhiều, từ trên cao nhìn xuống cô: “Ta hối hận rồi.”

Hắn chậm rãi cười nói: “Đã muốn theo giúp ta, vậy thì phải ở cùng ta đủ mười hai canh giờ.”

“Một khắc cũng không thể thiếu.”

Tâm trạng của cô không tốt, lúc này ngay cả nhiệm vụ cũng không muốn làm, buồn bực nói: “Ta không muốn giúp.”

“Được.” Cố Vọng trả lời rất nhanh, mặt mày hắn giãn ra, mỉm cười: “Ngươi có thể thử xem, coi có thể bước ra khỏi Tẩy Linh Trì này được không.”

Trong lời nói chứa đựng sự uy hiếp không hề che giấu.

Khanh Linh: “…”

Hai ngày trước cái kẻ uy hiếp ta không được tới gần ngươi, không được ‘Quá tam ba bận’ không phải là ngươi sao?

Cô chậm rãi hít vào một hơi, muốn nói thử thì thử, nhưng vừa ngước mắt lên chợt nhìn thấy sắc mặt của hắn đã trắng bệch. Mặc dù từ đầu đến cuối hắn chưa từng la đau, nhưng sắc mặt cũng không hề chuyển biến khá hơn. Trên trán dường như còn đang rịn ra mồ hôi, vậy mà một câu cũng không hề hé răng.

Khanh Linh cũng không hơn thua chuyện này nữa, dừng một lát rồi nói: “Ngươi xin lỗi ta trước đi.”

Cố Vọng có chút sửng sốt, dường như không kịp phản ứng.

“Xin lỗi đi.” Cô nghiêm túc nói: “Ta sẽ ở lại cùng ngươi.”

Trong con ngươi đen láy của Cố Vọng đè xuống một tầng tối đen, chứa đựng một chút ý vị không rõ.

Cô vẫn như cũ nhìn thẳng vào hắn, một chút cũng không lùi bước.

Suy nghĩ của Khanh Linh rất đơn giản, cô tới giúp hắn không có điều kiện, cũng không hề làm ra chuyện gì bất lợi với hắn, việc cô làm luôn luôn ngay thẳng.

Thế cho nên, hắn cũng không thể làm ra chuyện bất lợi đối với cô.

Nếu không, cô có quyền bỏ qua nhiệm vụ này.

Sau một hồi lâu, dưới ánh nhìn của cô, Cố Vọng khẽ mỉm cười.

“Được rồi.” Màu đen u tối trong mắt hắn vẫn không hề tan biến, hắn khẽ động đậy, hơi nhích tới gần cô một chút, đè giọng nói: “Là ta không tốt.”

Nói xong, dường như cảm thấy lời này rất có ý tứ, hắn lại trở về vị trí cũ, cười nói: “Tiểu Quỷ Chủ, thật xin lỗi.”

Lúc này Khanh Linh mới ừm một tiếng, ngồi xuống.

Nghe được lời xin lỗi, tâm trạng cô đã khá hơn một chút, bấy giờ mới hỏi: “Ngươi có đau không?”

Cố Vọng lười nhác a một tiếng: “Đau chứ.”

Dường như cảm thấy chưa đủ, hắn lại nói tiếp: “Đau chết đi được.”

“Làm sao bây giờ?”

Khanh Linh ở tổng cục thời gian quá lâu, gần như không còn biết đau là cái gì, thở dài một tiếng: “Ngươi nhịn thêm chút nữa đi.”

Cô nói: “Ăn chút gì đó nhé.”

Cố Vọng phát hiện, Tiểu Quỷ Chủ này hình như rất cố chấp với chuyện ăn uống.

Hắn dường như không bị ảnh hưởng gì bởi một màn giương cung bạt kiếm, tự mình cúi đầu xin lỗi ban nãy, bây giờ tâm trạng của hắn kỳ lạ là đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn hỏi: “Ăn thứ gì đó có thể làm dịu cơn đau sao?”

Khanh Linh trả lời đúng sự thật: “Không thể.”

“Nhưng ăn vào tâm trạng sẽ tốt hơn.” Cô dừng một chút, nói tiếp: “Chắc là sẽ không khó chịu như vậy nữa.”

Cố Vọng nhớ tới dáng vẻ lúc cô ăn điểm tâm ở Túy Hoa Lâu trước đó. Ăn cực kỳ chuyên chú, tướng ăn ngược lại cũng rất đẹp mắt.

Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Cố Vọng ngồi nhích lại gần chỗ cô vừa đặt hộp thức ăn, hơi ngước mắt lên: “Lại đây.”

Khanh Linh có chút mờ mịt.

Cố Vọng chậm rãi cầm đũa lên. Đồ ăn chay ở Vô Trần Sơn quả thật rất ngon, có điều đã lâu lắm rồi hắn chưa được ăn.

Lúc vừa mới tới Vô Trần Sơn, hắn rất thích đến nhà ăn để ăn cơm chung với các sư huynh đệ, nhưng sau cái lần đầu tiên hắn không áp chế được huyết mạch ấy, đám sư huynh đệ kia đã bắt đầu sợ hắn.

Mặc dù trên mặt bọn họ không biểu hiện gì, nhưng cảm giác được là có khoảng cách.

Hắn sẽ không tự mình chuốc lấy nhục.

Thế cho nên sau này, bình thường hắn không đi ăn vào giờ cơm, về sau nữa hắn tịch cốc(*), cuối cùng không cần phải đi nữa.

(*)Tịch cốc: người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành. Tu luyện đến một mức độ nào đó không cần ăn cơm vẫn có thể sống được.

Mùi vị kia ngược lại chỉ còn tồn tại trong trí nhớ. Cố Vọng cầm đũa lên nhưng lại không ăn, thấy cô nhích tới đây, hắn còn nhẹ giọng hỏi:

“Có đói bụng không?”

Lúc này trên mặt hắn có ý cười, nói chuyện cũng dùng giọng điệu nhỏ nhẹ ấm áp. Mặc dù vẫn còn chút ý vị hờ hững, nhưng hoàn toàn khác hẳn với lúc giằng co cùng Lâm Ngân Chi ở giữa rừng, cũng không giống với lúc kéo cô xuống nước.

Đây là hắn chưa bị hắc hóa sao?

Khanh Linh cảm thấy rất tốt.

“Không đói bụng.”

Cô đã ăn cơm trưa, bây giờ quả thực không đói bụng, nhưng muốn ăn thì cũng có thể ăn thêm được, dù sao đã lâu như vậy, cũng sắp tới giờ cơm chiều, ăn thêm nữa vẫn được.

Cố Vọng gật đầu: “Đói rồi?”

Khanh Linh: “…?”

Cố Vọng đặt đôi đũa vào tay cô: “Ăn đi.”

Cô đoán là hắn chưa nghe rõ: “Ta nói… ta không đói bụng.”

“Cái này là đem cho ngươi ăn.”

Từ đầu đến cuối hộp thức ăn đều được cô dùng linh lực hâm nóng, thức ăn không hề bị nguội lạnh.

“Ta tịch cốc.” Tay Cố Vọng gác lên thành hồ, chống đầu, dáng vẻ phiêu diêu tự tại.

Khanh Linh: “…”

Nhận thấy vẻ mặt cô lại bắt đầu xụ xuống, hắn mới biết phục thiện: “Thật xin lỗi, lừa ngươi thôi.”

Xin lỗi ngược lại hết sức trôi chảy thuận miệng, còn có vẻ như rất thích nữa chứ.

Câu nói còn đang dang dở của Khanh Linh bị kẹt lại trong cổ họng.

Cô lấy làm lạ hỏi: “Vậy sao ngươi còn bảo ta đem cơm cho ngươi?”

Cố Vọng nghĩ thầm: À, ta chỉ là nhàm chán quá thôi.

Nghĩ tới việc Tiểu Quỷ Chủ này không biết vì nguyên nhân gì lại chạy tới Vô Trần Sơn, vô duyên vô cớ nói có chút lo lắng cho hắn.

Ngày hôm sau hắn chỉ là đột nhiên nghĩ tới, muốn đi xem thử liệu Tiểu Quỷ Chủ này có thật sự chạy tới đây ăn chay hay không.

Nghe cô nói muốn đưa cơm cho mình, hắn cảm thấy dù gì cũng đang nhàm chán, Tiểu Quỷ Chủ này còn rất biết cách ăn nói, nghe nhiều thêm một chút cũng không sao, cho nên mới đồng ý.

Nếu như hắn nói ra những lời này, nói không chừng Tiểu Quỷ Chủ sẽ thẳng thừng quăng đũa chạy lấy người.

Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Cố Vọng nhớ tới những lời mà cô đã nói trước đó, tùy tiện chọn một câu trong số đó, lười biếng nói: “Chắc là muốn ngươi tới ở bên cạnh ta một lát.”

Hắn chống lại ánh mắt “ta thì thấy ngươi đang nói hươu nói vượn” của Khanh Linh, cười khẽ: “Ăn đi.”

Không thể lãng phí đồ ăn, Khanh Linh ngẫm nghĩ, nên vẫn cầm đũa lên.

Cố Vọng vẫn đang chống cằm nhìn cô, quả nhiên tướng ăn rất đẹp, giống hệt như đang ăn mấy món sơn hào hải vị gì đó vậy.

Lực chú ý bị tản ra rất nhiều, đau nhức trên cơ thể dường như cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Hắn đã ở trong Tẩy Linh Trì này đợi rất nhiều năm, mỗi ngày mỗi đêm đều phải tự mình vượt qua, vừa yên tĩnh vừa dài dằng dặc, nhưng lúc này dường như đã có sự khác biệt.

Hắn nhìn một bên sườn mặt của cô, bất chợt hỏi: “Ngươi có đau không?”

Khanh Linh quay đầu lại với hai má phồng lớn, trong mắt có chút mờ mịt: “Đau gì?”

“Không có gì.”

Xa xa truyền đến tiếng chuông ngân vang vọng của Vô Trần Sơn. Vô Trần Sơn là vùng đất Phật gia thanh tịnh, ngay cả mây trên đỉnh núi cũng có một màu vàng kim nhàn nhạt bao phủ, vừa thánh thiện vừa thuần khiết.

Nhưng ở đây lại có một người như hắn.

Dù đã mgâm mình ở trong Tẩy Linh Trì trăm ngàn lần vẫn không tẩy sạch được gốc nghiệt.

Cố Vọng dời tầm mắt, nhìn về phía khuôn miệng trái tim của cô, có chút tò mò.

Thân là Quỷ Chủ lại không có phản ứng với nước của Tẩy Linh Trì, vậy thì trái tim cô có bao nhiêu sạch sẽ?

Vách núi cấm của Quỷ Giới, quanh năm âm u không thấy sức sống, nơi quỷ khí dày đặc lại có một người như vậy, sạch sẽ không có gì sánh được.

Liệu ai có thể sánh bằng được đây?

Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Khanh Linh ăn xong quay đầu lại, thấy Cố Vọng đã dựa vào thành hồ nhắm mắt, tựa như ngủ thiếp đi. Cô cũng không quấy rầy nhiều, tự mình rón rén nhích sang bên cạnh.

Đợi qua một hồi lâu Cố Vọng cũng không có ý tỉnh lại, định ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày một đêm. Mặc dù nước ở hồ này rất lạnh, nhưng đối với Quỷ Tu mà nói cũng không phải không chịu được.

Chỉ là cái thành hồ này hơi cứng.

Cô đã đồng ý với hắn thì không thể nuốt lời, như vậy cũng không thể rời đi.

Vì thế Khanh Linh đành thả quỷ khí ra, quỷ khí không tới gần nước được, chỉ có thể thả ở cạnh hồ. Cô tự làm cho mình một cái gối đầu nho nhỏ, dựa lên cảm thấy cũng không tệ lắm, lại quan sát Cố Vọng ở bên kia.

Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng dịch chuyển qua đó, một tia quỷ khí ở đầu ngón tay lan ra, tiến về phía đầu Cổ Vọng.

Cô sợ đánh thức hắn nên rất cẩn thận, cũng không hề phát hiện bàn tay đang đặt ở trong nước của Cố Vọng khẽ nhúc nhích.

Quỷ khí có thể vô hình cũng có thể hữu hình.

Đợi tia quỷ khí đó rơi vào sau đầu Cố Vọng, cô mới chậm rãi thả ra nhiều hơn, mãi cho đến khi sau ót hắn được kê thêm một chiếc gối nhỏ, giúp nâng đầu hắn cao lên một chút.

Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cô nhìn vẻ mặt đang say ngủ của Cố Vọng, lúc hắn ngủ hình như không còn mang theo tính công kích quá nhiều, không nhìn thấy thần sắc của đôi mắt kia nữa, cũng sẽ không có vẻ quá khó hiểu.

Thậm chí bởi vì sắc mặt tái nhợt, lại khiến cho hắn tăng thêm mấy phần sa sút tinh thần.

Khanh Linh nhớ tới nội dung cốt truyện, khẽ thở dài: “Cố Vọng, ngươi cố gắng lên, ngủ ngon.”

Nói xong, cô lại di chuyển về vị trí của mình, vò vò gối đầu nhỏ, tựa vào gối ngủ thiếp đi, trước khi ngủ còn nghĩ: nếu như ở chỗ nào cũng ngủ được thì thật dễ nuôi.

Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Trăng đã treo lên đầu ngọn liễu.

Tẩy Linh Trì im ắng tới mức ngay cả tiếng nước hay tiếng hít thở đều không nghe thấy.

Cách thật lâu sau đó, Cố Vọng mới mở to hai mắt, ánh mắt ngược lại rất tỉnh táo.

Ở trong Tẩy Linh Trì phải chịu đau nhức như vậy, làm sao hắn có thể ngủ được?

Nhưng cảm nhận được “cái gối” dưới đầu, hắn vậy mà tạm thời không nhúc nhích, chỉ im lặng đợi thật lâu.

Tầm mắt chuyển qua trên người Khanh Linh ở cách đó không xa, cô ngược lại ngủ rất say, cũng rất yên tâm về hắn.

Cố Vọng nghiêng đầu, ở trong bóng đêm đen kịt nhìn cô hồi lâu. Cuối cùng hắn chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt của cô.

Nghe thấy tiếng động, Khanh Linh có hơi lo lắng, nhưng Cố Vọng đã đưa tay ra điểm lên mi tâm cô một cái, cô lập tức ngủ thiếp đi.

Cố Vọng khẽ xùy một tiếng, bế người đứng dậy bước ra khỏi Tẩy Linh Trì, liếc mắt nhìn cái ô giấy dầu còn đang mở trên mặt đất, trước mắt chợt hiện lên một màn lúc Tiểu Quỷ Chủ xuất hiện ở Tẩy Linh Trì kia.

Trong mắt hắn nhiều hơn một chút suy nghĩ sâu xa, cầm dù lên, ôm người rời khỏi đây đi tới phía sau núi.

Dưới Vô Trần Sơn không có tầng Phật quang kia, lửa ma trơi trong người Khanh Linh và Linh Si đều xông ra. Bọn họ vẫn luôn ở dưới núi không thể đi lên, chỉ có thể trông chừng ở gần đó.

Cố Vọng nhìn người trong ngực, trong nháy mắt cũng không biết là cô gan lớn hay là không có tính toán.

Linh Si thấy chủ tử ở trong ngực Cố Vọng, biết người này rất nguy hiểm, trong phút chốc lập tức cảnh giác:

“Buông chủ tử ra.”

Cố Vọng khẽ liếc mắt nhìn hắn ta, cười nói: “Rõ ràng là nàng ấy tìm tới ta.”

“À, lại còn đang ngủ ở chỗ của ta.”

Linh Si: “…”

Đúng là chủ tử một thân một mình đi lên núi.

Đuôi mắt Cố Vọng khẽ nhếch lên: “Nàng ấy trọ ở chỗ nào?”

Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Khanh Linh vừa thức dậy sau giấc ngủ, nhìn thấy giường khách điếm, tạm thời chưa kịp phản ứng. Không phải cô đang ngủ ở Tẩy Linh Trì sao?

Cô vừa bước ra khỏi phòng, Linh Si nháy mắt xuất hiện: “Chủ tử.”

Khanh Linh nghi ngờ: “Sao ta lại ở chỗ này?”

Linh Si im lặng một lát nhưng vẫn thành thật trả lời: “Là kẻ Phật tu kia đã đưa ngài về.”

Là Cố Vọng ư?

Không phải nói mười hai canh giờ, một khắc cũng không thể thiếu sao?

Khanh Linh không hiểu nổi.

Trên người cô nhẹ nhàng thoải mái, y phục lại không đổi, xem ra là Cố Vọng đã dùng Thanh Tịnh Thuật làm khô cho cô.

Khanh Linh mỉm cười, hắn chưa hắc hóa cũng không tệ lắm.

Vừa thức dậy, cô lại nhớ tới tình huống của Cố Vọng, có chút không yên lòng, nên lại tiếp tục lên núi. Cô cảm thấy có lẽ quan hệ giữa cô và Cố Vọng trước mắt cũng không tệ lắm, có điều lại không nhìn thấy Cố Vọng ở sau núi.

Cô có chút hối hận, lẽ ra nên lưu lại một cái Truyền Âm Phù.

Nghe Tống Đoan nói Cố Vọng vẫn còn ở sau núi, cô bèn đi sâu vào trong.

Xuyên qua một mảnh rừng trúc, lập tức trông thấy một căn nhà bằng trúc không lớn bên dưới vách đá dựng đứng. Ở đây ngoài nơi này ra thì cũng không còn chỗ nào khác.

Hắn sống ở đây sao?

Cửa nhà trúc đóng chặt, dường như không có ai ở đây.

Khanh Linh do dự không tiến lên, lúc này sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói uy nghiêm: “Ai đó?”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy người tới là vị trưởng lão đã đưa Cố Vọng đi ngày hôm qua đang đứng ở sau lưng. Chắc là sư phụ của Cố Vọng, Vô Khuynh trưởng lão.

Khanh Linh: “Trưởng lão.”

Vô Khuynh trưởng lão vừa nhìn thấy cô lập tức nhớ ra đây là Quỷ Tu ngày hôm qua. Ông ta cau mày: “Vì sao ngươi lại ở đây?”

Khanh Linh: “Ta tới tìm Cố Vọng.”

Sắc mặt Vô Khuynh trưởng lão không hề chuyển biến khá hơn: “Ngươi là Quỷ Tu.”

“Đúng vậy.” Khanh Linh không sợ bị ông ta nhận ra: “Đêm qua ta và Cố Vọng tách ra, ta hơi lo cho hắn nên muốn tới xem hắn đã khá hơn chút nào chưa.”

“Đêm qua?”

“Phải, đêm qua ở Tẩy Linh Trì.”

Vô Khuynh trưởng lão thấy cô không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại nhớ tới hôm qua lúc Cố Vọng gần đi rõ ràng là đang nói chuyện với Quỷ Tu này, dáng vẻ cũng không giống như kẻ địch. Tối qua cô đã từng tới Tẩy Linh Trì sao?

Vô Khuynh trưởng lão im lặng một lát rồi mới nói: “Hắn đã xuống núi rồi.”

Khanh Linh không ngờ Cố Vọng lại rời khỏi Vô Trần Sơn nhanh như vậy, vô thức hỏi: “Hắn đi đâu?”

Lần này không hề nhận được câu trả lời.

Khanh Linh kiên nhẫn đợi một hồi, bấy giờ Vô khuynh trưởng lão mới đáp: “Hắn đi đâu cũng chưa từng nói cho ta biết.”

Đúng.

Tính cách của hắn chính là như vậy.

Xuống núi, Khanh Linh đành phải vận dụng quỷ mạch của mình.

Nhìn quỷ ảnh từ dưới mặt đất bốc lên, cô không cảm thấy sợ hãi mà còn hỏi: “Các ngươi có biết Cố Vọng đi đâu không?”

Đây đều là những quỷ hồn chưa tan biến ở dưới chân núi Vô Trần Sơn, không có ý thức. Ngày sau hoặc là tan biến hoặc là bị luyện hóa thành quỷ nô như Linh Si vậy, hoặc là bị Quỷ Tu hấp thu.

Có điều, bọn chúng hẳn là nắm rõ tình huống của Vô Trần Sơn.

Đám quỷ ảnh kia trả lời: “Đi tới biên giới Kim Uyên ở phía Tây.”

Dãy núi Kim Uyên ở phía Tây có địa hình hiểm trở, còn có một chỗ Thần Cảnh Kim Uyên, nghe nói bên trong Thần Cảnh trên mặt đất khắp nơi đều là kho báu, còn có một gốc cây thần.

Cây thần này được linh khí ngàn năm của Thần Cảnh dưỡng dục mà thành, giống như yêu quái chạy loạn khắp nơi, có rất nhiều tu sĩ đã từng đi tìm nó, hoặc là tìm không được, hoặc là bị nó đánh lùi.

Cây thần giống như một vật dẫn chứa đựng linh khí nồng hậu, dùng hoài không hết, cũng là thần khí chữa thương.

Vô số tu sĩ đều muốn có được nó.

Cuối cùng đương nhiên là nam chính đạt được, vì vậy mà tu vi của y mới tăng mạnh.

Trong kịch bản, Cố Vọng cũng đi Thần Cảnh Kim Uyên, thứ đồ như cây thần này hắn cũng muốn có. Đối với hắn mà nói, có cây thần thì sẽ áp chế huyết mạch tốt hơn.

Có điều hắn vừa mới tới Thần Cảnh, đã bị người của Ma Tộc đuổi kịp.

Bởi vì huyết mạch trong cơ thể, rất nhiều tu sĩ đều cho rằng hắn là đồng bọn của Ma Tu, lập tức vùng dậy tấn công. Cố Vọng bị tu sĩ và Ma Tộc cùng nhau công kích. Cuối cùng vẫn là Lâm Ngân Chi xuất hiện bảo vệ hắn.

Cô khẽ hít vào một hơi.

Lâm Ngân Chi… bảo vệ Cố Vọng sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Ngân Chi: Vô tội.

Cố Vọng: Oh, vợ ta sẽ đến thôi.