*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tố Dĩ có manh mối của sư phụ, nhưng đồng thời, cũng nghe được tin tức Sở Y Nhân được cứu.

Sở Y Nhân thế nào không quan hệ tới bọn họ. Hai người vẫn ngày đêm phóng ngựa trên đường, tiến về hướng tòa thành mà sư phụ nàng từng xuất hiện qua.

Máu của Mạc Duật đã ngừng chảy, nhưng hắn cũng lâm vào hôn mê, mỗi ngày thanh tỉnh không đến một canh giờ. Tố Dĩ thực lo lắng có một ngày, hắn đột nhiên ngủ không tỉnh dậy.

Nàng muốn kéo dài thời gian, muốn cùng Diêm Vương đoạt mệnh. Người như Mạc Duật làm sao có thể không có tiếng tăm gì chết đi!

Đột nhiên, con ngựa chấn kinh, điên cuồng xông thẳng về phía trước, trong xe, bọn họ đều lảo đảo choáng váng. Tố Dĩ lập tức ôm lấy Mạc Duật, chuẩn bị nhảy xe, nhưng xe lại đột nhiên ngừng lại. Tố Dĩ ngửi được mùi máu tươi.

Ngựa bị giết!?

Thật yên tĩnh, bên ngoài không có một chút âm thanh. Cho dù là ở ngoại ô, sao có thể ngay cả tiếng chim kêu đều không nghe thấy?

Tố Dĩ ôm Mạc Duật, cảnh giác nhìn ra rèm cửa.

"Tố Dĩ, ta biết ngươi cùng Mạc Duật ở bên trong."

Sở Y Nhân?! Sao nàng có thể ở đây, không phải nàng đang lẩn trốn sao?

Tố Dĩ mím chặt môi, nhìn Mạc Duật vẫn còn hôn mê, không biết nên liều chết, hay là nên lập tức chạy trốn.

Ngoài Sở Y Nhân có lẽ còn có người khác, như La Chi Hoán hoặc Tân Từ, chỉ có một mình nàng đối phó có khả năng......Bởi vì phải mang theo Mạc Duật, Tố Dĩ không hề nắm chắc phần thắng, nên cũng không dám mạo hiểm.

Tố Dĩ ôm Mạc Duật xuống xe. Sở Y Nhân nhìn chằm chằm vào Mạc Duật. Nhưng Mạc Duật đang chôn mặt ở trong lòng Tố Dĩ, nàng chỉ có thể nhìn đến cái gáy của hắn.

"Đem hắn cho ta."

Tố Dĩ nhíu mày nhìn Sở Y Nhân. Trạng thái của nàng rất kỳ quái, hơi thở gấp gáp, nhưng không giống như bị mất trí nhớ, cũng không giống như lại thay đổi một người khác. Thần trí của nàng không quá tỉnh táo, hơn nữa ánh mắt nhìn Mạc Duật......thực điên cuồng.

Tố Dĩ cố kị độc dược mà Sở Y Nhân có trên người, không dám tới gần. Tuy rằng đã xác định được Sở Y Nhân chỉ lẻ loi một mình, nhưng Mạc Duật hiện tại chịu không nổi xóc nảy quá lớn, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đem hắn cho ta, ngươi trị không khỏi hắn, hắn sẽ chết."

Hai mắt Sở Y Nhân nhìn chằm chằm Tố Dĩ. Cặp mắt kia giống như người chết, đờ đẫn không có thần thái. Nàng không phải mù, mà đang lâm vào thế giới riêng của mình, trong mắt căn bản không coi bọn họ là người sống.

"Ta dựa vào cái gì tin ngươi?"

Sở Y Nhân nhìn Tố Dĩ thật lâu, đột nhiên cười nhạo một tiếng:

"Ta vì sao muốn làm ngươi tín nhiệm? Ta có thể giết ngươi trước, đoạt Mạc Duật sau!"

Tố Dĩ trước kia cũng không e ngại Sở Y Nhân. Tuy rằng nàng có vài thứ vũ khí kỳ quái, nhưng lại không có võ công, không đủ gây sợ hãi. Nhưng hiện tại, nàng cảm nhận được trên người Sở Y Nhân có một cỗ hơi thở đáng sợ, áp lực đè nén, cường đại làm cho người ta nhịn không được muốn cúi đầu lễ bái.

Tố Dĩ cắn môi, dùng mùi máu tươi để bảo vệ thần trí. Lúc này, Mạc Duật trong lòng nàng hơi động, từ từ tỉnh lại.

"Mạc Duật!" Sở Y Nhân kinh hỉ kêu.

Mạc Duật dựa vào Tố Dĩ, chậm rãi đứng lên, tóc dài rối tung phất phơ trong gió. Thân thể hắn thực gầy, trường bào màu xanh rộng thùng thình lệch lạc treo tại trên người hắn, khiến hắn càng có vẻ suy yếu. Hắn nhìn về phía Sở Y Nhân, vẻ mặt lãnh ngạo trước sau như một.

"Thật tốt, Mạc Duật, ngươi vẫn như vậy......" Sở Y Nhân cư nhiên khóc.

Nàng lại lộ ra nụ cười nhu nhược như dĩ vãng, kìm lòng không đậu tiến từng bước về phía trước:

"Mạc Duật, ngươi xem. Ta hiện tại chỉ có một mình. Ta không cần bọn họ......Bọn họ không phải người tốt......Bọn họ đều bị hệ thống giết chết......"

Tố Dĩ nắm chặt tay Mạc Duật, lại nhanh chóng buông ra, lấy từ trong lòng ngực hắn ra một cây quạt:

"Dùng lâu như vậy, cũng nên trả cho ta."

Nàng nhìn ánh mắt Mạc Duật, không gợn sóng không sợ hãi nói:

"Đã đến lúc ta anh hùng cứu mỹ nhân, phải không, Mạc Duật?"

Cặp mắt sâu như biển cả của Mạc Duật ảnh ngược ra gương mặt thanh tú của Tố Dĩ, lẳng lặng nổi lên một chút gợn sóng. Hắn hạ xuống mi mắt, lui về sau nửa bước.

"Mạc Duật! Ngươi......"

Tố Dĩ phất ra cây quạt, dễ dàng chặn ngang ánh mắt si mê của Sở Y Nhân:

"Sở tiểu thư, chỉ sợ ngươi cần giải quyết ta trước."

Sở Y Nhân trừng to hai mắt, bên trong tràn ngập thù hận cùng lửa giận, đối với Tố Dĩ gầm lên:

"Lại là ngươi! Mỗi lần đều là ngươi! Ta muốn giết ngươi!!"

Trên người Sở Y Nhân đột nhiên phát ra một tầng hào quang cường đại. Trong nháy mắt, trong tay nàng đã xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, điên cuồng hướng về phía Tố Dĩ đâm tới. Tố Dĩ khẽ nghiêng người, tránh thoát công kích. Sở Y Nhân chật vật lảo đảo một chút, liền nhanh chóng xoay người, đánh tới Tố Dĩ. Bộ dáng dữ tợn, hoàn toàn không còn vẻ nhu nhược ngày xưa.

Tố Dĩ không dám khinh thường. Vừa rồi kiếm khí sát qua bên người nàng đã mài bị thương làn da nàng. Sát khí mãnh liệt ập đến làm cho nàng thập phần không thoải mái. Hơn nữa, Sở Y Nhân quá điên cuồng, rõ ràng đã gần như mất đi thần trí. Xem ra, thanh kiếm trên tay nàng không đơn giản.

Tố Dĩ chuyển động cây quạt. Cây quạt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thanh quang như hồng, linh động phiêu dật, sát khí trên không trong nháy mắt liền tiêu tán. Sở Y Nhân cũng dần thanh tỉnh một chút. Nhưng sau khi thanh kiếm trên tay tản ra một luồng sương mù màu đen, nàng lại điên cuồng vọt đến. Ánh sáng trên cây quạt của Tố Dĩ hóa thành từng đợt xung điện, dũng mãnh đi qua, lưu quang lóng lánh. Từng luồng kim khí đạm nhạt phiêu lãng mà trùng điệp tuôn trào, lặng lẽ xoay quanh, không chút do dự đâm trúng Sở Y Nhân.

Sở Y Nhân dừng động tác, cúi đầu xuống nhìn. Trên người nàng đã bị đâm vô số ngân châm! Nàng cong lên khóe môi, nhìn về phía Tố Dĩ, trong mắt tràn đầy tà khí. Mũi chân điểm một cái, mạnh mẽ hướng về phía Tố Dĩ phóng tới. Kiếm vũ như gió, kiếm thế như hồng, loáng thoáng còn chứa tiếng sấm nổ mạnh, giống như vô hình mà thập phần uy lực. Tố Dĩ lấy quạt cản lại, lấy nhu thắng cương, làm như không hề gợn sóng trước công kích cường đại kia, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, tiêu sái không thôi. Nhưng dần dần nàng liền phát hiện không ổn, xung quanh huyết vụ* phiêu đãng, không khí xơ xác tiêu điều tràn ngập, còn có vài phần làm người ta lo lắng mà không hiểu vì sao.

*Sương mù đỏ như máu*

Sở Y Nhân cả người đều là máu, cơ hồ đã không nhìn ra hình dạng. Bộ pháp phù phiếm, vẻ mặt dại ra, chỉ duy độc hai tay còn lưu loát, kiếm thế mãnh liệt, rõ ràng chính là đang bị kiếm khống chế! Tố Dĩ xác định Sở Y Nhân đã bị thương nặng, cho dù không chết, cũng không có khả năng hoạt động tự nhiên.

Nàng.....vẫn là người sao?

Thế công của Sở Y Nhân rất mãnh liệt, Tố Dĩ cố tình bị trúng một quyền, nhân cơ hội phế đi kinh mạch của nàng. Sở Y Nhân rốt cuộc tê liệt, không thể tiếp tục công kích. Tố Dĩ thối lui đến bên cạnh Mạc Duật, cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Y Nhân đã không hề động đậy.

Mạc Duật nắm lấy tay nàng, Tố Dĩ cũng lập tức nắm trở lại tay hắn, dần dần bình ổn hơi thở.

Sở Y Nhân quỳ rạp trên mặt đất, thì thào lẩm bẩm cái gì đó. Đột nhiên, nàng đứng lên, Tố Dĩ kéo Mạc Duật lui về phía sau từng bước. Nhưng Sở Y Nhân chỉ ngẩng đầu, chấp nhất nhìn Mạc Duật:

"......Đừng sợ, Mạc Duật, độc của ngươi không có giải dược. Nhưng ta hỏi qua, hệ thống sẽ không thương tổn kí chủ của nó. Ta sẽ cùng nó đổi "Đổi Chủ Đan". Chỉ cần ngươi trở thành kí chủ của hệ thống, độc của ngươi có thể được hóa giải......"

Tố Dĩ không hiểu lắm lời nói của nàng. "Hệ thống" mà Sở Y Nhân nói, nàng cũng có chút ấn tượng. Xem ra là một thứ gì đó quỷ quái, hao hao như linh khí, hơn nữa đã nhận chủ. Linh khí kia có thể cung cấp cho Sở Y Nhân rất nhiều thứ tiện lợi, nhưng có vẻ muốn được nó cung cấp cũng không dễ dàng. Sở Y Nhân nói tới việc đổi chủ, nàng một chút cũng không tin tưởng. Nàng không tin cái gọi là hệ thống kia, vì sao nó lập ra nhiều kế hoạch như vậy, đột nhiên lại cải biến chủ ý.

Tố Dĩ nghĩ, nếu thực có thể đổi chủ, nàng muốn tự thân thử trước một chút, nếu thấy không có vấn đề gì, nàng sẽ hỏi cái hệ thống kia muốn lại "Đổi Chủ Đan", đưa cho Mạc Duật.

"Được."

Tố Dĩ còn đang lo lắng, không ngờ Mạc Duật đã mở miệng. Nàng khiếp sợ, Sở Y Nhân thì mừng rỡ.

Giống như Tố Dĩ hiểu biết Mạc Duật, Mạc Duật càng hiểu biết Tố Dĩ. Cô nương ngốc nắm chặt tay hắn như vậy, nàng là đang chuẩn bị hy sinh trước, hắn làm sao có thể không biết.

Tố Dĩ kích động lôi kéo Mạc Duật. Mạc Duật vốn không đủ khí lực, lắc lư một cái. Ngoại bào vốn đã lỏng lẻo càng thêm mở rộng, hắc hòm liền vô tình rớt xuống.

Lúc này, hệ thống đang im lặng hồi lâu đột nhiên cất tiếng:

[Phát hiện hắc hòm, mức độ hoàn thành đầu mối chính nhiệm vụ: 95%]

Sở Y Nhân gắt gao nhìn chằm chằm cái hòm kia. Ba người lập tức ở trong trạng thái giằng co.

"Các ngươi có thể lấy thứ này đổi "Đổi Chủ Đan", quăng cho ta."

Tố Dĩ khẽ đá cái hòm. Cái hòm kia liền văng vào chính giữa ba người.

Thanh âm của hệ thống vẫn không ngừng vang dội trong đầu, nhưng Sở Y Nhân cũng không để ý. Nàng nhìn cái hòm vài lần, lại si ngốc nhìn về phía Mạc Duật.

"Mạc Duật, ngươi đến đây đi. Ta vì ngươi buông bỏ nhiều như vậy. Ta không cần quay về, không cần hệ thống, mỹ mạo tài phú đều không cần, ngươi lại đây đi."

Nàng ngoan độc trừng mắt nhìn Tố Dĩ:

"Nữ nhân này có cái gì tốt! Nàng chỉ là một người qua đường, không tài không mạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết đi. Nàng ích kỷ vô năng như vậy!"

"Sai rồi." Tố Dĩ đột nhiên mở miệng. Nàng rút ra tay Mạc Duật, tiến lên từng bước, bình tĩnh chống lại ánh mắt ác độc của Sở Y Nhân:

"Không nhận ra sao? Tới bây giờ ngươi luôn làm sai. Mỹ mạo không thể làm ngươi được đến thật tình, tiền tài cũng không thể mua được chân ái. Ngươi đạt được càng nhiều, mất đi càng nhiều. Mạc Duật không phải vật sở hữu của ngươi, cũng không phụ thuộc vào ngươi. Sinh tử của hắn, hắn có quyền lựa chọn."

"Ngươi chính là một người qua đường, ngươi chính là một người qua đường. Ngươi dựa vào cái gì......" Sở Y Nhân đột nhiên nổi điên vọt lên, nhưng lại bị hắc hòm trên đất làm sẫy chân. Nàng gục xuống mặt đất, cái hắc hòm kia bắt đầu phát ra lục quang.

Tố Dĩ lập tức đem Mạc Duật che chở phía sau, nhìn biểu tình của Sở Y Nhân càng ngày càng thống khổ.

[Đạt được hắc hòm, mức độ hoàn thành đầu mối chính nhiệm vụ:100%, thỉnh người chơi lựa chọn phần thưởng thông quan.]

Trong não Sở Y Nhân đột nhiên đau nhức. Nàng không thể nghe rõ lời nói của hệ thống. Nàng ôm đầu, thống khổ lăn lộn trên đất, mà lục quang trên cái hắc hòm kia càng ngày càng cường thịnh.

"Không ổn, chúng ta đi mau."

Tố Dĩ kéo tay Mạc Duật, đang muốn chạy đi. Nhưng Mạc Duật lại dừng cước bộ, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía cái hắc hòm đang phiêu đãng ở giữa không trung.

Hắc hòm sao? Hắn đột nhiên thấy được một hình bóng, đó là......

Cảm giác bên trong rất quen thuộc, giống như......

Cái hòm kia đột nhiên bật mở. Một hạt châu lục sắc rớt ra ngoài, phát sáng hào quang bao phủ toàn bộ nơi bọn họ đang đứng. Ánh sáng đó thật sự quá chói mắt, làm tầm nhìn của Tố Dĩ chỉ còn một mảnh trắng xoá.

"Mạc Duật! Mạc Duật!" Tay của Tố Dĩ sớm bị buông ra. Nàng tìm không thấy Mạc Duật.

"Mạc Duật, ngươi ở nơi nào!?"

"......Tố Dĩ?" Mạc Duật nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, kiều nhỏ giống như trong tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn thấy không rõ lắm. Hắn tiến lên từng bước, đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của nàng.

"Không---"

Ầm ầm---

Chín đạo sét đánh liên tục đánh xuống lục châu. Mạc Duật ở gần nó nhất cũng bị công kích. Mạc Duật khựng lại cước bộ, hộc ra một búng máu to, không trọng lượng té sấp về phía trước. Tố Dĩ vội vàng tiếp được hắn.

Khuôn mặt Mạc Duật đã cháy sém một mảnh. Tố Dĩ có lau thế nào cũng không sạch sẽ. Nàng vừa khóc vừa nói:

"Tại sao có thể như vậy? Mạc Duật ngươi vốn thích sạch sẽ, không thể bẩn như vậy được......"

Mạc Duật dốc hết toàn lực cầm tay nàng:

"Không có việc gì......"

"Sao có thể không có việc gì?"

Mạc Duật nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của nàng, muốn đem nàng ôm vào lòng, lại phát hiện cả người vô lực. Nhưng cho dù đang mở to hai mắt, tầm nhìn trước mắt hết thảy lại mơ hồ như vậy:

"Nhìn......không thấy nữa......"

Tố Dĩ kích động cầm tay hắn đặt lên mặt mình. Lúc đụng đến nước mắt của nàng, Mạc Duật dừng động tác, giống như lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nhẹ giọng nói:

"Thực xin lỗi."

Lời nói còn lại đã tiêu tán trong không khí.

Tố Dĩ......hãy còn sống......

Lục châu lại phát ra hào quang chói mắt. Tố Dĩ cái gì cũng nhìn không tới, chỉ cảm thấy cỗ thân thể ấm áp trong lòng chậm rãi biến lạnh......

Hắn nói hắn sẽ không chết...

Hắn đã đáp ứng nàng......

Nhưng hắn đã không còn hơi thở......

"Mạc Duật ngươi là đồ lừa đảo!!!" Tố Dĩ khóc rống, cảm xúc bạo động, nháy mắt lâm vào trong bóng đêm.

Lục quang qua đi, trên thi thể Sở Y Nhân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, dần dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất.

[Người chơi đã tử vong, một lần nữa tìm kiếm tái nhập.]

Tố Dĩ ôm chặt Mạc Duật. Hai người bị một đoàn hào quang lục sắc bao quanh. Lục quang càng lúc càng mờ nhạt. Thật lâu sau, hai người vốn đang ngồi trên mặt đất, cũng giống như Sở Y Nhân dần dần tan biến.

-- Tiểu kịch trường --

Hệ thống: [Ha ha, kịch bản lần này tất cả đều chết hết. Thỉnh các vị nhân vật bày tỏ một chút cảm thụ tử vong của mình.]

Du Tông: "Ta chết thật mạc danh kỳ diệu. Thân thể bị đâm vô số ngân châm, sau đó bụp một tiếng tan nát, bay hơi, rong huyết.....Vì sao tử trạng của ta lại thê thảm như vậy!"

Phùng Tu: "Không biết chết như thế nào, không có cảm giác, trong văn cũng không nói......Lần sau có thể đổi một kiểu chết có cảm giác tồn tại chút được không? À nhầm, nói sai rồi, lần sau có thể đừng bị chết không?" (π_π)

La Chi Hoán: "Tinh! Tẫn! Nhân! Vong! Nữ nhân kia lừa ta ăn **** dược!"

(~_~メ)

Tân Từ: "Tẩu hỏa nhập ma chết! Nữ nhân chết tiệt kia thế mà lại cho ta "Quỳ Hoa Bảo Điển", trước khi luyện còn phải tự cung......" (ˋ︿ˊ)

Sở Y Nhân: "Hệ thống vì sao ngươi lại tự bạo!? Ta ngay cả linh hồn đều co rút đau đớn! Sản phẩm nguy hiểm như vậy sao lại xuất xưởng được! Ta muốn khiếu nại, ta muốn xin quyền bảo hộ người tiêu dùng!"

Mạc Duật: "Bị hệ thống tự bạo lan đến chết."

Tố Dĩ: "Ngủ chết???"

Tác giả: Mọi người đều chết, happy ending!